Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

xuyên thành quả phụ 5

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Chương 5: xuyên thành quả phụ

“ năm ấy người nhà ta bệnh nặng, trong nhà tiền bạc đều vì thế mà không còn, trong lòng khó chịu lắm, ta đắn đo không biết có biện pháp gì có thể cho nhà ta tốt lên không. Ta lại biết được có một phương pháp có thể, nên hưng phân và trong núi, tưởng có thể bắt được ít gà rừng thỏ hoang nhỏ về cải thiện bữa ăn hay không, ai biết thú nhỏ không thấy đâu lại đưa tới lại đến một thú hoang hung dữ. nếu không phải Tần đại ca đúng lúc xuất hiện thì ta sẽ không sống được đến giờ.”

Cái này là sự thật, hồi Noãn Nương mới tới hồ gia, hồ gia đúng năm nghèo đói, nàng lại có một chút kĩ năng, mọi thứ khó khăn không bột đố gột nên hồ, chỉ có thể dựa vào chính mình, vì thế mới có thể tương ngộ cùng Tần Võ, vừa gặp đã thương.

Ngồi trên xe bò , Tần Võ nhìn người trước mặt lâm vào kí ức quanh thân trở nên mềm mại dịu dàng hơn, phía mặt trời đang mọc chiếu ánh nắng xuống đường đi như đang đốt lửa, toàn bộ sự vật như trở nên đỏ rực màu lửa, ấm áp hơn.

“ Tần đại ca huynh thật tốt, không chỉ cứu ta mà còn nói vì ta dẫn con mồi thành công, phân cho ta một chút thịt nữa “

Noãn Nương nghịch ngợm nghiêng đầu nhìn Tần Võ, bộ dạng nói hơi kiêu ngạo như đang nói người đó là người tốt nhất trên đời, nên mau mau khen người đó đi.

Dần dần đem Tần Võ quay trở lại cái mùa đông lạnh lẽo , nhìn thấy tiểu nhân nhi mũi hồng hồng quần áo đơn bạc, một thân nhỏ nhắn lên núi săn thú, lại đem người ấy so sánh với người trước mặt.

“ huynh, còn nhớ rõ ta?”

Trong ánh mắt nàng mang theo kì vọng mong chờ, còn gắt gao nhìn chằm chằm hắn sợ bỏ qua một chút biểu tình.

“…. Noãn Nương”

Nữ tử cười mắt cong hình trăng non, mọi vật đều mờ nhạt chỉ có hắn là bị giam cầm trong đó.

Xe bò lảo đảo lắc lư đi, trên đường cũng đi ngang qua các thôn có lắc đác vài người đi lên không đông lắm. Ngọc Noãn trên đường thỉnh thoảng trộm liếc mắt nhìn Tần Võ , ngẫu nhiên ngang tầm mắt với hắn, lại ngượng ngùng thu lại.

Nàng chính là cố ý, nguyên chủ này cảm giác tồn tại quá thấp cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, dù có thâm hải nhu tình mà không có nói ra lấy một câu, ngày thường còn giấu diếm, Tần Võ này còn nhớ đã gặp một lần là may rồi . nhất là ở phương diện tình cảm, quan trọng nhất là không được giá trị tồn tại thấp.

Nàng đương nhiên có thể lí giải , nguyên chủ có chướng ngại tâm lí rất lớn, nàng bị hồ cha mua để sau này làm vợ hồ tiểu, dù không thương nhưng lại mang nợ ân tình đành sinh ra tự ủy khuất chính mình.

Tại sao ngay từ đầu nàng không nói rõ với hồ cha, nàng tay nghề tốt thế có thể nuôi cả gia đình, sao không nhận hồ cha làm cha nuôi, sau này lại dùng bạc cưới cho hồ tiểu một nàng dâu tốt. thế là vẹn cả đôi đường a.

Tần Võ bị từ hôn, nguyên chủ còn độc thân chờ gả, chẳng phải là vừa lúc? Tại sao lại ra cái hoàn cảnh như đời trước a?

Đang miên man suy nghĩ cũng không quên nhìn Tần Võ , đối với nguyên chủ ánh mắt cũng không tồi.

Tần Võ diện mạo rõ rang, ngũ quan đoan chính, sắc da khỏe khoắn, chiều cao lúc này nhìn không ra nhưng cũng là cao tuyệt đối không lùn, nói đến điểm nàng thích nhất đó chính là mắt.

Tần Võ có đôi mắt sạch sẽ thanh liêm, cũng không phải kiểu thiên chân mà là phảng phất hiểu rõ, một đôi mắt như thế, nàng đúng là chưa từng gặp qua.

Chờ lên được tới trấn trên mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Thẩm Ngọc Noãn cũng coi như được nhìn thấy chợ cổ đại.

Thực là náo nhiệt , người đi lại không ít, bưng rổ nhỏ xuống xe, nhìn Tần Võ bước chân trầm ổn vác thịt trên vai đi về phía trước, đi và bước dừng lại quay đầu nhìn nàng, nửa ngày mới nói

“ nếu ngươi có nhiều vật, nên tới dương đại gia nơi này, chính mình để ý”

“? “

Hơn nửa ngày mới hiểu được, nguyên là nàng nếu nhiều đồ vật có thể tới dương gia hắn sẽ hỗ trợ. Thẩm Ngoc Noãn mắt tỏa sáng, xem ra nàng vừa rồi luôn tìm cảm giác tồn tại là không sai a, hiệu quả trông thấy ngay lập tức.

Tâm tình không tồi, nhiệm vụ chủ yếu của nàng hôm nay là mua và mua .

Trước kia nguyên chủ thường xuyên bán các thành phẩm, các phúc hoàn bình phong hay túi tiền đều bán ra ngoài, cò kè mặc cả cuối cùng được 10 lượng bạc.

Còn nàng xưa nay tốt nhất bán một lần, trừ bỏ thêu rất sinh động ai gặp đều vui mừng, các bình phong chỉ to hơn các khăn linh tinh một chút, hơn nữa túi tiền của nàng bản vẽ mới lạ tinh xảo, lại nói tay nghề của nàng giờ 10 lượng bạc xem như không đáng.

Nàng chọn các nút thêu tuyến vải dệt tinh xảo, lại mua thêm hai bộ trang phục vừa nhìn, một bộ non bạch một bộ phấn xanh biếc.

Nguyên thân lúc nào đang mang tang, chỉ có thể chọn mấy bộ tố sắc nhưng cũng vừa dáng lại tinh xảo, hơn nữa hiện tại thân thể này làn da trắng nõn mềm mịn, giống như dương chi bạch ngọc tốt nhất, mặc gì cũng đều đẹp.

Lại muốn cấp mình chút màu vải khác thì có thể tự mình làm dù sao nguyên chủ làm quần áo cũng là tốt khong nên tiêu tiền hoang phí ở nơi này, điều này nàng hiểu. đặt xong trang phục và các đồ vật lại, nàng mới chuyển sang hang gạo và dầu.

Gạo, tinh mặt, du lấy 20 cân , lại thêm một đống các gia vị khắc ,nàng dặn lão bản là tí nữa quay lại lấy.

Lại ở cách đó mua 2 cân thịt , mua không thiếu một hoa cũng không bỏ qua xương, tiện đường các món điểm tâm ăn vặt cũng mua luôn.

Một chốc lát nàng đã tiêu hết 1800 văn tiền, gần 2 lượng bạc. nếu như là các gia đình nghèo, thì có thể tiêu trong một năm, có thể thấy được sức chi tiêu trong thời đại này cũng rất là mạnh.

Nhìn thời gian cũng không sai bệt lắm, nàng xoay người đi đến nơi dương đại gia dừng xe, Tần Võ quả nhiên đã chờ ở nơi đó, yên lặng đi theo lấy trnh với các đồ vật bỏ lên xe rồi leo lên.

Chờ xếp tất cả hoàn hảo cũng đến giữa trưa, dương đại gia khua xe bò quay về, nguyên bản còn tưởng ở trên xe Tần Võ xẽ lân la làm quen, ai ngờ cả trặng đường phơi nắng đen thui cũng không thấy hé răng nửa lời.

Một lòng chỉ nghĩ đến dưa hấu đang trong giếng nước lạnh lại nghe thấy một thanh âm nhu sợ hãi làm giật mình. Đầu óc cuối cùng thanh tỉnh hẳn, Hoàng Thu Nhi!

“……Võ ca ca, ngươi đi lên chợ trấn trên sao?”

Một thân áo lam, so với trong thôn đa số là áo thô thì thật đúng là quá tốt, so bằng một phần mười.một phần đầu nhỏ nhô ra.Khác với Thẩm Ngọc Noãn dùng trâm bạc kéo trên búi tóc, cổ tay áo xắn cao, lộ ra đôi tay thôn phụ trắng nõn mảnh khảnh.

Cả người thanh âm sảng sảng, gọi một tiếng nhưng không được đáp lại nhịn không được xem hai mắt, nhìn tướng mạo, ách cô nương này ôm cái chậu một bên xe nhưng cũng chỉ thấy đỉnh đầu.

Bị Tần Võ không hé răng, nhưng dương đại gia lại rất nhiệt tình

“ thu nương a, hay là lên xe , đại ca trở ngươi một đoạn, nhìn dáng vẻ mệt mỏi lắm”

“ không cần phiền toái dương đại gia, tự ta ôm một cái là được “

Nói xong lại ngẩng đầu nhìn Tần Võ thấy đối phương không biểu tình lại cúi thấp xuống.

Đối phương không đáp lại, Hoàng Thu Nhi cắn môi, chớp mắt, đem lớp sương mù làm tan đi sạch sẽ, bắt lấy bên ven ngón tay hung hăng dùng sức, Tần Võ là cong đường duy nhất của nàng, nàng sẽ không từ bỏ.

Bạn đang đọc Pháo Hôi Phản Công Vô Địch ( Dịch) của tiêm tiêu bạn dư sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyênnguyên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.