Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu trợ

Tiểu thuyết gốc · 1368 chữ

Hai đứa bé một trước một sau liều mạng chạy trong đêm tối, lần này chúng không đi lên bất cứ con đường mòn nào, chúng muốn tìm một lối đi xuống núi khác. Theo suy đoán, con đường dẫn đến Thiền Âm tự lúc này có lẽ sớm đã bị bao vây.

Cảm nhận được bước chân của em gái lúc này đã rất yếu ớt, hắn ra ý muốn cõng nàng nhưng lại bị từ chối. Em gái từ lúc rời khỏi Thiền Âm tự đã không nói một lời nào. Hắn có chút lo lắng, biết nàng đã đến giới hạn rồi, cả về thể chất, lẫn tinh thần. Hắn vừa chạy vừa đảo mắt xung quanh, tính toán phương hướng đồng thời tránh đi nơi hiểm trở.

Đi được không bao xa, “xào xạc”- có động tĩnh từ trong bụi cây gần đó, cùng với đó là âm thanh khịt khịt mũi. Cả hai lập tức dừng chân, cảnh giác nhìn về phương hướng có tiếng động.

Một con vật có bộ lông màu xám, ánh mắt chăm chú nhìn về hai người, đặc biệt chăm chú vào đôi bàn chân của một trong hai đứa bé. Hai răng nanh của nó lộ ra, cùng với đó là ánh mắt thèm khát, tiếng lách cách khi móng vuốt sắt nhọn lấp ló dưới hai chi trước của nó ma sát vào những lớp đá trên mặt đất.

Ông trời cũng muốn tuyệt đường sống của chúng ta sao – Đứa bé trai tuyệt vọng, hắn dõi theo ánh mắt của con vật hung hãn trước người, nhìn về phía đôi bàn chân của chính mình lúc này đã phồng rộp lên, bao phủ là những vết cắt, vết xước, không còn chỗ nào là lành lặn, hắn có chút hoảng hốt.

Ta rốt cuộc là làm sao, từ lúc biến cố xảy ra, bị bức đến không chốn dung thân nhưng tại sao ta lại bình tĩnh đến như vậy, đây không phải tâm thái mà một đứa bé như ta nên có, cứ như là có một ai đó đang điều khiển cơ thể này, mà ta chỉ là một người quan sát từ bên ngoài.

Cô bé bên cạnh cũng nhìn vào đôi chân không còn ra hình dáng kia, lại nhìn xuống đôi bàn chân mảnh khảnh yếu ớt của mình được bao bọc trong một đôi giày của bé trai có chút hư hại, tuy làn da có vài vết trầy xước nhưng không đáng để tâm. Mắt nàng đã đỏ hoe lúc nào không hay.

Một tiếng gầm gừ khẽ vang, nhắc nhở bọn họ đây không phải là lúc để suy nghĩ mông lung. Điều quan trọng nhất lúc này là làm sao để thoát khỏi hiểm cảnh.

Thật may là nó vẫn chưa tấn công, nhưng vì sao? Trong lòng bọn họ dấy lên nghi vấn.

“Không ổn” – cậu bé vội kéo tay em gái muốn nhanh chóng rời đi. Tình thế lúc này rất cấp bách, hắn vậy mà quên đi một đặc tính của loài sói, sói đi săn theo bầy đàn, lấy số đông để lấn át đối phương.

Nhưng lúc này đã không còn kịp nữa. Hàng loại tiếng bước chân bao vây bọn họ.

Vài chục con sói từ trong bóng tối bước ra, con nào con nấy mặt mũi đều hung hãn. Tay chân hai người trở nên lạnh lẽo.

Phải chết ở đây sao – trong thâm tâm cả hai giờ khắc này đã không còn bất cứ một tia hi vọng nào.

Vòng vây của đàn sói càng lúc càng thu hẹp lại, đã có vài con trong số chúng rục rịch muốn xông lên.

Ôm em gái vào lòng, đứa bé nhắm mắt chờ đợi cái chết.

Đúng vào thời khắc này, một sức mạnh vô hình nào đó đã hất 4, 5 con sói trước mặt hai đứa bé văng đi, mở ra một lối thoát.

Hai mắt hắn mở bừng, thoát chốc đã hiểu tình hình xung quanh. không chút do dự, đứa bé trai kéo theo em gái rất nhanh nhằm về hướng đó thoát khỏi vòng vây, mất hút trong đêm tối.

Hắn biết là có người ra tay giúp đỡ, nhưng giờ không phải lúc để nói lời cảm ơn.

Cũng có những con sói tiến lên ý định ngăn cản, nhưng đều bị một lực lượng vô hình nào đó đánh bay trở lại.

Thấy con mồi cứ như vậy mà dễ dàng bị xổng mất. Đàn sói tức điên gào rú liên hồi.

Hàng chục ánh mắt hung tợn tản ra xung quanh muốn tìm được người đã phá hoại chuyện tốt của bọn nó.

Nhưng việc làm của bọn nó sớm đã định kết quả là không thể nào. Vì người này đã rời đi cách xa nơi này, đứng trên một ngọn cây, ánh mắt của hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng trong đêm tối. Hắn nhìn về phương hướng mà hai đứa bé kia rời đi.

-Như vầy chắc là được rồi chứ, Hướng đó tuy không có đường xuống núi, nhưng không có thú dữ, cũng có nhìu hoa quả dại, còn có cả con suối. Tuy không phải địa phương tốt lành gì nhưng cũng là một nơi ẩn náu lí tưởng. Xem ra nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi.

Người này lẩm bẩm một hồi lâu, sau đó xoay về một phương hướng rời đi.

Hai đứa bé lúc này dìu nhau đi lên nơi cao của ngọn núi, ngược hướng của bầy sói kia, chúng sợ bầy sói lại một lần nữa đuổi theo nên không dám dừng lại nghỉ ngơi giây phút nào, mặc dù lúc này cả hai đã không còn khả năng tự bước đi được nữa.

Cô bé đột nhiên cất lời.

-Ta nghe thấy có tiếng nước, chúng ta mau sang hướng kia xem xem

-Được, chúng ta đi!

Càng di chuyển về hướng đó, âm thanh của nước róc rách, càng lúc càng gần.

Trở về Thiền Âm tự, tính toán thời gian hai đứa trẻ rời đi ước chừng đã 9, 10 phút trôi qua, Tên người áo đen lúc này đã không còn chịu sự dày vò bị đè ép đến không thở nỗi. Thay vào đó,ôi chân của hắn như bị keo dính chặt vào mặt đất, không thể di chuyển dù chỉ một li.

-Đã đến giờ, mau cho ta đi.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn vị hòa thượng đang nhắm mắt dưỡng thần kia.

-Này!!

Gân xanh trên trán nổi lên, miệng hắn mấp máy, nhưng vào lúc này lực lượng kiềm hãm đôi chân chợt buông lỏng, hắn vội vàng thu lại những câu mắng chửi đã sắp chui ra khỏi miệng.

Hắn đã có thể tự do di chuyển, không nói một lời lập tức lao nhanh xuống núi.

Lão hòa thượng thật sự giữ lời, lúc này vẫn nhắm hờ đôi mắt, mơ hồ nói một câu.

-Vất vả cho ngươi rồi, sư đệ.

-Chúng đã đến Tuyệt sơn cốc.

Nghe được câu nói này, lão khẽ cau mày.

Tuyệt sơn cốc chỉ có một con đường duy nhất có thể tiến vào, mà con đường đó lại nằm trên lãnh địa của bầy sói, bên trong cũng không có bảo vật gì, không ai vì một nơi vô giá trị mà nguy hiểm cả tính mạng xông vào cả.

Ngoài ra ngoài lối đi duy nhất thì bao quanh Tuyệt sơn cốc toàn bộ là vách núi, một bước xảy chân là tan xương nát thịt.

Một tiếng thở dài trong u tối.

Đành dựa theo ý trời vậy. Thiên Âm tự không thể công khai giao chiến với người của Ám hội, đợi người của bọn chúng rời đi, ta sẽ tự mình đưa bọn nó ra ngoài.

Một làn gió thổi qua, chớp mắt trước cửa Thiền Âm tự đã không còn một bóng người. “Kẻo kẹt” cánh cửa cũ kĩ cũng đã khép lại. Âm thanh xa xôi của lão hòa thượng vang vọng trong gió.

-Chúng ta vào nhà thôi.

Bạn đang đọc Phong Tiên Ký sáng tác bởi Phanthinh106
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phanthinh106
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.