Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô gái áo đỏ

Phiên bản Dịch · 2266 chữ

Tôi bò dậy, rất không tình nguyện, còn cố ý mở công tắc đèn trong phòng này, quả nhiên phát hiện đèn mở không lên.

Cả thôn bị cúp điện, một mảnh đen nhánh. Ban đêm ở thôn trang này có chút lạnh lẽo, tôi nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút. Trong toàn thôn hoàn toàn rơi vào yên lăng, đèn ven đường giờ phút này cũng giống như đã ngủ say từ sớm vậy. Bất kể như thế nào cũng không cách gì thức tỉnh.

Thấy vẻ âm u thế này, tôi không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì đây? Đèn đường trong thôn sao đến buổi tối là thi nhau tắt ngúm hết vậy? Đây không phải là chuyện ở bên bộ giao thông à?”

Trương Thuận Phong đưa cho tôi một cái đèn lồng màu đỏ, bên trong đèn lồng có một cây nến, trong ban đêm chợt lóe lên phát ra thứ ánh sáng quỷ dị.

Cậu ta sát đến bên người tôi, lặng lẽ nói: “Không phải tôi đưa cậu đến đây để bắt quỷ à? Cứ đúng sau mười một giờ thì thôn này sẽ bị cúp điện, cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Mà một khi cúp điện thì mọi thứ đều yên tĩnh, nhưng lúc này cậu cứ nhìn đi mà xem!”

Nghe Trương Thuận Phong nói xong, tôi định thần nhìn lại, phát hiện lúc này trên con đường này trừ hai người chúng tôi ra, còn có những người khác nữa, trên căn bản đều là thanh niên tuổi trẻ, trên tay họ, người nào người nấy đều cầm một cây đèn đỏ đứng thành một hàng trên đường, nhìn rất có tổ chức, có kỷ luật. Trương Thuận Phong nhìn về phía mọi người, ồn ào lên tiếng chào hỏi.

Tiếp đó quay đầu nói với tôi: “Những người này là đội tự nguyện đi bắt quỷ trong thôn. Chiêu này của tôi gọi là trận Hắc Dạ Đăng Lung. Cái đèn lồng đỏ này bản thân nó đã có tác dụng đuổi quỷ rồi, nên nếu như gặp đồ gì không sạch sẽ, cậu cứ lấy đèn lồng soi lên đối phương. Đến lúc đó thì không có vấn đề gì rồi. Chúng ta đi tuần tra trong thôn một chút, mau đi thôi!”

Cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, dù sao thì cũng theo chân mọi người đi. Đi hai giờ cùng mọi người thì cũng đi hết được một vòng quanh thôn, trong khoảng thời gian này cũng không xảy ra chuyện gì kì lạ.

Trương Thuận Phong có chút mất hết ý chí, liền quay lại nói với một số người phía sau tiếp tục tuần tra vào tối mai. Tối hôm nay xem như chẳng có kết quả gì. Cho tới bây giờ, cậu ta cũng không nói đến 123, cũng không nói cho tôi biết rốt cuộc trong thôn này xảy ra chuyện gì. Ngay vào lúc này, tôi liền cảm giác có chút mắc tiểu. Tôi nói cho Trương Thuận Phong về trước, còn mình đi tìm cái nhà vệ sinh để giải quyết nỗi buồn. Trương Thuận Phong gật đầu một cái, liền xách đèn lồng màu đỏ đi thẳng về phòng của mình.

Nhà xí trong thôn cũng xây ở bên ngoài phòng, đây là kiến trúc quen thuộc của mỗi một hộ gia đình. Tôi xách đèn lông đi từ từ đến chỗ nhà xí. Nhà xí ở nông thôn mùi tương đối nồng. Lúc tôi đi vào còn không cảm giác được có cái gì không đúng. Nhưng lúc đi ra, thì liền thấy ở cách đó không xa, trong một con phố khác còn có một cái đèn lồng đỏ đang lắc lư.

Tôi còn đang tự hỏi không biết rốt cuộc là ai, hơn nửa đêm nửa hôm còn chưa ngủ. Đội đèn đỏ theo lời Trương Thuận Phong nói bây giờ đã giải tán rồi, làm sao còn có người hết lòng tận nghiệp đi tuần tra trên đường thế kia?

Tôi ôm lòng hiếu kỳ đi tới, phát hiện một cô gái đứng ở trước cửa một nhà. Kúc đến gần mới phát hiện, hóa ra đó không phải ánh sáng màu đỏ từ đèn lồng phát ra mà là cả người cô gái mặc quần áo màu đỏ.

Cô gái nọ nói tới cũng kì lạ.

Tóc dài thật là dài, từ đầu đến chân cũng chừng một thước rưỡi, nhìn giống như là chỉ tầm mười tuổi. Hơn nửa đêm, một cô bé ở bên ngoài, tôi cảm thấy cũng không quá an toàn, chuẩn bị gọi cô bé mau quay về, nhưng khi tới cách đối phương còn chưa đến năm thước, đã nhìn thấy cô bé này đưa một cánh tay ra, vẽ tới vẽ lui ở cửa nhà nọ cái gì đó?

Càng nhìn tôi càng tò mò, tôi nghi ngờ không biết cô bé này có bị bệnh tâm thần hay là không đây?

Đứng ở khoảng cách xa, tôi liều mình kêu một câu: “Cô bé, hơn nửa đêm còn đang làm gì đó? Sao còn không về nhà đi?”

Lúc nói xong câu này, tôi thấy cô bé có chút phản ứng.

Cô bé nọ từ từ quay đầu lại, đây vốn là một việc hết sức là bình thường, nhưng đợi đến khi cô bé xoay đầu lại hoàn toàn, cả người tôi đều thấy không ổn. Bởi vì cơ thể của đối phương vẫn giữ nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, đầu quay 180 độ. Đây là chuyện mà người bình thường tuyệt đối không thể làm được. Thấy cảnh này, chân tôi cũng mềm nhĩn đi. Chẳng lẽ canh ba nửa đêm, số tôi đỏ đến vậy, thật sự đụng phải quỷ!

Tôi co giò chạy, liền ngay sau đó phát hiện cô bé này chạy còn nhanh hơn mình, may thay, cô bé mặc đồ đỏ kia cũng không phải là đuổi theo tôi mà ngược lại, lại từ từ đi vào một gia đình khác. Chỉ có điều lúc mà đối phương đi vào hình như không hề mở cửa. Cả cơ thể xuyên qua khung cửa giống như người bằng không khí, cứ thế thoải mái mà xuyên cửa vào. Cô bé nọ cứ như vậy mà đi vào giữa khung cửa, biến mất không thấy tăm hơi đâu ở ngay trước mắt.

Tôi chậm rãi đến gần ngôi nhà đó, phát hiện bên trong có người đang ngáy khò khò. Cũng không nghe được tiếng gào thét kinh hồn táng đảm từ bên trong truyền ra, tựa như hết thảy đều yên lặng.

Chẳng lẽ người bên trong không phát hiện ra cô bé nọ? Nói đúng hơn là quỷ nữ nọ?

Tôi đi đến bên cạnh cửa sổ. Mặc dù bên trong có rèm che nhưng có khe hở đủ để cho tôi thấy tình huống bên trong. Tôi ghé mắt vào khe hở nhìn vào bên trong, phát hiện ở giữa gian phòng có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Người đàn ông này có thể không quá câu nệ tiểu tiết, lúc ngủ thậm chí còn mặc áo khoác rách rưới, giày cũng không cởi, trên giày dính không ít đất bùn lười biếng nằm ở trên giường, cái bụng bự ngửa lên trời, còn ngáy khò khò.

Trên bàn để giá cắm nến, ánh nến yếu ớt kia trở thành ánh sáng duy nhất trong căn phòng. Bên cạnh giá cắm nến còn có một quyển truyện manga, rõ ràng cho thấy người đàn ông kia đọc được một chút thì mệt nhừ, cứ vậy không thổi tắt cả nến, ngã xuống giường thiu thiu ngủ luôn.

Tôi hoài nghi nhìn bốn phía xung quanh một vòng, không phát hiện được cô bé vừa nãy. Ngay tại lúc này, người đàn ông kia trở mình, mặt đối diện với tôi ở bên này. Tôi sợ đến hết hồn, nhanh chóng mò tới bên cạnh. Chốc lát sau, tôi nghe được trong phòng yên tĩnh lại, không có thanh âm gì nữa vì vậy mới một lần nữa dán vào bên cạnh cửa sổ, nhìn chính diện mặt của đối phương. Chỉ có điều, đối phương vẫn còn đang ngủ say.

Sau đó, cũng không phát hiện thêm cái gì, lúc tôi chuẩn bị rời đi, bất thình lình nhin thấy người đàn ông kia bất chợt mở mắt ra. Tôi và ông ta vừa vặn bốn mắt nhìn nhau. Trong giây lát da đầu tê dại, có cảm giác như thể có tật giật mình.

Tôi nghĩ thầm trong lòng phiền phức rồi. Nếu như bị đối phương phát hiện mình đang rình mò, nói không chừng lầm tưởng rằng tôi là biến thái hoặc là ăn trộm mất. Tôi mau chóng nghĩ ra biện pháp giải thích thế nào mới được. Nhưng qua thêm một khoảng thời gian, tôi phát hiện người đàn ông kia căn bản không nhúc nhích.

Mặc dù ánh mắt đang nhìn chằm chằm nhưng không có vẻ sẽ rời giường chút nào?

Chẳng lẽ người này cũng giống như Trương Phi, ngủ mà mắt vẫn trợn tròn hay sao? Đột nhiên, tôi có cảm giác không đúng. Người đàn ông kia hình như sắp khóc, trong mắt có nước mắt từ từ chảy ra?

Đợi đến khi tôi định thần lại, dòng nước mắt kia giống như là có màu, dần dần trở thành máu?! Máu đỏ theo hai hốc mắt chảy thành dòng ở trên giường. Cùng lúc đó, một làn tóc từ từ dâng lên trong không trung từ sau lưng người đàn ông nọ. Ngay sau đó, cô bé mặc đồ đỏ xuất hiện sua lưng người đàn ông, ngẩng đầu lên, miệng cong thành hình cung bán nguyệt, hướng về phía tôi mỉm cười.

Tôi nhất thời trợn mắt há mồm!

Ngay sau đó, cô bé này dùng hai tay mình từ từ vén tóc mình qua, lộ ra khuôn mặt của mình. Đang lúc tôi cho là mình có thể thấy được bộ mặt thật của cô bé này, ấy vậy lại phát hiện, trên mặt cô bé này trừ miệng ra thì không còn bất cứ ngũ quan nào khác!

Thấy vật, tôi liền lập tức nhấc chân chạy.

Đẩy cửa phòng ra, đã nhìn thấy Trương Thuận Phong vừa uống trà vừa nói: “Tôi bảo chứ cậu đi vệ sinh làm gì mà lâu thế? Còn tưởng cậu chết ngất ở đâu rồi!”

Tôi muốn kể lại chuyện khi nãy cho cậu ta nghe, nhưng bất thình lình nghĩ đến tình cảnh cuối cùng của người trong phòng lúc mình rời khỏi đó. Lúc ấy tôi đang chuẩn bị chạy, tôi nhớ cô bé kia đưa ngón trỏ phải của mình lên, đặt lên ở vị trí chính giữa miệng, giống như đang nói với tôi là chuyện này là bí mật, không thể nói với ai.

Lúc ấy tôi chạy trên đường về, quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy cô bé kia từ đầu đến cuối đứng ở vị trí cách tôi hơn mười thước. Bất kể tôi chạy mau hơn thì đối phương vẫn đứng yên không nhúc nhích ở vị trí này. Tôi cũng không thấy động tác di chuyển của đối phương. Tôi dường như chạy như điên cả một đoạn đường, có điều, cũng may chạy được đến nửa đường, đèn đường chung quanh tất cả đều toàn bộ sáng rực lên khiến toàn bộ bên trong thôn đèn đuốc sáng choang. Bầu không khí quỷ dị trước đó cũng tan biến. Lại tiếp tục nhìn, thì thấy cô bé kia sớm cũng không thấy đâu nữa.

Xem ra Trương Thuận Phong thật sự gặp thứ gì không đúng, chẳng trách cái tên trời đánh thánh đâm này nhất nhất gọi tôi tới. Chẳng qua, loại chuyện này tôi tới cũng có cảm giác không xử lý được.

Trương Thuận Phong hình như là nhìn ra được một chút mờ ám, hỏi: “Tiểu Phàm, rốt cuộc cậu gặp chuyện gì vậy? Sao nhìn cậu thở không ra hơi thế kia? Quỷ còn chưa gặp mà cậu đã tự dọa mình hết hồn rồi, thật là mất mặt!”

Tôi không để ý đến cậu ta, sau khi trở về phòng liền trùm đầu ngủ. Gia16c ngủ này cũng khá là an ổn, thẳng cho đến khi trời sáng.

Sau khi tỉnh lại, bụng sôi lên ùng ục, tôi đang nghĩ sáng nay ăn gì, khi đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy Trương Thuận Phong đi qua đi lại trong sảnh, mặt mày ủ dột. Tôi hỏi: “Làm sao thế? Mới sáng sớm đã mặt ủ mày chau? Có cái gì ăn không?”

“Chậc, kia.”

Trương Thuận Phong nhìn một cái về hướng bàn cơm. Trên bàn đã chuẩn bị bữa sáng xong, là trưởng thôn đưa tới một ly sữa bò ấm, còn có một chút thức ăn nhà nông. Trương Thuận Phong chưa ăn miếng nào hết.

Tôi cầm ly sữa bò, uống một hơi, ấm dạ dày trước rồi nói sau. Mới vừa uống xong, Trương Thuận Phong liền vỗ vỗ vai tôi, nói: “Tiểu Phàm, trong thôn xảy ra chuyện rồi. Có người chết. Tối ngày hôm qua, lúc mười một giờ!”

Tôi lập tức buông đũa trong tay xuống, nhất thời không còn bụng dạ ăn cơm. Quả nhiên, tối ngày hôm qua xuất hiện chuyện không hay.

Bạn đang đọc Phòng Phát Sóng Tử Thần của Nông Phu Tiên Quyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachlonggg001
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.