Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếp Nạn

Tiểu thuyết gốc · 4224 chữ

Thấm thoát mà hắn đã sinh hoạt ở tinh linh tộc được bảy ngày, trừ ngày đầu tiên ở nhà của đại trưởng lão, sau đó hắn được Y Y sắp xếp ở cùng nhà với một tinh linh khác tên Khê Đạt. Hàng ngày hắn cùng các nam tinh linh đi ra ngoài săn bắn, phải công nhân tiễn thuật của các tinh linh vô cùng lợi hại,họ có thể bắn trúng mục tiêu từ rất xa mà không cần nhắm, ngoài ra họ vô cùng nhạy cảm với thiên địa linh khí, chỉ cần đi ngang qua khu vực có linh dược đang sinh sống là họ có thể truy tìm ra được, tối đến lại theo chân các tinh linh quây quần trò chuyện bên ngọn lửa, kể cho nhau những chuyện đã xảy ra trong ngày, cùng uống rượu, cùng múa hát. Cuộc sống giản dị nhưng đầy bình yên cứ êm đềm trôi qua.

Lại nói về Y Tuyết, sau khi nhận được Yêu liệt hổ từ tay của hắn thì nàng vô cùng vui vẻ, nàng cưỡi lên người nó,bắt nó chở nàng đi chơi như thể nàng mới là chủ nhân của nó vậy. Lúc đầu Yêu liệt hổ sống chết không đồng ý, đùa sao? Để nàng cưỡi nó đi chơi thì uy nghiêm một đời của hổ vương còn đâu? nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lẻm lạnh lùng đầy uy hiếp của hắn nhìn về phía mình, nó đành ngậm ngùi , nước mắt lưng tròng chấp nhận làm kiếp Osin trả nợ thay tên chủ nhân bất lương của nó. Cái gì mà cốt khí, cái gì uy nghiêm đều bỏ qua một bên, từ từ tính sau.

Đi chơi với Y Tuyết được ba ngày thì nó trốn về bên cạnh hắn, mặt mày bơ phờ trốn vào quả cầu pokemon sống chết không chịu ra, trong lòng vô vàn ân hận, nếu biết trước nữ tinh linh đó kinh khủng như vậy thì lúc trước có giết nó thì nó cũng không bao giờ trêu chọc nàng ta.

Y Tuyết chơi với yêu liệt hổ được ba ngày thì thấy nó biến mất, được các tinh linh khác chỉ hướng nó chạy nói lại, thì nàng biết nó đã về bên cạnh hắn. Hậm hực đến nơi hắn đang ở, đứng ở ngoài nàng bắt tay hô lớn: “Dạ Nguyên, huynh mau ra đây.”

Lúc này hắn đang ngồi nói chuyện phím trên trời dưới đất với Khê Đạt và Viên Phong. Nghe tiếng nàng gọi, trong lòng hắn giật thót một cái. Những ngày qua ở đây hắn biết được một điều, Y Tuyết là một tinh linh vô cùng tinh nghịch, lúc này nàng tìm hắn chắc chắn không có chuyện tốt.

Yêu liệt hổ vừa mới ra khỏi quả cầu,đang nằm phơi nắng, hai mắt lim dim tận hưởng cuộc sống, đồng thời nghe hai tên nam tinh linh kia cảm thán và hâm mộ trước vẻ uy vũ của mình, nó vô cùng hưởng thụ trước những lời tán dương ca ngợi đó.

Chợt nghe tiếng gọi của Y Tuyết, nó hoảng hồn tỉnh dậy, tứ chi run rẩy, sau đó ba hồn bốn vía nhảy vào quả cầu ẩn nấp, còn cái gì uy nghiêm, bá khí của của hổ vương nó đều vứt sang một bên. Thịch thịch thịch, cho dù đang ở ngoài vẫn có thể nghe được tiếng tim đập của nó, đủ để biết lúc này nó đang hoang mang lo sợ như thế nào.

Cả ba người ở ngoài lúc này cùng trợn mắt mà nhìn, không biết Y Tuyết đã làm gì mà khiến cho bá chủ một phương như nó phải sợ thất thần như vậy.

Hắn ra khỏi nhà, thấy Y Tuyết đang mặt mày hậm hực nhìn mình nên cất tiếng hỏi : “Nàng tìm ta có chuyện gì ?”

Y Tuyết tức giận nói : “Rõ ràng là huynh đáp ứng để yêu liệt hổ chơi với ta một tháng, tại sao mới có ba ngày mà huynh lại thu nó về, huynh nói không giữ lời”.

Hắn điềm đạm trả lời : “Không phải là ta thu nó về, mà là nó tự về. Còn nữa, lúc về hình như nó bị thương rất nặng”, Umh ý hắn nói là bị thương về mặt tinh thần.

Lần này tới lượt Y Tuyết vô cùng ngạc nhiên, nàng tròn mắt ra vẻ nghĩ ngợi nói : “Không thể nào, trước đó nó vẫn hoàn hảo mà. Mặc dù lúc ta kêu nó đi trộm lông vũ của Hải Tuyết Ưng để làm quạt, nó có đánh nhau với con Ưng đó một trận nhưng nó không có bị thương nha, hay lần ta kêu nó đi lấy trái cây do tam đầu xà canh giữ , nó vẫn bình an vô sự mà, lúc bị hơn nghìn con độc vĩ hạt tấn công nó vẫn trốn thoát được mà. Còn nữa lúc đánh với Hỏa long quỳ nó cũng đâu có bị thương…”

Nghe nàng kể xong thì khóe miệng hắn cũng giật giật, những con Yêu Thú nàng kể có con nào không phải là đỉnh cấp yêu thú? , nghĩ lại nó còn sống ở trong qua cầu pokemon của mình đến giờ này cũng xem như kì tích rồi. Nghĩ đến đây hắn nghiêm túc nhìn nàng nói : “Việc ta hứa với nàng ta đã giữ lời, còn về việc nó bị thương trốn về đây thì ta không quản được. Được rồi , nàng mau quay về đi”.

Y Tuyết hơi áy náy khi nghe yêu liệt hổ bị thương nên nàng cũng không làm khó hắn, nàng mở to đôi mắt đen láy, làm khuôn mặt thương cảm nói : “Thôi được, vậy ta về đây, nhưng huynh mau trị thương cho nó nha, nói với nó là ta đã đến thăm nó. Lần sau khi nó khỏe lại ta sẽ chỉ đường cho nớ đến chỗ Tử Yêu Đằng lấy hạt coi như bồi thường cho nó”.

Yêu Liệt hổ trong quả cầu nghe câu nói của nàng liền run rẩy sùi bọt mép. Bà cố nội của tôi ơi, Tử Yêu Đằng tuy là thực vật nhưng thực lực ngang với yêu thú cấp S đó. Đến đó lấy hạt hay đến để nạp mạng. Còn nữa, nàng biết đường sao không đi, hà cớ gì chỉ đường cho nó, rõ ràng là muốn bóc lột sức lao động của nó mà. Nó quyết tâm dù có chuyện gì đi nữa cũng phải giả vờ bị thương rất nặng, nặng tới mức không bao giờ lành lại trước mặt nàng.

Sau lần đó thì nàng không đến tìm hắn nữa, hắn vẫn cùng sinh hoạt vui vẻ, vô tư lự cùng với các nam tinh linh. Nhưng mà hắn mơ hồ cảm nhận được dường như nụ cười của họ có chứa một sự lo lắng nào đó.

Hôm nay, sau khi thức giấc, vệ sinh cá nhân xong, hắn định ra phụ Khê Đạt đi tưới linh thảo, nhưng hắn chợt nhận ra bầu không khí có gì đó rất khác lạ. Tất cả các tinh linh đều không đi làm việc như thường ngày, mà họ đều tập trung lại , cùng nhìn về phía xa cung điện. Trên mặt mỗi người đều rất đau khổ và lo lắng, thậm chí trên mắt một số nữ tinh linh còn vương ánh lệ.

Hắn đi về phía đám đông, đến gần một tinh linh quen biết mấy ngày trước tên Hồ Dã hỏi : “Đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao tất cả mọi người đều tập trung ở đây?”

Hồ Dã đau xót trả lời : “Sáng nay, lúc Thiên Lam thống lĩnh xuất tộc tuần tra khu vực bên ngoài, thì phát hiện Tứ trưởng lão đã bị trọng thương đang đem xác nhị trưởng lão của tộc ta trở về . Người bị địch nhân bên ngoài đuổi giết, ngoài ra ngoại vi tinh linh tộc của chúng ta đã bị địch nhân phong tỏa”.

Nghe được tin tức này thì hắn cũng vô cùng giật mình. Mặc dù chỉ ở được mấy ngày ở đây , nhưng hắn cũng biết được địa vị của bốn vị trưởng lão trong tinh linh tộc. Có thể nói họ là những lãnh tụ tinh thần của tinh linh tộc cũng không sai, không ngờ bây giờ một người bị giết, một người bị trọng thương.

Trong lúc hắn đang nói chuyện với Hồ Dã, thì trong cung điện lúc này là một bầu không khí đầy bi thương và ảm đạm. Trong điện giờ này có rất nhiều người, họ là cao tầng trong tinh linh tộc, trong đó có cả đại trưởng lão, tứ trưởng lão và Yên Nhiên công chúa. Họ đứng quây quanh một người đã chết, cả người đã được phủ kín. Người sống còn lại hơi thở rất nặng nhọc, trên người chi chít vết thương, máu từ khóe miệng tràn ra nhuộm đỏ cả bộ râu trắng.

Tứ trưởng lão cố gắng mở mắt ra, nhìn Yên Nhiên công chúa, dùng hết sức lực còn lại mở miệng nặng nhọc nói: “Lần này thần cùng nhị trưởng lão đến địa tinh tộc mượn Thiên tinh vẫn theo lời của đại trưởng lão. Hai người bọn thần đã dùng Tinh Linh băng phách, bách hoa nhưỡng và rất nhiều thiên tài địa bảo khác đưa ra làm điều kiện trao đổi. Cuối cùng họ cũng đồng ý cho chúng ta mượn để chữa trị kết giới. Nhưng không ngờ trên đường về thần và nhị trưởng lão bị mai phục. Ngũ đại yêu tướng dưới trướng Thủy Yêu hoàng đều có mặt, ngoài ra còn có Tinh La thống lĩnh của thú nhân tộc trợ giúp. Thần và nhị trưởng lão liều chết chống trả nhưng không thể chống cự lại được. Trong lúc bất cẩn nhị trưởng lão bị trúng độc thủ của Tinh La. Thiên tinh Vẫn đã rơi vào tay hắn. Biết không thể thoát , nhị trưởng lão thiêu đốt thọ nguyên còn lại sử dụng Tinh linh huyết độn nên chúng ta mới có thể về được đây. Bọn họ đuổi theo không bỏ, chúng đã bao vây toàn bộ ngoại vi của tộc ta. Thần không làm tròn trọng trách được giao, hổ thẹn với nữ vương, với công chúa và toàn tinh linh tộc” Phụt, nói xong ông ta lại phun ra một ngụm máu.

Yên Nhiên công chúa nhìn ông ta dịu dàng nói : “Tứ trưởng lão ngài đừng nói như vậy, ngài đã hết lòng vì tộc nhân của chúng ta mà dốc sức, ngài và nhị trưởng lão là niềm tự hào của ta , của toàn thể tinh linh tộc. Quan trọng nhất bây giờ là trị thương cho ngài trước đã, chuyện còn lại hãy để sau nói”.

“Không, thần biết sinh mạng của thần không còn được bao lâu, còn một việc quan trọng nữa nhất định phải bẩm báo, nếu không thần chết cũng không nhắm mắt”, tứ trưởng lão thở khó nhọc nói.

Nghe ngữ khí của ông ta trang trọng như vậy, Yên Nhiên biết là đại sự nên cũng không dám lơ là, mày đẹp của nàng cong lại, đôi mắt lộ vẻ lo âu nói : “Mời trưởng lão nói ra”.

“Lần này trong lúc chạy trốn, chúng ta vô tình biết được ngoài Thủy yêu tộc, Hắc ma tộc, thú nhân tộc, còn có Tử Yêu Kim Bằng cũng tham gia vào việc này, việc kết giới bị hỏng là do Tử Yêu Kim Bằng gây ra, tất cả mọi việc là Tử Yêu Kim Bằng đứng sau chỉ đạo”.

Tất cả mọi người ở đây sau khi nghe được tin này đều vô cùng bàng hoàng và khủng hoảng.

Tử Yêu Kim Bằng là một yêu vương, pháp lực vô biên, thống lĩnh bằng tộc. Là một trong những bá chủ đứng đầu ở Thiên Vũ sâm lâm này. Có thể nói tin tức này giống như sao chổi rơi xuống đại dương, gây ra một cơn sóng thần to lớn chưa từng có.

Đại trưởng lão vô cùng lo sợ hỏi : “Tin tức này của đệ có chính xác không?”

“Đây là việc trọng đại, liên quan đến vận mệnh của tinh linh tộc chúng ta nên đệ không dám nói dối, tin này là dùng mạng sống của nhị ca đổi về nên không thể sai được , phụt” , nói đến đây ông ta lại phun ra một ngụm máu.

Tứ trưởng lão cố gắng mở mắt, nhìn tất cả mọi người một lần nữa, sau đó rơi lệ nói : “Công chúa, đại ca, tam ca, mọi người…lần này kiếp nạn ập xuống, ta không thể cùng mọi người chung sức chống lại được rồi, thật xin lỗi. Nhị ca đợi đệ, đệ đến cùng với huynh ngay đây”. Nói xong ông ta nhắm mắt lại, trút hơi thở cuối cùng, rời khỏi thể gian.

“Tứ đệ…” đại trưởng lão và tam trưởng lão nước mắt ngập tròng kêu lên. Bọn họ bốn người , từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng trải qua vui buồn, cùng chung hoạn nạn, tình cảm thân thiết còn hơn anh em ruột. Không ngờ lần này ra ngoài, hai người đã vĩnh viễn không thể trở về.

Tất cả mọi người có mặt đều rơi lệ, họ đều cúi đầu để thệ hiện sự tôn kính cũng như đau buồn trước sự ra đi của nhị vị trưởng lão.

Yên Nhiên công chúa lặng yên đứng đó, nàng không khóc , nhưng ánh mắt đầy đau khổ. Hiện giờ nàng là người lãnh đạo của tinh linh tộc, nàng không thể tỏ ra yếu đuối, nàng phải là chỗ dựa cho tinh linh tộc, phải gánh thay trách nhiệm cho mẫu thân, bây giờ mất đi hai trụ cột của tinh linh tộc thì nàng càng phải kiên cường. Lướt mắt nhìn qua thi thể của hai vị trưởng lão một lần nữa, nàng hít một ngụm không khí, sau đó thanh lãnh lên tiếng : “Nhị vị trưởng lão vì tộc ta mà hi sinh, họ là niềm tự hào, là sự kiêu ngạo của chúng ta. Nhưng người đã chết không thể sống lại, trước mắt chúng ta phải an táng họ, sau đó là tìm cách vượt qua kiếp nạn lần này, việc khác để sau hẵng nói”.

Nói xong, nàng phân phó Thiên Lam đưa thi thể hai vị trưởng lão nhập quan. Đại trưởng lão và tam trưởng lão mặt dù vô cùng đau lòng nhưng cũng cố gắng nén bi thương lại, sắp xếp cho việc an táng cũng như tăng cường nhân thủ bảo vệ khu vực phía ngoài tinh linh tộc. Đại nạn trước mắt, địch nhân bao vây, trước phải tìm cách giải quyết còn việc khác tính sau.

Thiên Lam ra hiệu cho tám nam tinh linh khác mang hai cỗ quang tài bằng gỗ vô cùng tinh tế đến, sau đó đặt nhị vị trưởng lão vào, hai quan tài nằm song song nhau. Rồi y ra lệnh triệu tập tất cả tộc nhân, chuẩn bị tiến hành hỏa thiêu đưa tiễn linh hồn của hai vị trưởng lão về trời như tập tục của tinh linh bọn họ.

Y Y đứng phía ngoài cung điện, vì thân phận và địa vị nàng không đủ nên chỉ có thể đứng ngoài xa. Khi thấy Thiên Lam sai người chuẩn bị giàn thiêu thì nàng nhanh chóng chen về phía trước, đi vào điện trước ánh mắt ngạc nhiên của những tinh linh khác. Vào đến nơi đập vào mắt nàng là hai cỗ quan tài chứa thi thể của nhị vị trưởng lão, nén bi thương trong lòng, nàng nhìn Thiên Lam nói: “Thiên Lam, huynh đừng thiêu hai vị trưởng lão vội, có lẽ sẽ có cách cứu hai người bọn họ sống lại”, lúc này trong lòng nàng vô cùng rối rắm, mặc dù trước đó đã tận mắt thấy Khanh dùng thiên sinh nha hồi sinh Y Vân, Y Lan, Y Trúc. Nhưng nàng không biết lần này hắn có cứu được hai người đã chết vì trọng thương, trong đó có một người thiêu đốt hết thọ nguyên hay không? Nên nàng không dám khẳng định.

“Hồ đồ, Y Y con đừng làm loạn nữa, bình thường con làm việc rất điềm tĩnh và chính chắn, lần này sao có thể hồ đồ như vậy? Người chết sao có thể sống lại? Hỏa táng là việc rất quan trọng, chúng ta phải để họ được yên lòng mà về nơi chín suối”. Không đợi Thiên Lam trả lời , đại trưởng lão liền lên tiếng trách móc.

Thấy nàng bị đại trưởng lão trách mắng, Thiên Lam liền nói đỡ thay cho nàng : “Đại trưởng lão bớt giận, Y Y từ nhỏ đã được nhị vị trưởng lão thương yêu, tình cảm đối với họ cũng giống như đối với ngài, có lẽ sự ra đi của họ là cú sốc khá lớn nên Y Y mới mất bình tĩnh như vậy, mong ngài đừng trách”.

Y Y không quan tâm việc có bị trách mắng hay không, vấn đề bây giờ là đem hai người họ cứu lại, nên nàng kiên định nói : “ Gia gia, con không gạt người. Hai người họ thực sự có thể được cứu sống lại. Lần trước về con định nói với người nhưng người bận bàn việc đại sự với tứ trưởng lão nên con chưa kịp nói. Lúc đó con nói với người về việc Dạ Nguyên cứu mạng năm người bọn con, nhưng thời gian cấp bách nên con không nói rõ. Lúc đó Y Vân, Y Lan , Y Trúc đã bị yêu liệt hổ vồ chết. Chính Dạ Nguyên đã cứu họ sống lại, con và Y Tuyết chính mắt nhìn thấy, bây giờ nếu chúng ta tìm Dạ Nguyên giúp đỡ thì có khả năng đem hai vị trưởng lão cứu sống lại”.

“Y Y lời con nói có thật không ?, đây không phải là việc để mang ra đùa”. Tứ trưởng lão kích động nhưng còn nghi ngờ nói.

Y Y kiên định nói : “ Tứ trưởng lão, gia gia, công chúa , như Thiên Lam ca vừa nói, hai vị trưởng lão đối với con tình cảm cũng như người thân trong gia đình, nên Y Y tuyệt đối không dám lấy chuyện này ra để đùa giỡn, nếu không tin lời con nói, người có thể hỏi Y Tuyết, nàng cũng chính mắt nhìn cảnh Dạ Nguyên cứu người”.

Tất cả mọi người thấy Y Y kiên định như vậy thì lòng họ cũng vô cùng kích động, nếu thật sự có thể cứu sống họ thì đúng là đại hỷ của tinh linh tộc.

Yên Nhiên công chúa lúc này cũng rất ngạc nhiên về lời của Y Y, nàng không cho rằng Y Y nói dối vì ánh mắt nàng ta rất kiên định và trong sáng. Lần trước nàng cũng được đại trưởng lão bẩm báo về việc có nhân loại đến tinh linh tộc của nàng làm khách, cũng biết sơ qua về việc hắn cứu tộc nhân của nàng nhưng nàng không để ý lắm. Giờ nghe Y Y nói về hắn nàng bỗng sinh ra hứng thú muốn nhìn thấy tên nhân tộc này. Nàng nhìn Y Y sau đó cất giọng nói dịu dàng nhưng đầy quyết đoán nói: “ Nếu Y Y đã nói vậy thì chắc chắn là sự thật, cho dù chỉ có một phần hy vọng thì ta cũng phải thử, vạn nhất thật sự cứu được thì đó là đại hỷ, không cứu được thì xem như số kiếp của bọn họ đã tận. Thiên Lam, ngươi mau chóng đi mời người tên Dạ Nguyên đến đây, không được lơ là”.

“Tuân lệnh công chúa, thần sẽ đi ngay” Thiên Lam khom người hành lễ sau đó nhanh chóng biến mất.

Chờ đợi trong đại điện nữa canh giờ thì nhận được thông báo Thiên Lam đã đưa Dạ Nguyên đến. Trên đường đi thì Khanh hắn cũng đã được Thiên Lam nói sơ qua về tình hình cụ thể. Trong lòng hắn thiện cảm đối với tinh linh tộc rất lớn, nên hắn không từ chối mà đồng ý đi cùng Thiên Lam đến đây. Sau khi thông báo, thì hai người nhanh chóng được mời vào đại điện.

Đến nơi, hắn thấy rất nhiều người, có người hắn quen biết như Y Y, đại trưởng lão, còn có tam trưởng lão lúc trên tế đàn. Những người khác đều xa lạ, họ đều nhìn hắn bằng ánh mắt đầy chờ mong. Đứng đầu là một nữ tinh linh vô cùng xinh đẹp, người mặc hoàng y, trên đầu có vương miệng, cả người toát ra một cỗ khí tức kinh diễm, thánh khiết không thể khinh nhờn. Hắn đoán đây là công chúa tinh linh tộc mà Khê Đạt từng kể qua cho hắn.

Trong lúc hắn đánh giá nàng thì nàng cũng nhìn hắn , nhân loại này mặc một thân đồ đỏ vô cùng bắt mắt và kì lạ, thắt lưng đeo một thanh kiếm , tóc xõa ngang eo,ánh mắt trong sáng thanh tĩnh, nhưng toát lên một vẻ cương nghị khó thấy, cả người không có dao động pháp thuật, khuôn mặt khá tuấn tú mang theo một nét cười thân thiện làm cho người ta có cảm giác thân thiết và dễ chịu.

Đi đến trước mặt công chúa, hắn khom người hành lễ : “Dạ Nguyên tham kiến công chúa, ngưỡng mộ đã lâu nay mơi có dịp gặp mặt, quả là tam sinh hữu hạnh, gặp qua đại trưởng lão, tam trưởng lão”.

Yên Nhiên công chúa nở nụ cười dịu dàng như gió xuân, nhẹ nhàng vào thẳng vấn đề: “Không cần đa lễ, ngươi là khách quý của tinh linh tộc chúng ta, ta có nghe kể qua, nay gặp quả nhiên bất phàm, giờ đây tinh linh tộc đang cần ngươi giúp đỡ, sự việc trên đường chắc Thiên Lam thống lĩnh đã nói qua. Chỉ cần có thể cứu sống được nhị vị trưởng lão thì tinh linh tộc sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi”.

“Ta sẽ cố hết sức, nếu không cứu được thì cũng đừng trách ta nhe” mặc dù Thiên sinh nha có thể hồi sinh người chết, nhưng hắn vẫn chừa cho mình đường lui. Ai biết được lỡ một ngày nào đó nó dở chứng không hồi sinh được thì vẫn còn đường mà ăn nói.

Nếu Thiên sinh nha biết nói thì nó sẽ bóp cổ hắn gào lên “Ngươi có thể tin tưởng ta một chút có được không? Ta là thanh kiếm của thiên giới đó, xin nhắc lại là thanh kiếm của Thiên giới đó”.

“Đa tạ” Yên Nhiên công chúa nói.

“Không cần khách khí, trước mắt đem hai vị trưởng lão ra ngoài, sau đó để họ nằm cạnh nhau, ta sẽ ra tay” hắn cũng không dài dòng phân phó.

Đến trước thi thể hai vị trưởng lão được đặt song song nhau, hắn chầm chậm rút thiên sinh nha ra, từ từ cảm nhận liên kết với nó. Lúc bình thường hắn cũng thường lấy thiên sinh nha ra xem, nhưng không có bất kì cảm ứng nào. Lần duy nhất là lần cứu Y Trúc các nàng, nên hắn đoán Thiên sinh nha chỉ hoạt động khi có người chết, hoặc có thứ không thuộc về thế giới này.

Quả nhiên,lần này khi rút thiên sinh nha cầm trong tay, hắn cảm nhận được giữa hắn và nó có một liên kết bí ẩn không xác định nào đó, nhìn xuống thi thể hắn có thể thấy rất nhiều sứ giả địa ngục đang quây quanh. Không do dự, hắn vung kiếm chém mạnh về những sứ giả đó, chỉ một nhát chém, tất cả bọn chúng biến mất trong hư vô.

Cùng lúc này, mọi người trong đại điện cũng vô cùng hồi hộp theo dõi từng hành động của hắn, đột nhiên thấy hắn rút kiếm ra chém về phía hai thi thể, Thiên Lam muốn ra tay ngăn cản nhưng bị Y Y giữ lại. Những người khác cũng vô cùng tò mò, không phải nói cứu người sao? Tại sao lại rút kiếm ra chém về phía thi thể, chẳng lẽ họ chết chưa đủ thảm hay sao mà hắn phải chém thêm? Đại trưởng lão muốn tiến lên chấp vấn hắn, nhưng cảnh tượng sau đó làm ông ta muốn rơi cả tròng mắt, tất cả mọi người cũng há hốc mà nhìn.

Sau khi chém những sứ giả địa ngục xong, hai vị trưởng lão cũng từ từ mở mắt ra, hơi thở dần bình ổn, họ đã được hồi sinh, đúng thật sự hồi sinh.

Bạn đang đọc Hệ thống Pháp thuật tại dị giới sáng tác bởi AhriNguyen90
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AhriNguyen90
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.