Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con dấu hoa anh đào

Phiên bản Dịch · 2253 chữ

Sau khi nghe trưởng thôn nói xong, tôi thảo luận nửa ngày, nói trưởng thôn lấy những món mỹ phẩm kia ra cho tôi nhìn một chút. Trưởng thôn đem son môi đặt lên trước mặt của tôi.

Hãng son môi tôi không biết, dù sao tôi cũng là một thằng đàn ông không tiếp xúc với đồ trang điểm, hơn nữa tôi cũng không có bạn gái. Có điều bây giờ xã hội tương đối phát triển, tôi cầm điện thoại di động chụp hình, sau đó đăng hình lên trên mạng, tiếp đó cẩn thận xem kết quả thì đúng là có chuyện xảy ra như vậy thật.

Công ty này có tên là công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Hồng Mãn Thiên. Hai mươi năm trước đúng là một thời huy hoàng. Nhưng sau khi phất lên thì cũng giống như phù dung sớm nở tối tàn vậy. Hình như trong mỹ phẩm trang điểm có một ít thành phần gây dị ứng da, bị đông đảo phát nữ bất mãn. Hơn nữa, áp lực dư luận cùng với cảnh cáo từ chính quyền, cuối cùng, công ty này không thể không sập tiệm.

Với lại, khi đó những sản phẩm này cũng được thu mua phế thải rất nhiều. Bây giờ có thể vẫn còn, tìm trên mạng cũng có thể mua được, chỉ có điều, trên cơ bản đã bán giống như là bán đồ cổ rồi.

Tôi nhìn một chút, phát hiện vụn vặt lẻ tẻ chỉ còn khoảng mười mấy loại đồ trang điểm không giống nhau. Hơn nữa, công ty mỹ phẩm này xây dựng ở phương Nam, cách nơi này xa xôi vạn dặm. Theo lời trưởng thôn nói, con trai mình rất ít khi rời khỏi thôn này, càng không thể nào chạy đến chỗ xa như vậy mua nhiều đồ thế này về.

Tôi lưu lại mấy cái này vào máy tính xách tay của mình. Thân là một thám tử tư, thì có một cái thói quen như vậy, lấy được đầu mối một cái nhớ một cái, đến lúc đó nói không chừng có chỗ dùng, có thể liên kết thành một xâu chuỗi đầu mối với nhau.

Sau khi tôi lưu vào máy tính xách tay, liền nghe thấy trưởng thôn nói tiếp: “Sau đó cứ vậy qua chừng năm, sáu ngày, con trai tôi liền qua đời. Nguyên nhân cái chế nghe nói là bị bệnh giang mai. Bệnh này tôi cũng không muốn nói thẳng, cũng không muốn nói ra miệng, nhưng con trai tôi căn bản không có tiếp xúc cùng bất kỳ người phụ nữ nào, làm sao có thể mắc bệnh này được?”

Trưởng thôn vừa khóc, vừa run run nói: “Lúc kiểm tra cơ thể cho con trai tôi, không chỉ có cái bệnh nặng này, hơn nữa, còn phát hiện được sau lưng có một hình xăm hoa anh đào. Lúc ấy tôi còn thấy rất kì quái, một thằng thanh niên làm sao lại xăm lên mình hình hoa anh đào? Nhưng tôi cũng không thể nào quản được mấy chuyện riêng tư này của con trai mình, cho nên cũng không có cơ hội hỏi, dẫu sao khi ấy, con trai tôi cũng đi rồi!”

Chuyện này cũng không lâu lắm, trong nhà của trưởng thôn xảy ra một trận đột biến. Con trai đã không còn, vốn là đủ bi thương rồi, nhưng là đến thời điểm sau mỗi nửa đêm hơn mười một giờ, trong thôn này liền thường xuyên sẽ xuất hiện tình trạng bị cúp điện, chỉ cần điện cúp, trong nhà này liền nghe được thanh âm con trai mình cùng phụ nữ triền miên, cũng ở trong căn phòng lúc trước của con trai mình.

Lão trưởng thôn nhiều lần muốn đi nhìn, nhưng căn bản là không thấy được đầu mối gì, chỉ mới mở cửa phòng, gian phòng này liền một mảnh lạnh như băng. Một khi đóng lại, bên trong liền xuân thủy cả ngày. Người làm bố này quả thực không chịu nổi, liền xông thẳng vào trong.

Lời nói đến chỗ này, trưởng thôn lại dừng lại một lần, chỉ thấy ông tôi trợn to hai mắt, hung hãn bắt hai tay tôi, toàn thân run rẩy nói: "Tôi thấy được một người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ treo lơ lửng trên không trung, bồng bềnh ở trong phòng con tôi, mặc dù chỉ có trong nháy mắt, nhưng tôi nhìn rõ ràng, từ sau ngày này, trong thôn đến mỗi nửa đêm mười một giờ liền bị cúp điện!"

Sau khi trưởng thôn đem tất cả mọi chuyện nói xong, nước mắt chan hòa, ngồi ở đằng kia, lâm vào trong bi thương cùng trầm tư. Tôi nhìn Trương Thuận Phong một cái, nói: “Tiếp theo cậu nói phải làm thế nào đâu? Có câu, oan có đầu nợ có chủ, cô bé này có lai lịch thế nào? Tại sao lại hại người trong thôn này? Chuyện này tôi thấy phải điều tra cho ra mới được!”

“Kế hoạch của tôi là có quỷ bắt quỷ. Tôi chuẩn bị bố trí một cái trận pháp ở trong thôn này, chờ lần tiếp theo cô bé này xuất hiện sẽ bắt lại.:

Trương Thuận Phong nói xong câu này thì nhìn tôi một chút. Tôi suy nghĩ một hồi, chuyện này chưa chắc đã làm được. Bởi nếu có thể bắt được thì gọi tôi tới làm gì?

Một mình Trương Thuận Phong là được rồi không phải sao? Rất rõ ràng, cô bé này cũng không phải có thể dễ dàng bắt được như vậy. Tôi cảm thấy, trong lòng Trương Thuận Phong còn tính toán khác. Chẳng qua tôi không có nói suy nghĩ trong đầu ra mà thôi, coi như là cho đối phương ít thể diện.

Sau khi trả lời trưởng thôn như vậy, đợi người về rồi, quả nhiên Trương Thuận Phong nắm cánh tay tôi nói: “Chúng ta thừa dịp đêm tối rời đi đi. Cô bé mặc đồ đỏ này tôi thấy không phải là dễ ăn đâu, căn bản không bắt được. Trong chuyện này chúng ta là châu chấu đá xe, mau chóng chạy đi, tránh rước họa vào thân!”

Tôi cau mày nói: “Trương Thuận Phong, nói cậu này, cậu nhận tiền của người ta rồi, giúp người tôi giải nạn đi chứ. Cậu đừng có lâm nạn bỏ chạy như vậy được không?”

Trương Thuận Phong xem thường: “Tiền đó tôi cũng sắp không cần nữa rồi. Bảo vệ tính mạng là chuyện quan trọng. Tôi nói cậu nghe, cô bé mặc đồ đỏ đó, tôi đã dùng đủ mọi loại pháp thuật căn bản không có tác dụng gì rồi. Chuyện này tôi không muốn quản nữa, hơn nữa cũng không quản được. Tôi gọi cậu đến đây chính là muốn mượn một chiếc xe. Không phải vừa hay cậu có xe hay sao? Chúng ta mau nhân cơ hội chạy trốn đi!”

“Cân nhắc trước đi đã.” Tôi nói.

Buổi tối hôm đó, chúng tôi bận rộn cả nửa ngày, quyết định đi tắm, còn may trong thôn có nhà tắm công cộng mở cửa hai mươi tư giờ. Chúng tôi đi thẳng đến đó. Trong lúc tắm, tôi nhìn ra được một vấn đề gấp đến muốn chết. Tôi quay về phía Trương Thuận Phong đang tắm, nói: “Chuyện này cậu không quản tôi cũng phải quản, biết sao không? Sau lưng người chết có hình hoa anh đào!”

Trương Thuận Phong ngu người. Bất kể là con trai trưởng thôn hay người thợ mộc nọ sau lưng đều có xuất hiện hình vẽ hoa anh đào giống nhau. Mặc dù ý nghĩa của hình hoa anh đào này không mấy rõ ràng, nhưng có thể khẳng định được là, một khi người nào có cái hình này thì nhất định sẽ gặp chuyện xui xẻo. E rằng nếu không giải quyết chuyện rằng, Trương Thuận Phong đừng hòng ra khỏi thôn này.

Trương Thuận Phong nhất thời thẫn thờ, bị buộc ở lại.

Đúng theo như lời trưởng thôn, mỗi mười một giờ nửa đêm toàn bộ đều bị cúp điện. Tại sao điện lại bị cúp? Căn bản không tra ra được nguyên nhân. Dây cáp điện rõ ràng là còn tốt không có chỗ nào có vấn đề. Nhà nào nhà nấy đóng tiền điện cũng rất đầy đủ. Hơn nữa, mỗi đêm cả thôn đều bị cúp điện cùng lúc. Đây đúng là chuyện vô cùng cổ quái.

Tôi ghi lại chuyện này trong máy tính, coi là một yếu điểm để điều tra vụ án. Chuyện này phải chuẩn bị điều tra kĩ càng một chút.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi nói thợ điện trong thôn kiểm tra mạch điện xem sao. Kết quả đưa ra mạch điện không có vấn đề gì, đổi tới mấy người thợ điện câu trả lời vẫn thống nhất. Tôi tìm ngay được trưởng thôn, ngồi ở sân trước nhà trưởng thôn, rồi sau đó lấy ra một tấm ảnh chụp hình người chết, chính là chụp hình hoa anh đào đó, đặt lên bản, hỏi: “Trưởng thôn, thôn các ông có chỗ nào có hoa anh đào không?”

Trưởng thôn nhìn một chút, lắc đầu một cái, đáp: “Rừng chúng tôi trồng theo khu, không có cây hoa anh đào nào, thật sự không có cái này!”

Sau đó, trưởng thôn bày một tấm bản đồ ra trước mặt. Tấm bản đồ này là phác họa lại đại khái khu vực trong thôn. Tôi cẩn thận quan sát một chút, phát hiện có thể nhìn được từ tấm bản đồ này rằng thôn này có rất nhiều cây xanh, chủ yếu bảo vệ quanh cảnh. Hơn nữa, núi rừng thôn dã đất trọc đồi hoang như này, diện tích cây xanh cũng không đủ, cho nên mọi người rất đặc biệt chú trọng đến việc phủ xanh quanh cảnh.

Toàn thôn đại khái có hình tam giác. Núi trọc là ở vị trí chính giữa hình tam giác. Trên ngọn núi này hàng năm chẳng có lấy một ngọn cỏ. Căn cứ vào tình huống này, người trong thôn càng phải tăng cường bảo vệ cây xanh. Ở xung quanh khu vực hình tam giác này trồng rất nhiều loại cây xanh, trừ cái đó ra thì có một ít ruộng đồng của mọi người.

Nghe được cái này tôi liền thấy buồn bực, nếu căn bản nói không có cây anh đào thì tại sao lại đột nhiên xuất hiện hình hoa anh đào? Hình xăm này có ý nghĩa gì? Đột nhiên, từ trong nhà trưởng thôn truyền đến một thanh ấm chói tai, giống như là mấy cái nồi niêu chén gáo chậu rớt xuống đất.

Trương Thuận Phong ngẩng đầu hỏi một câu: “Trưởng thôn, nhà ông còn có ai à?”

Cậu tôi vừa hỏi ra khỏi miệng, kết quả phát hiện ở trên nóc nhà có một cây gậy sắt rơi xuống mặt đất. Cây gậy sắt này vốn cắm trong phòng để dùng. Trưởng thôn nhặt câu gậy sắt lên, an ổn đặt ở phía sau khung cửa, quay đầu nói với chúng tôi: “Thần hồn nát thần tính rồi, không có gì đâu. Có thể là có mấy con chuột. Mấy năm gần đây mọi người được ăn ngon, đám chuột có thể là muốn đến tham gia náo nhiệt!”

Chờ trưởng thôn trở lại, tôi nói tiếp: “Vậy có khi nào có khả năng là có người len lén trồng cây hoa anh đào không? Chẳng qua là trưởng thôn ông không biết mà thôi!”

Trưởng thôn lấy ra một quyển sách, trên đó viết kế hoạch của ủy ban thôn. Trưởng thôn giải thích với chúng tôi, trồng cây trong thôn là theo hoạch định từng khu vực, không thể tự mình tùy ý trồng, nếu không có thể sẽ ảnh hưởng đến quang cảnh xung quanh. Nếu như trong thôn có người không nghe lời, phá hư khu vực phân định thì nếu như bị bắt sẽ bị phạt nặng. Các thôn dân căn bản cũng không cần thiết làm chuyện này.

Huống chi trong thôn này mặc dù có thể phát đạt hoàn toàn dựa vào tài nguyên khoáng sản, căn bản cũng không cần dựa vào việc bảo vệ cảnh quan xung quanh. Cho nên rất nhiều hộ nông dân cũng không làm ruộng nữa. Phần lớn mọi người đều đi khai thác khoáng sản. Phủ xanh khu vực này là nhiệm vụ phân cho từng nhà. Nếu như thành công theo kế hoạch khu nào trồng cây nấy thì ủy ban thôn sẽ dùng một phần để tưởng thưởng cho mọi người. Một khi không tuân theo quy định sẽ bị phạt nặng vậy nên chẳng ai dám làm như vậy. Hơn nữa, việc vi phạm quy định trồng trọt cũng không tồn tại.

Lúc ông tôi nói đến đây, tôi cũng không còn cách nào. Không tìm được người nào trồng cây anh đào, vậy thì biết tìm đầu mối ở đâu? Lúc đang nghĩ đến những vấn đề này, tôi đột nhiên nghe được một loại thanh âm lại truyền đến từ bếp. Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong phòng trưởng thôn có bóng người mặc áo đỏ lóe lên.

Bạn đang đọc Phòng Phát Sóng Tử Thần của Nông Phu Tiên Quyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachlonggg001
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.