Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tham mưu trưởng

Phiên bản Dịch · 1968 chữ

Đường Miên Miên căng thẳng nhìn hai người mặc đồ đen đứng hai bên, kìm nén nuốt nước miếng một cái.

- Anh, anh, các anh là ai... Các anh tại sao muốn bắt cóc tôi?

Thứ nhất mặc dù bản thân không bị buộc chặt tay chân, thứ hai không bị bịt miệng, nhưng bọn họ lại không để ý đến ý kiến và tiếng thét chói tai của cô liền ném cô lên xe, bây giờ hai bên chỗ cô ngồi đều có người canh giữ, mặt đen còn mang kính thực sự làm cho người ta rất sợ.

Lời của Đường Miên Miên vừa nói ra, hai người đàn ông ngồi hai bên mặt luôn không đổi sắc vậy mà lại xuất hiện chút đỏ mờ ảo, cuối cùng người đàn ông ngồi bên trái gật đầu một cái với Đường Miên Miên nói:

- Đường tiểu thư, chúng tôi là quân nhân, chúng tôi không biết làm chuyện bắt cóc phạm tội.

- Quân nhân!

Đường Miên Miên nhất thời kinh hãi, suýt nữa đã đứng lên trên ghế, vươn thẳng người nhìn ba người đàn ông trong xe, cái này, mấy người của xã hội đen vậy mà lại là quân nhân!?

Đường Miên Miên vô cùng kinh ngạc khiến ba nam nhân không nói được gì, nhưng trên mặt xuất hiện vẻ không được tự nhiên, đến lúc xuống xe Đường Miên Miên cũng còm đắm chìm trong vẻ mặt phức tạp khó có thể tự thoát khỏi được.

- Đường tiểu thư, mời đi bên này.

Vừa xuống xe, hai người đàn ông hai bên đồng thời vươn tay ý bảo Đường Miên Miên đi phía trước, Đường Miên Miên chần chừ khó khăn bước vào, nhìn phong cảnh xung quanh, trước mắt là rừng cây xanh mượt, ở đây trước không có thôn xóm, sau không có nhà cửa lại để cho cô đi vào trong rừng cây này sao, Đường Miên Miên cả người đều run rẩy:

- Các ngươi... đây là... chỗ nào...?

Cô giống như một con thỏ xù lông, nhưng giọng nói lại không có chút sức lực thậm chí còn run run.

- Đường tiểu thư đi vào sẽ biết.

Quân nhân mặc đồ đen đang trốn trong bóng tối đưa ánh mắt nhìn bộ dáng sợ hãi của Đường Miên Miên mà hiện lên nụ cười, nhưng kỷ luật của quân nhân không cho phép hắn trêu người khác, vì vậy vẻ mặt liền nghiêm nghị lại, đi ra ngoài với vẻ mặt muốn bao nhiêu quái dị có bấy nhiêu quái dị.

- Tôi không đi vào, các người bắt tôi ở chỗ nào thì đưa tôi trở về đó đi...

Bây giờ trong đầu Đường Miên Miên toàn là tin tức: "Thiếu nữ XX bị bắt vào nơi xx cưỡng hiếp rồi bị vứt thi thể ngoài đồng hoang”, nghĩ lại cả người rùng mình một cái, không thể trách cô suy nghĩ quá nhiều, mà tất cả chuyện xảy ra thật sự rất kì lạ, khiến cho cô không thể không cảnh giác.

- Đường tiểu thư, xin không cần sợ, nếu như chúng tôi muốn hại cô, vừa rồi ở trên xe cô đã không còn bình yên để đứng đây. Còn nữa, chúng tôi chính là quân nhân, nếu cô không tin có thể cẩn thận kiểm tra.

Người quân nhân mặc đồ đen kia thật lòng trấn an tâm tình của Đường Miên Miên, Đường Miên Miên còn muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể bình tâm lại, đánh thì không lại mà chạy cũng không xong, không bằng đi xem đến cuối cùng là cái gì.

Đi từng bước vào trong rừng cây, trong lòng đặc biệt lo lắng, còn mơ hồ có chút bất an, nhưng lại cảm thấy hai người này thực sự sẽ không hại mình, đi theo từng bước chân, mơ màng thấy một cái nhà lầu màu trắng bí ẩn xuất hiện trong rừng cây.

Đẩy cành cây ra nhìn ngôi nhà phong cách hiện đại màu trắng cách đó không xa, khoảng chừng bốn tầng, nhưng lại cao lớn mạnh mẽ, tư thế oai dũng núp trong rừng cây, bốn phía tòa nhà trồng đầy mận gai như hàng rào sắt, vừa nhìn chính là khu vực người lạ không thể vào, mà hai bên cửa chính còn có chừng mười người mặc quần áo màu đen, mang kính râm màu đen cầm súng đi lại tuần tra xung quanh.

Đường Miên Miên chỉ là công dân bình thường nào thấy qua cục diện như vậy, ngay lập tức không thể di chuyển một bước chân.

Nếu như những người này không phải là xã hội đen như cô nói... Có khả năng thực sự là quân nhân, nơi ở kín đáo chặt chẽ như vậy, không phải là hang ổ của xã hội đen thì chỉ có thể là căn cứ quân sự.

Đầu Đường Miên Miên đầy mồ hôi, người phía sau lại thúc giục:

- Đường tiểu thư, nhanh đi, mời tiếp tục đi về phía trước.

Đường Miên Miên gần như bị ép buộc đi tới trước nhà, mà quân sĩ giữ cửa vẻ mặt uy nghiêm vừa thấy được hai người mặc đồ đen liền gật đầu mở cửa chính ra, trong lòng Đường Miên Miên xác định, bọn họ quả nhiên là một phe.

Cổng chính đang rộng mở trước mắt, Đường Miên Miên đến bây giờ cũng không biết mình vào trong phải đối mặt với chuyện gì, cô đối với tất cả chuyện này thậm chí còn đang ở trạng thái mờ mịt, sinh mạng của cô với chuyện quốc gia đại sự khi nào có liên quan đến nhau, trước mắt nhiều người lo lắng không yên đi vào bên trong, những tiếng súng nổ và những hố đen như một con dao sắt bén dí vào cơ thể cô, cô sợ rằng mình sẽ bị giết chết vì vô tình gây ra những lỗi lầm.

- Đường tiểu thư, mời vào bên trong. Tham mưu trưởng của chúng tôi đang chờ cô.

Tham mưu trưởng!? Trên mặt Đường Miên Miên hiện lên mờ mịt, cô còn có một bậc cha chú như vậy sao? Hay là cô đã từng giúp đỡ một ông già, mà ông thật ra là Tham mưu trưởng, bây giờ vì muốn báo ơn mà để cho cấp dưới dẫn cô tới đây? Đường Miên Miên đứng ở cửa, nội tâm đang dâng trào như sóng biển tưởng tượng ra tất cả khả năng có thể, còn cho rằng người kia là bạn tốt đã mất tích nhiều năm của ba ba, đột nhiên tìm thấy gia đình cô, dù sao trong TV và tiểu thuyết đều nói như vậy.

Vì vậy Đường Miên Miên cố gắng mỉm cười một cái, mở cửa ra, khi nhìn thấy người đàn ông trong phòng, nụ cười trên mặt cứng đờ, muốn bao nhiêu kì quặc có bấy nhiêu kì quặc.

- Anh, anh .... anh!?

Đường Miên Miên hoảng sợ còn tức giận chỉ vào người đàn ông ngồi trong phòng, người đàn ông nhàn nhã nhìn tạp chí quân sự, lúc này chân hắn đang dịu dàng để trên mặt đất cạnh con chó ngao Tây Tạng màu trắng ngoan ngoãn làm tổ trên mặt đất.

- Cô đã đến rồi.

Người đàn ông nhíu mi một cái, bỏ tạp chí trong tay xuống chầm chậm đứng lên, ngẩng đầu cười yếu ớt với Đường Miên Miên:

- Cô không nên quên lời thề cô nói ngày hôm qua.

Biểu cảm trên mặt Đường Miên Miên vẫn ngạc nhiên như cũ, lúc này trong đầu chỉ có một nghi vấn: Tham mưu trưởng... còn có thể trẻ như vậy?

Không, nhất định là trò đùa, trong TV Tham mưu trưởng không phải là đám người mặc quần áo quân nhân, là ông cụ trên người treo đầy huân chương sao? Người trước mặt này... !?

Vẻ mặt Đường Miên Miên thay đổi trong nháy mắt, người đàn ông bước vài bước đã tới trước mặt Đường Miên Miên, lúc đứng lại, vững như ngọn núi lớn, hình dáng cao lớn đã hoàn toàn bao phủ hình dáng yếu ớt của Đường Miên Miên.

- Chuyện cô đồng ý với tôi, bây giờ thực hiện... Thế nào?

Người đàn ông đột nhiên vươn tay xoa hai gò má của Đường Miên Miên, mềm mại làm cho anh có chút yêu thích không buông, Đường Miên Miên giật mình một cái, trên người nổi lên da gà, sợ hãi trong lòng không nói lên được tức thời tập kích toàn thân, vì vậy nhanh chóng lùi về sau, chợt đụng tới cánh cửa lạnh lẽo, cửa phía sau... đóng lại lúc nào?

- Anh, anh, anh là Tham mưu trưởng?

Giọng nói vẫn có chút không thể tin được, nhưng ánh mắt đã nhanh chóng nhìn cả phòng cũng không thấy có ai, như vậy Tham mưu trưởng thật sự cũng chỉ có thể là hắn... Nhưng cô làm sao có thể tin được, hắn còn trẻ như vậy... Thoạt nhìn, cũng chỉ ba mươi tuổi!

Người đàn ông nhướng mi, thân thể nghiêng tới phía trước, khí thế như núi áp sát Đường Miên Miên, Đường Miên Miên căng thẳng co thành một cục, chỉ cảm thấy ấm áp bên tai, cô biết, anh đã vây cô ở giữa cánh cửa và ngực anh, cô thậm chi còn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, đang vững vàng đập về phía cô.

- Tôi muốn cô...

- Anh, anh, anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, khi tôi thề... nói, nói chỉ làm chuyện quang minh lỗi lạc... Anh, anh nếu là quân nhân, thì càng không thể làm ra chuyện như vậy, nếu không, tôi, tôi cho anh lên báo! Đến lúc đó.. Anh ngồi chờ xui xẻo đi...

Run rẩy nói xong câu đó, Đường Miên Miên gần như tắt hơi, khẩn trương cái gì, không phải chỉ là một người đàn ông cao to quyền thế thôi sao, hơn nữa còn là quân nhân, cũng không phải là xã hội đen!

Nhưng mà vì sao hết lần này đến lần khác trái tim lại nhảy lên đến cổ họng

.

- Phải! Tôi chỉ muốn cô làm thư kí riêng của tôi mà thôi, lẽ nào như vậy cũng là khác người?

Thư kí riêng!? Đường Miên Miên sửng sốt, người đàn ông cúi đầu tiếng cười vang lên bên tai, mặt của Đường Miên Miên lập tức đỏ lên, hình như cảm giác trong giọng nói của anh có mùi vị châm chọc, vì vậy cô nổi giận nói:

- Tôi nghĩ Tham Mưu Trưởng ngài nói sai rồi, muốn làm thư kí của ngài không phải người thường như tôi có thể làm được, tôi không phải là nhân viên chính phủ, càng không biết công việc thư kí, còn không có quân hàm gì!

Vừa nói, Đường Miên Miên vừa bất đắc dĩ vươn ngón tay dài nhọn chọc vào đầu anh cố gắng đẩy ra, chỉ hy vọng anh có thể cách xa mình một chút.

- Lí nào tôi không biết những điều đó? Tôi muốn cô làm thư kí của tôi cũng không phải là công việc thư kí, chỉ quản lí cuộc sống riêng của tôi.

- Sinh hoạt cá nhân...?

Đường Miên Miên kinh ngạc, lập tức phản ứng kịp, hỏi:

- Đó không phải là... người giúp việc?

Anh nhẹ nhàng cười:

- Cũng có thể nói... là quản gia của tôi.

-

Ngoài lề

Đồng chí Thượng tá rất yêu nghiệt, rất phúc hắc, hahaha...!

-----

Dịch: Nguyệt

Biên tập: Anna

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 24/4**

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnnaNgo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật BảoNhi
Lượt thích 3
Lượt đọc 295

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.