Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy sát

Tiểu thuyết gốc · 1465 chữ

Đêm tối, trăng sáng sao thưa, tiết đông lạnh giá, thỉnh thoảng có những cơn gió lạnh lẽo cuốn theo những chiếc lá khô của những cây cổ thụ cao chọc trời. Mà Hắc Mộc sơn lúc này là một màn tối đen bao phủ, lấm tấm trên mặt đất là những ánh trăng xen lẫn qua tấm chắn những chiếc lá cây bao phủ cả khu rừng.

Ngọn núi này được gọi là Hắc Mộc sơn không phải là không có lý do. Trên sườn núi là chi chít những cái cây to lớn, điều đặc biệt là toàn bộ thân cây đều có màu đen tuyền toát lên vẻ kỳ dị. Đâu đó có tiếng dế, tiếng chim lạ, tiếng gầm gừ phát ra khiến người ta cảm thấy sởn gai óc. Bất kì ai đi lạc vào khu rừng này đều không sinh ra được suy nghĩ sẽ cất tiếng tìm người cứu giúp, không dám phá đi bầu không khí của nơi đây mà chỉ biết ôm gối dựa vào một gốc cây chờ đợi ánh sáng đầu tiên tìm đến.

Bỗng chốc một tiếng chuông linh lung vang vọng khắp cả ngọn núi. Nếu là một trong những người dân sống ở những ngôi làng nhỏ dưới chân núi, họ sẽ nhận ra ngay đây là âm thanh từ một ngôi chùa cổ trên ngọn núi cao kia. Người dân nơi này mỗi sáng sớm sẽ đều đi lên ngôi chùa đó để cầu bình an cho ngôi làng của mình, cầu cho mưa thuận gió hòa và hiến lễ những vật phẩm thường ngày cho những vị sư đức cao vọng trọng.

Đêm nay có chút kì lạ, bao trùm lên cả khu rừng là một bầu không khí căng thẳng, kìm nén, cứ như sắp có một sự việc kinh khủng nào đó sẽ xảy ra.

Cạnh con đường mòn tại Hắc Mộc sơn, một con quạ đang đậu trên cành cây bị đánh thức. "Hộc...hộc" có tiếng thở dốc rối loạn từ đâu vang đến, một loạt những âm thanh kì lạ đang phá hoại đi sự bình yên nơi này. Tiếng sột soạt, âm thanh của thứ gì đó di chuyển trong những bụi cây.

Nó nhìn về một phương hướng trong bóng tối. Có 2 bóng dáng đang bước đến gần một cách nặng nề, nghiêng ngã, dường như đây là kết quả của việc kiệt sức sau khi chạy quảng đường dài.

Từ những tia sáng nhỏ xuyên qua kẽ lá phản quang, lờ mờ thấy được hai bóng hình nhỏ bé chỉ cao hơn nữa thân người.

Bóng dáng chật vật, gấp gáp vượt qua những cái rễ cây khổng lồ bắc ngang chằng chịt trên mặt đất, những bụi cây rậm rạp mà không hề quan tâm đến những nguy hiểm ẩn mình trong bóng tối. Theo từng bước di chuyển, ánh trăng xuyên qua khe lá lần lượt lướt lên thân mình bọn họ, rồi lại vụt qa. Tốc độ càng lúc càng chậm đi nhưng không không gian xung quanh lại càng bí bách, cứ như nếu chậm chân một bước sẽ bị thứ gì đó ở sau lưng nuốt gọn.

Bỗng chốc hai 2 bóng hình khựng lại trong giây lát, có tiếng vang từ đâu vọng vào tai bọn họ, là một tiếng chuông.

Một âm thanh ngọt ngào nhưng run rẫy, vội cất lên:

-Anh, có tiếng chuông chùa, bên kia có người, chúng ta có thể trốn ở bên trong.

Hai bóng người lập tức vội thay đổi phương hướng, tăng tốc đi ven theo con đường mòn mà người dân nơi đây tạo thành. Trước mặt họ xuất hiện một con đường lớn hơn hướng lên cao. Con đường này không hề bị bóng tối bao phủ, hàng cây mọc hai bên đường khiến cho ánh trăng có thể không bị ngăn cách mà soi sáng vào, làm cho nó thật đặc biệt so với những thứ u ám xung quanh.

Một góc của con đường lúc này, có hình dáng một bàn chân nhỏ bé từ trong bóng tối bước ra. Một bàn chân trần với vô số vết cào xước, nhuộm màu đỏ máu. Sau đó, hoàn toàn hiện ra dưới màn sáng, là một đứa trẻ khoảng chừng 7, 8 tuổi, thân hình có chút gầy gò, trên khuôn mặt thanh tú lúc này trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe, vẫn còn ngân ngấn nước mắt. Trong ánh mắt hắn toát lên vẻ phức tạp, có sự không hiểu, có sự đau đớn và hơn cả là thù hận. Tay trái nắm một bàn tay nhỏ bé, lúc này chủ nhân của nó cũng đã rõ ràng trong màn sáng. Một cô bé có khuôn mặt khả ái nhưng mệt mỏi, mái tóc ngắn ngang vai sớm đã rối ren ôm trọn đôi gò má, hai mắt còn đính lên hai giọt pha lê nước mắt khiến người ta nhìn vào cảm thấy đau lòng. Dưới chân cô bé là một đôi giày của con trai có vẻ hơi lớn so với đôi bàn chân mảnh khảnh của cô.

Cảm nhận được đôi bàn tay đang nắm lấy mình kéo về phía trước, môi cô bé có chút mấp máy:

-Chúng ta sẽ sống sót sao.

Đứa trẻ kia không trả lời, gật nhẹ đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về cuối con đường, tiếp tục bước nhanh phía trước, trong đầu hắn đã nảy ra một quyết định.

"xào xạc", tiếng của ma sát của những cành cây, cùng với vô số tiếng chim gào thét. Bé gái quay đầu. Cách xa xa phía sau, từ tầng lá cây rậm rạp hàng trăm bóng đen bay tán loạn lên bầu trời , có thứ gì đó đã kinh động đến giấc ngủ của bọn nó. Trong đôi mắt cô bé lúc này chỉ còn lại sự sợ hãi.

-Anh, bọn họ đến rồi.

Cô bé run rẫy.

Đứa trẻ kia không quay đầu, siết nhẹ bàn tay cô, khẽ nói:

- Chúng ta đi mau.

Rồi cùng cô bé nhanh chóng tiến về phía trước. Từng bước chân đặt xuống là từng tiếng thở dốc nặng nề.

Không lâu sau, trước mặt bọn họ là một ngôi chùa cổ kính, dường như đã được xây cách đây rất lâu rồi. Ngôi chùa không quá lớn, ở cách vách núi không xa. Đặt chân trước ngôi chùa, âm thanh lá cây xạo xạc đằng sau cũng đã tiến đến rất gần. Hắn nắm tay tại, vội vàng đập cửa cùng lúc đó phát ra thanh âm khàn đặc gọi người, âm thanh không quá lớn vì hắn đã cạn kiệt sức lực, nhưng cũng đủ để người bên trong có thể nghe thấy.

- là ai?

Tiếng nói non nớt từ xa bên trong vọng tới, cùng với đó là tiếng bước chân phát ra từ sau cánh cửa. Trong giây lát, cánh cửa cũ kĩ "cót két" một tiếng hé ra một khoảng đủ để thấy được đại khái bên trong. Một vị tiểu hòa thượng không lớn hơn bọn họ là bao, trên tay cầm một chiếc đèn dầu đơn giản với chút ánh sáng yếu ớt đứng tại nơi đó.

Hắn khẽ nhíu mày,vội vàng kéo cô bé lên đằng trước.

-Xin vị sự phụ giúp ta lưu giữ nàng.

Giọng nói run rẫy nhưng kiên định, tràn ngập sự chân thành lại có chút gấp rút.

Cô bé lúc này nhìn hắn một cách không hiểu, vì sao chỉ thu lưu mình ta, chẳng phải đã hứa là sẽ cùng nhau sống sót hay sao? Nàng mấp máy môi muốn nói.

Vị tiểu hòa thượng kia còn chưa kịp lên tiếng phản hồi thì tiếng nói già nua từ đằng sau hắn cất lên:

- Thiền Tâm, con vào nghỉ ngơi trước đi.

- Vâng, sư phụ!

Tiểu hòa thượng xoay người, hành lễ gọi, ngoan ngoãn trả lời. Trước khi đi hắn còn xoay đầu mỉm cười với hai đứa trẻ đứng trước cửa chùa, xem như là lời chào.

Lại một loại âm thanh tiếng bước chân truyền lại, lần này có chút chậm chạp không linh động như vị tiểu hòa thượng kia. Xuất hiện trước mắt là một lão hòa thượng với nét mặt hiền từ, lông mi trắng dài rũ xuống.

- Xin sư phụ giúp ta lưu giữ nàng.

Đứa trẻ bất đắc dĩ nhắc lại một lần nữa thỉnh cầu của mình.

Yên tĩnh... Lão hòa thường không đáp, mắt nhìn chằm chằm vào trong đêm tối. Một âm thanh lạnh lùng từ bốn phương tám hướng vang vọng đến:

-Ám hội chúng ta làm việc, Thiền Âm tự các ngươi cũng không được xem vào.

Bạn đang đọc Phong Tiên Ký sáng tác bởi Phanthinh106
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phanthinh106
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.