Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự ấm áp ở Đường gia

Phiên bản Dịch · 1543 chữ

- Ba, mẹ, con về rồi.

Đường Miên Miên dùng chìa khóa mở cửa liền nghe thấy một mùi thơm nồng, đây là mùi rong biển, nấm và sườn hầm cách thủy! Đường Miên Miên liền chảy nước miếng, đứng ở cửa tháo giày ra rồi chạy vào phòng bếp.

- Miên Miên, sao hôm nay con lại về rồi!?

Mẹ Đường bất ngờ nhìn Đường Miên Miên, Đường Miên Miên cười hắc hắc, đi hai bước vào phòng bếp ôm lấy mẹ mình từ phía sau, ngửi thấy hương vị quen thuộc, đáy lòng Đường Miên Miên lại nổi lên chua xót.

- Mẹ... Trên người người thật thơm...

- Nói gì vậy, trên người mẹ toàn mùi đồ ăn. May thay, hôm nay ta nấu rất nhiều cơm, con gái trở về cũng không gọi điện thoại... Cha và em con đang ở thư phòng chơi cờ, con đi gặp bọn họ đi.

Mẹ Đường cười híp mắt vỗ đầu Đường Miên Miên, đứa con gái này vẫn luôn là niềm tự hào trong lòng bà, từ nhỏ tới lớn đều rất vâng lời hiểu chuyện, thành tích học tập cho tới bây giờ cũng không cần lo lắng, ngay cả hôn nhân cũng là gả tới chỗ tốt, chuyện này cũng làm cho bà được thơm lây. Những người trong khu nhà nhỏ này đều nói Đường gia có nữ nhi thật vẻ vang, là đứa bé có nhiều may mắn. Cho dù cô gả ra ngoài rất ít khi trở về, nhưng bà chỉ cần con gái gả đi thật tốt, bà cũng bằng lòng.

Đường Miên Miên ừ một tiếng, xoay người đi tới thư phòng.

Năm kia Đường Miên Miên kết hôn Đường gia đã được sửa chửa một lần, vì chú của Đường Miên Miên sẽ về ở lúc lễ tết, năm thứ nhất ông luôn cố gắng trở về cùng Đường Miên Miên, nhưng năm thứ hai quả thực là rất ít khi trở về. Những đều đó Đường Miên Miên đều biết, cho nên đứng nhìn phòng khách mặc dù đơn giản nhưng ngôi nhà cũ nát này vẫn được sửa sang và trang trí cho mới, Đường Miên Miên lại cảm thấy chua xót.

- Ba, Thực Thụ, hai người đang làm gì vậy?

Nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, chui đầu vào cửa, nhìn hai cha con đang ngồi trên ghế sa - lon cười tủm tỉm trong phòng.

- Chị!?

Đường Thực Thụ kinh ngạc nhìn Đường Miên Miên, Đường Miên Miên nhún vai, đẩy cửa ra đi vào.

- Miên Miên, đến đây, em con không nhường ba chút nào, mau tới giúp ba giết nó không còn mảnh giáp!

- Ba, sao lại chơi cờ nhảy với nó vậy, phải chơi cờ tướng sở trường của ba chứ!

Tuy Đường Miên Miên nói vậy nhưng vẫn lập tức chạy tới, ngồi xuống để chéo chân trên ghế, cầm cờ nhảy chơi với Đường Thực Thụ.

- Chị, chị để em tìm chút vinh dự trên người ba a, mỗi ngày ba đều bắt em chơi cờ tướng, chị cũng biết là ba rất lợi hại...

Thật ra Đường Miên Miên hiểu rõ điều đó nên cúi đầu cười khúc khích, nhân lúc Đường Thực Thụ không để ý hung hăn nhảy bốn năm bước, làm cho Đường Thực Thụ hừ lạnh một hồi, liền chăm chú đánh cờ.

Ba Đường cũng cười đứng lên chỉ chỉ bên ngoài:

- Ba đi kêu mẹ chuẩn bị cơm cho hai con, đứa nhỏ này trở về cũng không nói một tiếng.

- Hắc hắc... cảm ơn ba!

Ba Đường nghe tiếng con gái rồi đi ra khỏi thư phòng, đi vài bước đã tới phòng bếp, đưa tay đóng cửa phòng bếp lại mới thấp giọng nói:

- Vợ, bà xem Miên Miên làm sao? Thế nào lại trở về một mình? Hôm nay cũng không phải là ngày lễ, nó trở về bên nhà chồng sẽ không nói gì chứ?

Ba Đường lo lắng nói làm cho mẹ Đường lập tức quay đầu lại, trong tay còn cầm cái xẻng, xem ra là vừa bỏ một ít tỏi và cải thìa vào, nghe chồng nói có chút mê muội, hỏi:

- Có ý gì? Ngày thường thì nó không thể trở về sao?

Mẹ Đường nhíu mày lại, vùng xung quanh lông mày càng sâu thêm:

- Sao tôi lại không biết?

- Tôi... sợ bà lo lắng nên không nói với bà.

Ba Đường luôn luôn sợ vợ của mình, cho nên nói xong câu đó bản thân cũng lo lắng, ông sợ mẹ Đường tức giận.

Mẹ Đường lập tức tắt lửa, vén tóc ra sau tai, cầm xẻng đưa cho ba Đường:

- Ông dọn thức ăn đi, coi chừng thừa lai, mang canh múc ra bát rồi đem ra, tôi đi hỏi đứa nhỏ kia một chút.

Nói xong liền cởi tạp dề ra, ba Đường còn chưa kịp ngăn cản mẹ Đường đã ra khỏi cửa, ba Đường thở dài:

- Bà nôn nóng như vậy... chỉ sợ đi hỏi lung tung...

Sự thật đã chứng minh mẹ Đường là người có chừng mực, tay đặt trên chui cửa còn chưa đẩy ra chợt nghe thấy cuộc đối thoại của hai chị em ở bên trong, tay dừng lại không di chuyển.

- Chị, lẽ nào chị và anh rễ cãi nhau?

- ...Sao lại hỏi như vậy?

- Vậy sao vô duyên vô cớ chị lại trở về?

- Không có chuyện gì thì chị đây không được trở về sao? Đây không phải là nhà của chị à?

- Đương nhiên là được, nhưng sau khi chị gả ra ngoài, tổng số lần về nhà có đủ mười lần không?

- Đường Thực Thụ em đang mỉa mai chị!

- Hắc... Xem ta nhảy liền năm bước, haha...

- Đường Thực Thụ em đừng hòng!

- Chị cứu đi, cứu được là sư phụ của em! Haha... Nói thật... Sao hôm nay chị lại về?

- Nhớ ngươi! Đừng nói nhãm, haha, cuối cùng em cũng nói đúng một câu, chị thắng rồi! Haha...

- Đường Miên Miên!

Mẹ Đường lau tay lên quần, xoay người trở lại bên bàn ăn.

- Sao vậy?

Ba Đường thấp giọng hỏi.

- Không có gì, hay là chờ một lát rồi hỏi, chúng ta ăn cơm trước đi. Miên Miên, Thực Thụ, ra ăn cơm!

- Vâng, mẹ, chúng con ra liền!

Âm thanh mềm mại của Đường Miên Miên vọng ra từ trong khe cửa, còn có tiếng hô bất mãn của Đường Thực Thụ, Ba Đường đắc ý cười:

- Nhà chúng ta, có bốn người thì đã có ba người có thể chế trụ Thực Thụ!

Đường Miên Miên uống hết ba chén canh, ăn một chén rong biển với nấm và sườn, cuối cùng không thể nhúc nhích ngã thân trên ghế, vuốt cái bụng phình lên, nhìn người nhà của mình thỏa mãn:

- Trước đây mình vì sao lại muốn gả đi sớm như vậy...

Thật là hối hận, có gia đình ấm áp như vậy, vì sao lại dễ dàng đáp ứng lời cầu hôn của Chương Hách Nhiên?

- Nói mê sảng gì vậy? Đã làm vợ người ta, sao bây giờ mới hối hận?

Mẹ Đường cầm đũa gõ vào đầu Đường Miên Miên, Đường Miên Miên vuốt đầu của mình kêu đau một hồi, ba Đường cười híp mắt suy nghĩ dường như cũng thỏa mãn ngửa người trên ghế nhìn hai mẹ con cô.

- Mẹ, người thật bạo lực, may là con và Thực Thụ đều di truyền tính ôn hòa của ba.

- Hắc, cảm ơn trời đất!

Đường Thực Thụ chắp hai tay cảm tạ trời đất.

Đường Miên Miên bật cười, ánh mắt mẹ Đường như phi tiêu trực tiếp bắn về phía ba Đường, ba Đường cầm hai tay mẹ Đường cầu xin tha thứ, nụ cười hạnh phúc trên mặt Đường Miên Miên càng gia tăng.

- Mẹ, buổi tối con muốn ăn bánh chẽo nhân rau cần thịt heo!

- Miên Miên, con muốn ngủ lại?

Mẹ Đường sửng sốt đầu tiên, ba Đường và Đường Thực Thụ cũng đồng thời nhìn lại, Đường Miên Miên sờ ót cười hắc hắc:

- Dạ!

- Lá gan thật lớn... Bây giờ càng ngày càng kiêu ngạo rồi! Xem ra con đã chinh phục được nhà chồng rồi!

Đường Thực Thụ một bên dọn chén một bên líu lo nói, nụ cười trên mặt Đường Miên Miên có chút ảm đạm, bầu không khí đang vui như vậy, làm sao cô nói ra được? Gia đình là nơi thân thiết nhất của cô, cô cũng không thể tùy ý nói với họ: Thật ra... con đã ly hôn.

- Dạ, mẹ.

Đường Miên Miên lập tức đứng lên, kéo mẹ Đường đi, để cho Đường Thực Thụ đứng ở phía sau la to:

- Con phải thi tốt nghiệp, phải làm bài tập!

Nhưng Đường Miên Miên và mẹ Đường đã nhanh chóng biến mất ở cửa... Ai chẳng biết thành tích tốt của Đường Thực Thụ, huống hồ hôm nay là thứ sáu cũng không thấy nó đi học, nhất định là nói dối bị bệnh ở nhà ngẩn ngơ.

-------

Dịch: Nguyệt

Biên tập: BảoNhi

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 25/04/2018

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 229

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.