Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 911 chữ

Sau khi đám nhóc đứng đầy ngoài văn phòng, Chủ nhiệm phòng giáo dục liền cầm thước đi đến, dựa theo lỗi sai của bọn họ phạm phải để đánh vào lòng bàn tay hoặc là cẳng chân. An Nhiên thường nhìn thấy bạn cùng bàn Lâm Tiểu Hoa khập khiễng bước ra, đi đường không được nhanh cho lắm.

Cô nhóc đó vừa không có đủ dinh dưỡng, đầu óc lại vừa không nhanh cho lắm, lên cấp hai rồi mà tính toán cũng không nhạy, là một học sinh thường xuyên bị phạt.

Đây là lần đầu tiên nàng đến chỗ này, bên cạnh cũng chỉ có anh chàng này có vẻ ổn.

Hắn nhìn rất thảnh thơi, dựa vào logic của An Nhiên, giáo viên phạt loại người này xong nhìn ai cũng vừa mắt, đến lượt nàng thì ít nhiều sẽ nhẹ tay hơn.

Anh trai cao to hơi ngây người ra, lần đầu tiên hắn thấy có nữ sinh dám trực tiếp khen hắn đẹp trai trước mặt như vậy, ngược lại không hiểu nàng đang có ý đồ gì.

Hắn không biết rõ nên cũng chỉ lạnh nhạt nhìn nàng bằng ánh mắt đỡ hơn rác một chút.

Chưa đến năm phút sau lại có một đám nhóc lục đục đi đến. Trường giáo dục này có cả cấp hai và cấp ba, đa số là con nhà công nhân lân cận và vài gia đình chuyển từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp.

Những người vừa đến ai nấy đều rất khỏe mạnh, nhưng khi nhìn thấy anh trai cao to kế bên nàng đều tự giác hèn mọn lăn sang một bên góc, không dám nhìn thẳng về phía trước, càng nhìn càng giống như chú gà con đi theo mẹ.

Chuông vang lên, giáo viên Chủ nhiệm liền cầm thước đi vào.

An Nhiên nhìn ngước lên, muốn xem đánh có nặng hay không. Không ngờ chủ nhiệm tướng mạo hà khắc như vậy lại mím môi, trực tiếp lướt qua anh trai cao to sừng sững kia mà nói với nàng, “Nhấc ống quần lên.”

Không hỏi nàng mắc phải sai lầm gì mà đánh luôn vài thước, An Nhiên vừa sợ vừa giận, đau đến nỗi mặt nhăn nhó. Con mẹ nhà hắn, cái tên nhởn nhơ bên cạnh nàng thì không phạt, mà lại dạy dỗ một cô bé đáng thương vô hại như tôi trước.

“Lão hói đáng ghét.”

Bị đánh xong, An Nhiên ôm chân của mình tức giận mắng một câu.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười rất nhỏ, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy anh trai cao to đang cười rất lưu manh, vẻ mặt như muốn nói “Cô bé này thật hài hước.”

Lúc này An Nhiên rợn người trở nên ngoan ngoãn hơn, tự giác dịch sang bên cạnh. Cuối cùng cũng biết vì sao mọi người đều tránh né tên này rồi, nể mặt nhà hắn có ô dù, giáo viên cũng không dám tùy tiện động vào.

Chuông tan học vang lên, nàng liền ôm chân lết về phòng học. Người phía sau chậm rì rì lướt qua nàng, đi thật xa rồi đột nhiên lại vòng về, trực tiếp ép nàng vào góc tường, “Có phải vừa nãy đang thầm mắng tôi không?”

“Sao có thể chứ! Đại ca anh đừng đứng gần như thế, anh đẹp trai lắm, làm mắt em không mở ra được đây này.”

“Anh tên Gia Hứa, em tên gì?”

“… Em tên Châu chấu.”

An Nhiên sợ quá buột miệng thốt ra tên gọi ở nhà hồi nhỏ, nói xong mặt liền tái đi.

Bản năng nịnh hót luôn khiến nàng quen hạ thấp bản thân. Đối diện với người có khí chất mạnh mẽ làm nàng càng lúng túng hơn, nhưng chưa từng có ai có thể khiến An Nhiên tự hạ thấp mình làm châu chấu cả.

"Tên này thật nguy hiểm!"

An Nhiên khẽ mím miệng, rụt cổ lại hết mức.

Gia Hứa nhìn nàng một hồi lâu, lại hỏi học lớp nào, sau đó sải đôi chân rất dài bước lên tầng. Từ tầng một đến tầng ba là cấp hai, tầng bốn đến tầng sáu là cấp ba, nghe nói tầng càng cao thì học sinh càng không dễ xuống tầng dưới hóng gió vào giờ ra chơi, cũng có thể chuyên tâm học tập hơn.

Nhưng An Nhiên cảm thấy đạo lý này không đúng vớ têni Gia Hứa này, chân hắn dài như vậy, một bước của hắn đã bằng ba bước của nàng rồi.

Thấy nàng thảm hại lết về, giáo viên chủ nhiệm hơi kinh ngạc.

An Nhiên không trực nhật, nhiều lắm là đi quét sân thể dục thôi, sao lại bị chủ nhiệm bên phòng giáo dục đánh chứ. Giờ thì hay rồi, người bị thương chỉ có thể ngồi một chỗ, đừng nói là đi bê bài tập, bảo nàng di chuyển thôi cũng kêu đau.

Lâm Tiểu Hoa đồng cảm nhìn An Nhiên, “Đau đúng không, buổi tối còn đau nữa, phải đau mất vài ngày nữa đấy.”

Nhóc biết an ủi không…không biết làm ơn đừng nói nữa, vừa nói xong An Nhiên liền muốn khóc.

Cuối cùng nàng liền khập khiễng đi về nhà, giả vờ đáng thương với bố mẹ, lừa được mấy chiếc bánh xốp phô mai mới có thể nuốt đi sự ấm ức xuống bụng.

Bạn đang đọc Phiếu Cơm Đại Ca của 나비 케곡
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vietanhiq200
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.