Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng gia thế gia

Tiểu thuyết gốc · 1429 chữ

Chương 2: Hoàng gia thế gia

Hiện tại đã là ngàn vạn năm sau khi nhân tộc được Nữ Oa tạo ra.

Tại một tinh cầu có tên Thổ Cầu tinh. Lãnh thổ tại đây được chia làm năm châu thổ lần lượt là Nam Vân, Trung Thổ, Tây Thiên, Dược Phương, Đạo Thiên. Mỗi châu thổ lại có những quốc gia lớn nhỏ, được các tông môn, các thế gia tu chân âm thầm bảo hộ và cai quản.

Thang Thành trấn thuộc thành Viễn Gia của Việt Quốc. Hoàng gia tại đây là một gia tộc có tiếng được xếp vào hạng thượng lưu. Cơ ngơi có đến hơn chục cửa hàng lớn nhỏ kinh doanh các loại dược liệu, tửu lâu, binh khí, hàng năm cũng thu về vài trăm lượng vàng. Gia chủ Hoàng gia là Hoàng Cường, cao thủ đệ nhất của Hoàng gia hiện nay, nổi tiếng là người lãnh khốc vô tình.

Tại Viễn Gia thành có ba thế lực mạnh nhất là Hoàng gia, Diệp gia và Hàn gia. Trong ba nhà thì Hoàng gia vì có quan hệ với hoàng thất của Việt Quốc nên có phần nhỉnh hơn một chút, buôn bán có phần chèn ép hai thế gia còn lại.

Tuy nhiên, thời gian gần đây, Diệp gia bỗng dưng đầu nhập vào Thất Kiếm môn, được môn phái này bảo hộ, cơ hồ bắt đầu có xu thế chèn ép ngược lại.

Diệp gia dựa vào thế lực chống lưng mà không nể mặt hai nhà còn lại, điên cuồng mở rộng địa bàn, trang trại. Hai nhà Hoàng, Hàn mặc dù không nỡ nhưng cũng đành mắt nhắm mắt mở mà nhịn đi.

Hoàng thất dù mang tiếng là đế vương nhưng cũng không dễ dàng đắc tội với các thế lực giang hồ này. Các môn phái mặc dù không bao giờ liên quan đến việc triều chính nhưng một khi đắc tội lại cực kỳ nan giải.

Cũng may, Hoàng gia thiên tài lớp lớp, những thế hệ nối tiếp nhau đều có nhân tài. Người thiên tư cao thì làm quan trong triều, người thể lực tốt thì rèn luyện võ nghệ nên vẫn có thể đứng vững. Mặc dù chịu một chút ủy khuất nhưng vẫn là bá chủ Thang Thành Trấn.

Hoàng Hạo là con thứ ba của Hoàng Cường, đương nhiệm gia chủ Hoàng gia. Nhưng một nỗi, mẫu thân của hắn là vợ lẽ, ngày hắn sinh lại vì khó sinh mà mất. Nghe nói vào đêm hắn sinh ra, thiên lôi nổi giận, cuồng phong gào thét. Hắn sinh ra không hề cất tiếng khóc, sau cũng phải đến tận năm ba tuổi thì mới cất tiếng nói. Đến năm năm tuổi rồi mà vẫn không tu luyện được chút nội công nào.

Hoàng Cường vì thế mà ghẻ lạnh hài tử, bình thường không hỏi đến hắn, cũng chỉ coi trọng hắn hơn đám gia nhân trong nhà một chút. Hắn là kẻ máu lạnh trong trấn này là điều cơ hồ ai cũng biết. Con cái của Hoàng Cường không mười thì cũng có tám chín đứa, thê thiếp đầy đàn. Cộng thêm mấy đứa con tư sinh bên ngoài thực sự là rất nhiều. Vì thế, một đứa con mà tư chất thấp kém, hắn cũng chẳng mấy bận tâm.

Hoàng Hạo ngược lại cũng chẳng để ý cho lắm. Hôm nay, cũng như mọi khi, hắn khoác trường bào ngồi trong thư viện. Bình thường hắn rất ham đọc sách, mỗi ngày đều dùng bốn canh giờ (một canh bằng 2 giờ) đọc sách trong thư viện của gia tộc.

Bỗng có người đến, vừa thấy Hoàng Hạo đang ngồi trầm tư đọc sách thì chế nhạo:

“Thì ra là tên Hạo não hư, học hành chăm chỉ mười năm rồi mà vẫn ngu si như thế, chẳng tiến bộ chút nào. Thật là tốn cơm tốn gạo của gia tộc!”

Tên đi cùng hắn cũng lên tiếng phụ họa:

“Hừ, đọc sách nhiều như thế mà cũng chẳng học tập được gì, nội công thì không tinh tiến mà thi cử cũng chẳng ra làm sao. Nghe nói lần thi vừa rồi, ngươi không viết nổi một chữ hả tên Hạo phế vật.”

Hoàng Hạo lạnh nhạt trả lời:

- “Hổ phụ sinh khuyển tử còn đỡ, đằng này lại sinh ra một con heo a”.

- “Ngươi!” – Hoàng Tam mặc dù tức tối nhưng không biết làm thế nào trước thái độ lạnh nhạt của Hoàng Hạo.

Hoàng Chính thấy thế liền khoát tay lớn tiếng nói:

- “Nửa năm nữa là ngày tộc hội diễn ra rồi, lúc đó kẻ có võ công cao thì sẽ trở thành trụ cột gia tộc, thiên tài học hành sẽ được gửi gắm lên kinh thành làm quan. Hoàng Hạo, không biết ngươi định làm thế nào a.”

- Ta đối với vài chức quan nhỏ cũng là không có hứng thú, còn cái gì cao thủ võ lâm, hừ, ta thấy các ngươi bây giờ cũng chưa đủ con mắt để được nhìn thấy cái gì gọi là cường giả.

Hoàng Hạo tiếp tục dùng ngữ khí lạnh nhạt mà đáp lại

- Mà theo ta thấy, với tư chất đó của các ngươi, có tu hành, tập võ thêm năm mươi năm nữa cũng chẳng thể trở thành cái gì cao thủ tại Thang Thành trấn nhỏ bé này chứ đừng có nói đến cường giả, cả đời cũng chỉ loanh quanh cái Thang Thành trấn nhỏ bé này cho đến già mà thôi.

Đối với ngữ khí lạnh nhạt của Hoàng Họa, Hoàng Chính ngược lại không hề tức giận. Hắn chỉ nhẹ nhàng nói ra:

- Hảo, ta cũng sẽ trố mắt lên xem ngươi làm thế nào đủ con mắt để thấy cường giả. Nhưng hy vọng, lần tộc hội nửa năm nữa ngươi sẽ không vì yếu kém mà trở thành kẻ bị điều đi phường thị kinh doanh, chẳng khác gì mấy tên gia nhân.

Nói xong hắn quay người rời đi, Hoàng Tam cũng bước theo. Chỉ một chốc cả hai đã đi không thấy bóng dáng.

Người vừa chế diễu Hoàng Hạo chính là Hoàng Chính, con trai cả của tam thúc cùng Hoàng Tam, con trai duy nhất nhị thúc của Hoàng Hạo, bình thường hay lấy việc chế nhạo không thế luyện tập nội công và học hành không thăng tiến của Hoàng Hạo ra làm trò vui.

Hoàng Hạo cũng không mấy để ý, hắn thực ra biết rõ vì nguyên nhân gì mà mình bị như thế.

Hoàng Hạo thiên sinh cơ thể khỏe mạnh, khí lực không yếu, hơn nữa thiên tư cũng không heêf kém. Nhưng trên phương diện nội công lại kém không thôi

Nhưng mỗi lần hắn thử vận nội công theo trong điển tịch của gia tộc, hoặc là luyện tập vào lúc sáng sớm thì hầu như chút nội công của hắn thiên tân vạn khổ mới bồi dưỡng ra được lại bị một vòng xoáy trong đan điền hút sạch sẽ mà sức lực hắn cũng chẳng tăng lên là bao. Nhưng Hoàng Hạo cũng tin tưởng, chắc chắn là do môn công pháp mà hắn đang dùng “Mãng Tâm kinh” này uy lực quá nhỏ mới dẫn đến tình trạng như bây giờ. Một khi hắn tìm được công pháp tu luyện nội lực cao cấp, chắc chắn sẽ là ngày hắn trở mình.

Hoàng Hạo dành ra nhiều thời gian đọc sách ra như vậy tất nhiên đọc qua rất nhiều loại sách. Hắn không mấy quan tâm đến mấy môn xưng là thần công gì cả mà chủ yếu là sách ghi lại tri thức lịch sử, sách binh lược cùng nhiều sách ghi lại những điển tịch và những truyện kỳ lạ được lưu truyền trong giang hồ.

Hắn từ mấy cuốn điển tịch mà biết được, dường như tồn tại một thế giới mà không phải phàm nhân như hắn từng biết tới. Đó là thế giới của người tu luyện hoàn toàn khác lạ. Có những người chỉ một cái phất tay là nhẹ nhàng hạ sát hàng chục cao thủ giang hồ. Có những người có sức dời non lấp biển, sức mạnh thông thiên.

Tất nhiên những điều này chỉ là ghi chép trong sách vở. Đến nay, ngay cả trong hoàng thất hay những môn phái cũng chưa có ai tận mắt chứng kiến những cao thủ như thế cả.

Bạn đang đọc Phong Thần Lộ sáng tác bởi doanniem1998
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi doanniem1998
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.