Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 965 chữ

An Nhiên oà khóc, đau lòng kể lại chuyện không công bằng mà mình gặp phải, cứ khóc mãi rồi đói đến nỗi tức điên người, nàng cầm tay Gia Hứa đặt lên bụng mình, “Anh xem em đói đến mức bụng xẹp lép lại rồi, đại ca, mì là mạng sống của em đó! Bọn họ cầm cái mạng nhỏ của em đi rồi!”

Gia Hứa: “…Có xẹp lép đâu.” hắn sờ lên có chút thoải mái.

Đúng là không xẹp lép. Sáng An Nhiên ăn cháo trắng ở nhà, mì chỉ là đồ ăn vặt của nàng.

Nhưng cái bụng mà không có đồ ăn vặt lấp đầy thì có trướng thế nào cũng chính là xẹp lép, sao hắn lại không hiểu chứ! Sao hắn lại không hiểu cơ chứ!!!

An Nhiên nín một hồi lại đến nước miếng chảy xuống.

Gia Hứa chưa từng gặp phải tình huống này, đứa trẻ ba tuổi còn biết ngại hơn nàng, hắn bỗng cảm thấy đầu hơi đau. Kéo một tiểu đệ hỏi hôm nay đám nào trực, hắn liền trực tiếp dẫn An Nhiên lên tầng cao nhất.

Lớp mười hai là lớp lớn nhất, cả một đám học sinh học nhìn ai cũng to con, thậm chí có người còn có râu.

An Nhiên nhìn thấy hắn đi phía trước mình, những người đó đều khom lưng cúi đầu, lòng nàng đang thấp thỏm lập tức thả lỏng.

Hùng dũng, khí phách, hiên ngang đi theo sau như chó cậy khí thế của chủ, đây chính là đại ca mà nàng nhận bằng chính năng lực của bản thân, là người đàn ông đứng trên đỉnh cao ở trường học đấy!

Vừa vào phòng học.

An Nhiên liền nhìn thấy gói mì trẻ em trên bàn, xẹp lép chắc chẳng còn lại mẩu vụn nào. Dồn khí vào đan điền, nàng đang định khóc thì mấy người trước mặt cô tranh nhau khóc trước. Ỷ vào ưu thế cơ thể Gia Hứa gặp ai đánh thằng đó, đến hai người thì đánh cả đôi.

Đánh đến mức người ta đều trốn dưới bàn. hắn liền đá một cái, bàn ghế dồn lại thành một đống.

“Chúng mày ai lục soát người em ấy?”

Không ai dám nói, Gia Hứa liền túm lấy người gần nhất, mở cửa sổ ấn ra ngoài, người đó liền thét lên trong sợ hãi, sợ tới mức gọi tổ tông 3 đời. Đây là tầng sáu đấy, tuy toà nhà lâu năm chưa được tu sửa, nhưng độ cao vẫn có thể khiến người ta rơi xuống khiến mẹ không nhận nữa, hay chính xác hơn là thành bãi bùn.

Thằng nhóc này điên lên cũng đẹp trai cực luôn!

An Nhiên đặt tay lên miệng thưởng thức một lát, đột nhiên sinh ra sự sùng bái từ bao giờ không hay.

Cá mặn trốn bên ngoài phòng học xem kịch liền đột nhiên hô lên “Đại Quân là người lục soát, chính là cậu ta cướp vợ của cậu” lời này nói quá mượt, không có ai cảm thấy điều gì kì lạ mà nhìn đến.

Gia Hứa túm đứa được nhắc tên đang trốn trong góc, trực tiếp đánh người liên tục.

“Còn dám không?” Nam sinh cười hỏi.

“Không… Không dám… Anh Hứa tha em, em không biết là chị dâu.”

Gia Hứa lại đánh cậu ta thêm vài cái mới ném người xuống đất như miếng vải rách, trên mặt hắn hiện lên màu tím sưng còn có chút máu, quả thực ra tay rất mạnh.

Đôi mắt sáng ngời của An Nhiên lấp la lấp lánh, nàng bất giác lại ôm mặt sùng bái nhìn hắn, hai bím tóc buộc dây chun đính quả đỏ cũng vểnh lên, hắn không phủ nhận, ngại quá!

Nam sinh buông lỏng đôi bàn tay xách nàng ra ngoài, có vẻ tùy tiện nói một câu “Em không sợ anh?”

“Vì sao phải sợ?”

Cái đùi này to quá đi mất, số nàng đúng là quá tốt, bản thân đúng là có đôi mắt tinh tường, chắc về nhà phải đốt pháo chúc mừng.

Gia Hứa cười xoa đầu nàng…như xoa chó. Xoa xong, nụ cười của nam sinh tắt hẳn, trông có vẻ khó chịu.

An Nhiên học xong tiết đầu, có người nhét hai gói mì trẻ em vào cửa sổ, là Trương Đại Quân bị đánh đến nỗi biến hình vào buổi tự học sáng nay.

“Thêm một gói coi như lời xin lỗi của em, chị dâu sau này chị nhớ nói tốt cho em trước mặt anh Hứa, coi như em cầu xin chị đó.”

An Nhiên ăn một gói, chia gói còn lại cho Lâm Tiểu Hoa.

Vừa ăn xong, Gia Hứa đứng ở cửa phòng học, An Nhiên chạy qua như chú cún, “Đại ca anh đến thăm em à.”

“Ừ.” hắn liền vứt bánh mì bơ chỉ có một vết cắn cho nàng, vẻ mặt như muốn nói: em mau cảm ơn đi. Mấy đứa nhóc trong lớp cô đứng xem đều cảm thấy cái gì đó, sau đó nhìn thấy An Nhiên liền nhào lên, hai mắt tỏa sáng.

Nàng ăn xong còn không quên liếm ngón tay. Vẻ mặt Gia Hứa rất hài lòng với lần này, liền sải đôi chân dài bước đi.

Lâm Tiểu Hoa liền nhìn An Nhiên “Nè, cậu rất giống con cún nhà mình nuôi.”

An Nhiên nuốt xuống một chút bơ cuối cùng, chưa đã thèm nói “Nói như cún nhà cậu có thể ăn bánh mì bơ vậy, bánh mì bơ cậu hiểu không, ăn một miếng liền kéo dài tuổi thọ.”

Lâm Tiểu Hoa “ừa” một tiếng, nhặt giấy gói lên liếm vài cái.

“Ôi trời đúng là!”

Bạn đang đọc Phiếu Cơm Đại Ca của 나비 케곡
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vietanhiq200
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.