Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 893 chữ

Chưa được mấy ngày thì Đại Quân lại bị Gia Hứa đánh một trận, phải che mũi chạy đến bệnh viện.

Sau đó An Nhiên nhìn thấy hắn đứng một mình ở cửa văn phòng giáo viên, thầy chủ nhiệm bên phòng giáo dục cũng không dám động vào hắn, chỉ để hắn đứng như vậy cả buổi sáng. Thỉnh thoảng chân Gia Hứa động đậy có vẻ mặt chán trường.

Trạng thái đáng sợ như kiểu ai chọc hắn thì mẹ người ấy chết, làm An Nhiên chột dạ không đến, tan học đứng ở cổng trường chờ hắn.

Nhìn thấy hắn, An Nhiên giòn giã gọi “đại ca”. Gia Hứa lạnh lùng nhìn nàng, ấn trán cô kêu “Cút.”

An Nhiên đáng yêu cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng trực giác nói với nàng, đùi không còn ngon nữa rồi, sau này không che chở cho nàng nữa, vậy thì ngay cả vụn bánh mì bơ cũng không ăn được.

Không có bánh mì bơ ăn thì chi bằng chết luôn đi. Nàng khóc quýnh lên sợ không kịp, vội vàng kéo tay nam sinh, ôn tồn nói, “Đại ca, có phải vừa rồi anh đứng mệt không, em bóp chân cho anh nhé. bóp nha?”

Đôi tay nhỏ đến nỗi đáng thương, bàn tay mềm mại bóp đôi chân cứng rắn của hắn, gương mặt trái xoan to bằng bàn tay nhìn hắn một cách ngoan ngoãn.

Nịnh nọt vâng lời kinh thật. Ánh mắt Gia Hứa rất hung ác, một lúc lâu sau, hắn liền lấy bàn chân mình ra.

“Ai cho em bóp?”

Cô nhóc cười để lộ hàm răng trắng tinh, “Bóp chân cho đại ca còn cần cho phép sao? Đây là việc mà tiểu đệ nên làm.”

Gương mặt này đúng là khiến người khác mắc nợ.

Người nào đó sải đôi chân dài ngồi xuống bậc thềm. An Nhiên vừa đi qua thì bị búng mạnh một cái, theo bản năng nàng liền che trán, ngu người tại chỗ, lẩm bẩm: “Đại ca, sau này anh đừng động thủ, muốn dạy dỗ em thì cứ việc nói thẳng, anh xem, em có thể nín thở làm mình ngạt chết, không cần anh tức giận.”

Cô nhóc phồng má lên như cá vàng, chỉ chốc lát mặt đã đỏ bừng. Bụng nhỏ nhanh chóng phập phồng lên xuống, xem ra thật sự có thể làm bản thân ngạt chết. Gia Hứa cong khóe miệng một cách vặn vẹo.

Hắn dùng tay mở miệng cô ra, “Cho em hít thở, lại đây.”

An Nhiên thở thật sâu, ngoan ngoãn đứng yên để nam sinh giữ lấy gáy nàng kéo đến trước mặt. Hắn phả hơi nóng của mình lên cổ nàng làm nàng cảm thấy rất ngứa “Lần tới còn dám ăn đồ thằng khác cho…đánh gãy chân.”

An Nhiên bĩu môi, mì mà Đại Quân cho và bánh mì bơ Gia Hứa ăn thừa đấu nhau trong đầu, chắc chắn là bánh mì bơ thắng tuyệt đối rồi.

Nàng liền túm một góc áo hắn mà ngoan ngoãn nói: “Em biết rồi đại ca.” Đại ca bước về phía trước, tiểu đệ đi theo sau, tâm trạng hắn tốt liền mua kẹo cho nàng.

An Nhiên nhanh nhẹn xé vỏ ngậm vào miệng, ngọt ngào nói “Cảm ơn đại ca, kẹo mà đại ca mua là kẹo ngọt nhất em từng ăn.”

Gia Hứa nhìn An Nhiên một lát, liền nâng cằm nàng lên nói “Thứ bảy này ra ngoài, nghe rõ chưa?”

“...Dạ?"

Hắn cho kẹo làm An Nhiên vô cùng yên tâm, nàng lắc lư hai bím tóc đen nhánh nhảy nhót về nhà. Đến thứ bảy liền nói một tiếng với bố mẹ, đeo túi nhỏ đan len thở hổn hển chạy ra ngoài.

Bình thường bên trong sẽ nhét hai chiếc kẹo bắp dẻo, hôm nay bên trong cái gì cũng không có, chỉ chờ để nhặt đồ ăn thừa của đại ca nhét vào…nàng đúng là rất có sự tự giác của thùng rác.

Gia Hứa đứng ở cửa trường học, vẫn là kiểu ăn mặc như một người có tiền, toàn thân tỏa ra ánh sáng người giàu nên có. An Nhiên nhìn đôi giày trên chân hắn, có lẽ phải hơn hai ba tháng lương của bố mẹ nàng.

Khi nàng đến gần hai đầu gối liền mềm nhũn, hỏi Gia Hứa có muốn lau giày không.

Nam sinh bóp gương mặt phúng phính của An Nhiên mà nói: “Đừng nghịch.”

Không biết sao hắn lại nói như vậy, nhưng bản năng nịnh hót của An Nhiên vẫn phản ứng thần tốc, “Không nghịch, tiểu đệ lau giày cho đại ca không phải là chuyện nên làm sao?”

Hắn bước về phía trước, nhận ra chân nàng vừa ngắn vừa nhỏ nhưng chạy rất nhanh nên không thèm bước chậm lại. Gần xưởng thuyền có nhà máy phát điện, hai ống khói to cao, phả ra khói đen, hắn đưa nàng đi rẽ trái rẽ phải ngoằn ngè đến một căn nhà.

Cửa sổ thì mắc rèm đen, bên trong có một người đàn ông trung niên đang hút thuốc, thấy hắn đến bèn tiếp đón hai người đi vào. An Nhiên nhìn khắp xung quanh, loáng thoáng nghe thấy đối phương gọi Gia Hứa là: “Thiếu gia.”

Bạn đang đọc Phiếu Cơm Đại Ca của 나비 케곡
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vietanhiq200
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.