Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tộc Hội

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Thời gian như thoi đưa, thấm thoát đã qua nửa năm. Hoàng Hạo vẫn ngày ngày nghiên cứu sách vở, tập luyện võ công. Hôm nay đã là ngày tộc hội mà nội công của hắn chẳng tinh tiến chút nào cả.

Đại sảnh Hoàng gia hôm nay tràn ngập vải vàng vải đỏ, trẻ con chạy nhảy tấp nập. Gia đinh cũng qua lại vội vã chuẩn bị những công đoạn cuối cùng cho ngày tộc hội.

Công đoạn tổ chức cũng đã chuẩn bị hết. Khách khứa cũng đã đến đủ cả. Ngoài gia chủ tam đại gia tộc Thang Thành trấn ra còn có gia chủ những gia tộc nhỏ hơn, một vài quan nhân triều đình, hai sứ giả môn phái của Thất Huyền Môn cùng Vi Kiếm Môn cũng đến tham dự.

Dù sao Hoàng gia tại Thang Thành trấn cũng là lão đại, lại có quan hệ với hoàng thất cùng nhiều nhân kiệt làm quan, triều đình hay đại môn phái thì cũng nên cho Hoàng gia chút mặt mũi.

Trên đài chủ tọa đang có bảy tám người đang ngồi thưởng trà trò chuyện dường như rất khách khí. Ở ghế chủ tọa là một trung niên dáng người oai nghiêm, mục diện trầm tĩnh.

Người này là gia chủ Hoàng Cường, cũng chính là phụ thân của Hoàng Hạo, nổi danh khắp Thang Thành trấn là kẻ có tài nhưng tàn nhẫn, tính cách lại đa tình.

Hắn đang trò chuyện sôi nổi với hai gia chủ Hàn gia và Diệp gia cùng vài vị quan lại. Hai sứ giả Thất Kiếm Môn cùng Vi Kiếm Môn ngược lại ngồi trầm mặc, không mấy quan tâm đến chuyện chính trị.

Trên đài cao, một trung niên khoác hôi bào, tướng mạo cương trực, thân hình bệ vệ đang đứng quan sát mặt trời. Vị trung niên này là nhị đương gia Hoàng gia Hoàng Thần, cũng là phụ thân của Hoàng Chính, kẻ hay chế diễu việc luyện tập và học hành của Hoàng Hạo.

Hoàng Thần đang quan sát thiên không bỗng há miệng quát lớn, giọng nói vang vọng khắp tiền sảnh:

- Đã đến giờ Thìn, ta tuyên bố tộc hội chính thức khai mạc.

Hoàng gia từ xưa lấy thần long làm hình tượng, tộc hội cũng vì thế mà khai mạc vào giờ thìn.

Hoàng thần vừa dứt lời thì gia nhân trên đài cao phía đối diện hai tay cầm dùi mà đánh vào mấy cái cự trống vành đỏ được bắc trên kệ gỗ.

- Uỳnh uỳnh, tiếng trống vang lên dồn dập rất có nhịp điệu làm trong lòng già trẻ mỗi người tại đây đều bất giác trong lòng nghiêm trang, dường như được kích thích lòng tự hào vậy.

Hồi trống vang lên chừng nửa khắc thì dừng lại, tam đương gia Hoàng gia Hoàng Bằng thân mặc nho bào, lưng đeo trường kiếm đang ngồi trên đài chủ tọa bỗng đứng dậy. Hai chân khẽ nhún, chân trái đạp mạnh xuống đất liền tung người bay lên đài chỗ nhị đương gia Hoàng Thần đang đứng.

Những người có mặt ở đây đều âm thầm khen ngợi khinh công của Hoàng Bằng. Hoàng Băng thân là một gã nho sĩ, dáng người không bệ vệ như nhị đại đương gia nhưng nổi tiếng với môn khinh công Ngự Phong Bạo Bộ được sử dụng đến cảnh giới đại thành. Ít nhất ở đây, chẳng có ai đủ tự tin so khinh công với Hoàng Bằng.

Hai người thì thào điều gì đó rồi Hoàng Thần cũng dùng khinh công bay lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống đài chủ tọa. Hoàng Bằng thì đứng lại đó, chỉnh trang lại y phục rồi lớn tiếng phát biểu:

- Hôm nay là ngày tộc hội hàng năm của Hoàng gia chúng ta, được sự góp mặt của các vị đại hiệp đến đây, Hoàng gia ta thật lấy làm vinh hạnh, ta thay mặt gia chủ đa tạ ….

Sau đó, Hoàng Bằng lại một lượt nói một chút về lịch sử và chiến tích của Hoàng gia trong mấy trăm năm qua, đặc biệt là dưới thời Hoàng Cường, Hoàng gia phát triển cực thịnh, là thời đại thịnh vượng nhất của Hoàng gia từ khi tổ tiên dựng tộc đến giờ.

- Bây giờ, mời chư vị thưởng thức một chút mỹ vị cùng mỹ thực, cũng là chút lòng thành của Hoàng gia chúng ta a!

Hoàng Bằng nói xong liền phất tay, gia nhân liền bưng rượu, thịt đã sớm chuẩn bị ra đặt lên bàn tiệc, mà lúc này cũng có hơn mười nữ nhân trẻ tuổi váy đỏ thướt tha đi ra từ hai phía.

Mười thiếu nữ này vậy mà người nào người nấy khinh công không kém. Chỉ thấy dậm chân một cái nhẹ nhàng mà tung người lên phía đài cao, cũng đung đưa thân hình hai tay đưa lên xòe ra mua theo điệu nhạc (giống khá bảnh quá).

Không khí ngẫu nhiên trở nên vui vẻ. Các gia chủ cũng thay nhau đi mời rượu những người cùng cấp bậc, thậm chí có vài người còn đứng lên hô lớn phát biểu làm cho không khí càng thêm sôi nổi.

Tiệc rượu diễn ra hơn một canh giờ, lúc này mọi người ai nấy cũng đều no nê phấn khởi, bàn tiệc cũng đã được dọn lại một lượt sạch sẽ, khăn trải cũng được thay mới. Gian nhân lại tấp nập bưng trà thơm cùng hoa quả ra bày biện trên bàn. Không khí đang từ sôi nổi nhộn nhịp mà đổi sang cung kính, trang trọng.

Lần này người bước lên đài chính là gia chủ Hoàng Cường. Chỉ thấy hắn nhấc tay vận khí nhẹ một cái mà thân hình lăng không bay đến trên đài phát biểu.

Mọi người có mặt đều âm thầm níu lưỡi, Hoàng gia không hổ là đệ nhất thế gia tại Thang Thành trấn, quả thật ngọa hổ tàng long.

Hoàng Cường nhẹ nhàng đáp xuống đài, chỉnh lại y phục rồi dùng ngữ điệu trững trạc mà phát biểu:

- Lần tộc hội này, Hoàng Gia chúng ta mời chư vị đại hiệp đến không chỉ để thưởng thức những mỹ thực vừa rồi. Hoàng gia chúng ta từ khi đặt chân tại Thang Thành trấn thì cứ mỗi năm tổ chức tộc hội một lần, mà cứ mười lần tộc hội lại lựa chọn trụ cột một lần, cũng là lúc để thế hệ sau biểu hiện một chút. Nếu các vị không chê, tiếp theo đây Hoàng gia chúng ta đành bêu xấu để cho đám hậu nhân biểu diễn một chút tài mọn a, cũng là để chọn ra những trụ cột sau này.

Lời này vừa nói ra liền khiến cho hội trường nổi lên xôn xao. Những gia tộc lớn một chút, tin tức linh thông dĩ nhiên biết chuyện này, nhưng mà ở đây không ít gia chủ của những thế gia nhỏ hoặc mới nên không biết thì cũng không phải là chuyện khó hiểu. Nhưng mà dù sao cũng dẫn động đến một hồi sôi nổi, xem đệ tử của thế gia thể hiện võ nghệ cũng là một chủ đề không tệ.

- Các ngươi còn đứng thừ ra đó làm gì nữa, có bản lĩnh gì thì mau trổ hết ra cho chư vị ở đây đánh giá, cũng là cơ hội cho các ngươi a. Nếu biểu hiện tốt, gia tộc tự nhiên sẽ trọng thưởng.

Hoàng Cườnglần nữa cất tiếng ra lệnh cho đám hậu nhân Hoàng Chính đang đứng dưới đài rồi nhẹ nhàng tung người lên, lần nữa rơi xuống vị trí đài chủ tọa.

Hoàng Cường vừa xuống thì lập tức một thân ảnh yểu điệu lộn một vòng nhảy lên phía khán đài, hai tay trái nắm phải mở chắp lại hướng xung quanh thi lễ:

- Các vị tiền bối cùng chư vị đại hiệp, tiểu nữ Hoàng Phái Linh xin phép múa một bài kiếm tên “Kim Phụng Kiếm Quyết”, mong được chỉ giáo.

Lời vừa dứt thì Hoàng Phái Linh cũng rút trường kiếm phía sau lưng ra, tung người cực kỳ uyển chuyển.

Nàng là nữ nhi của nhị đương gia Hoàng Thần, cũng là muội muội của Hoàng Chính, từ năm sáu tuổi đã biết dùng kiếm lại được nhị đương gia một mực chiều chuộng truyền cho một môn kiếm pháp Kim Phụng Kiếm Quyết. Mặc dù là nữ nhân nhưng không hề yếu đuối mà ngược lại thân thủ phi phàm. Vài đứa trẻ cùng trang lứa đều là hâm mộ cùng khiếp sợ không thôi.

Nàng hôm nay mặc một chiếc váy trắng, tóc búi cao lại cộng thêm gương mặt xinh xắn cùng khí chất thượng lưu tay làm cho biết bao thiếu niên nơi này thầm xao động.

Hàn gia gia chủ đột nhiên lên tiếng khen ngợi:

- Hảo, Hảo. Thật đúng là nhị tiểu thư của Hoàng Thần đương gia, nữ nhân khác không thể sánh bằng. Chỉ bằng bộ Kim Phụng Kiếm Quyết này được luyện đến mức tùy tâm sở dục như vậy, cũng đủ xếp vào hạng mười thiếu niên anh tài của Thang Thành trấn rồi. Chúc mừng tam đương gia, chúc mừng.

Hoàng Thần cũng kịp thời đáp lễ:

- Hàn huynh quá khen rồi, tiểu nữ chỉ là được một chút tạp học, sao có thể xứng với danh hiệu anh tài, ha ha, cạn chén, ta mời Hàn huynh một ly.

Hoàng Thần nói vậy nhưng trong lòng đắc chí không thôi. Nữ nhi của mình được khen ngợi là ai thì cũng đều cao hứng cả. Hắn nâng bát rượu nên vui vẻ một hơi uống sạch, xong còn cười một tràng sảng khoái.

Lúc này trên đài Hoàng Phái Linh cũng thu kiếm lại, mỉm cười một lần nữa hướng bốn phía thi lễ xong mới bước xuống đài, trong lòng vui vẻ không ít. Với biểu hiện hôm nay, chắc chắn nàng sẽ được lưu lại trong gia tộc, được ưu ái bồi dưỡng a.

Lại một thân ảnh nữa bay lên trên đài. Người này tướng mạo thư sinh, thân mặc thanh bào, hai tay chắp sau hông thong thả mà đi ra phía giữ trung tâm võ đài.

Chỉ riêng thần thái trầm ổn này của hắn đã hơn rất nhiều thanh thiếu niên ở đây rồi. Nhiều gia chủ mang theo hậu nhân thì lập tức chỉ trỏ, môi mấp máy dường như đang chỉ bảo hậu nhân học tập thần thái của người đứng trên đài.

Lúc này thanh niên đứng trên đài liền đưa hai tay ra nắm ngực, vẫn giữ quạt giấy trong tay mà đưa lên hạ xuống nhẹ nhàng thi lễ, cực kỳ nho nhã, thậm chí làm ánh mắt một số thiếu nữ ở đây trở lên long lanh. Thấy thế Hoàng Thần và Hoàng Bằng phía trên đài liền có chút tự mãn, khẽ đưa mắt nhìn đối phương.

- Tại hạ Hoàng Chính, thiên tư kém cỏi, bản lãnh chỉ có một môn Minh Thiên Công hôm nay lấy ra cho các vị cùng đánh giá, mạn phép.

- Là Hoàng Chính a, con trai của nhị đương gia Hoàng Thần đó. Nghe nói người này ngưỡng mộ đạo pháp nên theo tam đương gia Hoàng Bằng học một thân bản lĩnh của hắn, cực kỳ lợi hại.

Phia dưới nghe hắn là Hoàng Chính thì nổi lên vài tiếng bàn luộn, hiển nhiên danh tiếng của Hoàng Chính không hề nhỏ.

- Xoẹt!

Hoàng chính mở rộng cây quạt, hai chân mở ra đồng thời tay trái đưa lên vận nội công dùng quạt chém một đường. Trong không trung mơ hồ có tiếng vun vút, thi thoảng lại có từng đợt phong nhận phát ra từ cây quạt trên tay của Hoàng Chính.

Bạn đang đọc Phong Thần Lộ sáng tác bởi doanniem1998
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi doanniem1998
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.