Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1005 chữ

An Nhiên là một nô lệ đồng tiền như bao người bình thường khác, nhưng vì lương quá ít nên thường xuyên trốn việc để lén ăn đồ ăn vặt ở công ty, xưa nay nàng đã đặt ra những nguyên tắt cho bản thân để có thể sống tốt hơn người khác. Thứ nhất…đồ ăn của người khác là ngon nhất và thứ hai phải biết nịnh sếp. Dựa vào hai bản lĩnh này, sau khi nàng tốt nghiệp được một năm, chẳng bao lâu liền làm sập hai công ty mới lập nghiệp.

Nhiều chuyện đã xảy ra trong những năm tháng này, có vui có buồn và không bao giờ để bản thân phải thiệt.

Ký ức đẹp vẫn còn nguyên như ngày hôm qua…

Còn bây giờ thì xui xẻo, nàng làm cá mặn ngủ một giấc tỉnh lại đã ở một thời kì xa lạ trên trái đất, đó là điều làm An Nhiên vẫn không thể chấp nhận được.

Mỗi ngày đều không có đồ ăn vặt để ăn, tối nào bụng cũng reo lên những cơn sóng to làm nàng không thể ngủ ngon…không có ai để nịnh nọt, cuộc đời nàng đã mất đi mục tiêu sống.

Bố mẹ An Nhiên đều là công nhân làm công ăn lương, quần áo không phải màu lam thì chắc chắn là màu xám, ngày nào về nhà quần áo cũng dính đầy dầu máy vừa nhớt vừa đen. Hiếm khi có dịp tham dự tiệc cưới của con trai lãnh đạo lấy về cho nàng được vài cục kẹo, còn dặn mỗi ngày chỉ được ăn một cục. Tưởng là vậy nhưng nhà An Nhiên đã là nhà khá giả nhất, những bạn nhỏ trong lớp đều rất hâm mộ điều kiện gia đình nàng.

“An Nhiên, bố mẹ cậu tốt với cậu quá.”

Bạn cùng bàn Lâm Tiểu Hoa nhặt vỏ kẹo nàng vừa bóc ra, nhân lúc An Nhiên không chú ý liền liếm vài cái.

Ở đây nàng cũng được đặt tên là An Nhiên, còn khá giống nàng lúc còn nhỏ, chỉ là xinh đẹp hơn chút.

Sau nhiều năm thì nàng đã lên lớp tám, mười bốn tuổi rồi mà nhìn vẫn giống học sinh tiểu học. Cao vỏn vẹn ba mét chẻ đôi, khuôn mặt ưa nhìn, đôi mắt trong trẻo dễ thương, có thể nói là ngũ quan được sắp xếp không quá tùy tiện. Nếu không phải trên người còn có vài lượng thịt nhô ra thì quả thực nàng sẽ bị người khác nghi ngờ rằng bản thân bị ngược đãi.

Nhưng sau khi nhìn thấy các bạn học trong lớp xanh xao vàng vọt như cây tre, thì nhìn lại nàng vẫn còn tốt hơn mọi người rất nhiều. Bạn cùng bàn Lâm Tiểu Hoa đói đến nỗi da bọc lấy xương, không nói quá khi mọi người nhìn thùng rác mắt cũng phát sáng lên vì đói.

An Nhiên ngậm viên kẹo cuối cùng trong tháng không nỡ nhai, thì không lâu sau giáo viên chủ nhiệm ăn mặc giản dị bê vở bài tập bước vào. Nhìn thầy có vẻ rất tức giận, thầy đặt đồ xuống bục giảng, làm cho bục giảng lung lay như sắp đổ liền phát ra tiếng kẽo kẹt.

Mấy học sinh ngồi dãy đầu đồng loạt nâng bàn học nhỏ dịch ra phía sau.

“Khụ khụ…sao học sinh trực nhật hôm nay lại không đi bê bài tập lên lớp?” Thầy hắng giọng.

Phòng học yên lặng đến mức đáng sợ, An Nhiên ngậm kẹo thình lình phát hiện mọi người đều đang lén nhìn nàng, bấy giờ An Nhiên mới nhớ ra hình như học sinh trực nhật hôm qua là đầu heo ngồi trước mình. Vậy tức là hôm nay đến lượt bản thân đáng thương này rồi.

An Nhiên hơi hoảng loạn, bèn đứng dậy rồi nói một câu, “Thầy ơi hôm nay tóc thầy rất dày, cực kỳ giống đại minh tinh, đẹp trai lắm.”

Mặt thầy hết đỏ rồi lại đen, nghẹn họng ho khan kịch liệt, thầy chỉ về phía trước hành lang, “Em, đến văn phòng đứng phạt cho tôi.”

Nói xong, thầy vuốt vuốt mái tóc thưa sắp hói của mình, mặt lại đỏ lên. Đám nhóc xanh xao vàng vọt bên dưới khó hiểu nhìn thầy, nghĩ thầm không biết sao thầy cứ như bị điên.

Tâm trạng của An Nhiên hơi buồn bực, lẽ ra chiêu nịnh hót này thông dụng từ thời xưa rồi mới phải, sao sau khi đến đây lại thất bại nhiều lần thế nhỉ. Ở nhà khen mẹ cũng chỉ được ăn thêm một cục kẹo dẻo. An Nhiên liền cau mày, đau lòng bước đến văn phòng.

Có một tên nhóc dáng người cao ráo đã đứng ngoài cửa trước cả nàng từ lâu. Ở niên đại thiếu thốn như bây giờ thì tên cao như này vậy ngoài bẩm sinh ra…thì chỉ có thể là trong nhà có rất nhiều đồ ăn!

An Nhiên nhìn chàng trai cao lớn này bằng ánh mắt hiếu kì có chút ngây thơ, nhưng đối phương đứng dựa vào tường nhìn nàng bằng ánh mắt nhìn rác.

Hm…cậu ta còn rất đẹp trai nữa, ánh mắt sắc bén kia rất có khí thế của vai phản diện. Một vài hình ảnh không thể miêu tả xuất hiện trong đầu An Nhiên…bạn nghĩ gì? Chỉ là khung cảnh đẫm máu của phim hành động, nàng cắn viên kẹo càng lúc càng nhỏ cho đến khi chẳng còn gì cả, liền đi đến đứng chung.

Chàng trai cao lớn lạnh nhạt nói: “Xê ra, đừng có đứng gần ông đây.”

An Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, thành thật mà nói: “Đại ca đẹp trai quá, chắc chắn sẽ không nhỏ nhen với em như vậy đâu ha!...Lát nữa chủ nhiệm sẽ qua đây nên em sợ lắm, đứng gần anh em sẽ có cảm giác an toàn hơn đôi chút.”

Bạn đang đọc Phiếu Cơm Đại Ca của 나비 케곡
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vietanhiq200
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.