Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dự tiệc

Phiên bản Dịch · 1032 chữ

Sau khi người đưa tin của Yên Vương phủ rời đi, Ngô Thần nghiêng người nhìn tấm thiệp: "Chậc chậc, Yên Vương này đúng là hào phóng, mời ngươi đến tầng cao nhất của Vạn Hoa Lâu, chi phí ít nhất phải mấy vạn lượng bạc đó."

"Thế lực đứng sau Vạn Hoa Lâu này chính là Yên Vương, tiêu bao nhiêu mà chả được." Giang Triệt ném thiệp mời lên bàn, tùy ý nói.

"Ngày mai ngươi đi với ta đi."

"Hả?"

"Tấm thiệp mời này chỉ mời ngươi, ta đi không thích hợp lắm." Ngô Thần do dự nói.

"Ta không muốn tham gia vào cuộc tranh giành ngôi thái tử, có ngươi đi cùng ta, cũng có thể đề phòng một số lời đồn đại, đúng rồi, còn những đệ tử kia nữa, bảo bọn họ cũng đi theo luôn đi."

"Ta nghe nói trong Yên Vương phủ có không ít ngự trù đó."

Giang Triệt nói xong thì trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhìn tấm thiệp mời bị ném tùy ý trên bàn, lại nhìn về hướng Giang Triệt rời đi, tâm tư Ngô Thần bắt đầu trở nên hoạt bát.

Bí mật nhiều quán.

Hắn ta chỉ biết Vạn Hoa Lâu có hậu thuẫn là hoàng gia, nhưng Lão Giang lại có thể nói chính xác là Yên Vương, còn có cả ngự trù, hắn ta chưa từng nghe các quan viên trong phủ nói bệ hạ đã ban thưởng ngự trù cho Yên Vương.

Tuy nhiên, tay nghề của ngự trù ~

Thật sự rất tuyệt.

Sáng sớm hôm sau, khi Giang Triệt tỉnh dậy, hắn phát hiện tất cả các đệ tử đều đứng trước cửa, người nào cũng nở nụ cười trên khuôn mặt.

"Sư huynh, chúng ta lên đường thôi."

"Ta chưa từng nếm thử tay nghề của ngự trù, không biết có gì khác biệt so với đại thực đường của tông môn không."

Mặc dù đều là đệ tử của Tử Tiêu Kiếm tông nhưng không phải ai cũng giàu có, đặc biệt là đồ ăn hoàng gia, ngay cả một số đệ tử chân truyền của tông môn cũng khó có thể thưởng thức.

Giang Triệt đỡ trán: "Người ta đãi khách tiệc tối mà, sáng sớm đi làm gì."

"Ăn ké một bữa là ăn ké, ăn ké hai bữa cũng là ăn ké, không có gì khác nhau." Ngô Thần nhe hàm răng trắng lớn cười nói, hắn ta vì ngày hôm nay mà tối qua còn chưa ăn cơm.

Giang Triệt sửng sốt một chút, hình như cũng không sai.

"Được rồi, đợi ta một chút, chúng ta đi ăn ké."

Mặc dù chuyện này không hợp lễ nghi nhưng không có trưởng bối, Yên Vương và bọn họ cũng không chênh lệch tuổi tác lắm, hẳn là sẽ không để ý đâu.

Nghe vậy, mọi người reo hò, lần lượt đi về về phía Yên Vương phủ.

Nhưng mới đến cửa bọn họ đã gặp Lâm Vũ Nhược Tư Vi, ánh mắt hai người rất phức tạp, giống như sự tức giận bị cô lập, hoàn toàn quên mất sự hối hận ngày hôm qua.

"Sư huynh, các huynh định đi đâu vậy?"

"Đi làm khách, lão Ngô không nói với các ngươi sao?" Giang Triệt không để ý đến đôi mắt to long lanh kia, quay đầu nhìn Ngô Thần đầy nghi ngờ.

Ngô Thần đã sớm lường trước được tình huống này, cũng nghi ngờ quay đầu nhìn về phía đệ tử bên cạnh.

"Ngươi không nói với Nhược sư muội sao?"

"Nhược sư muội không thích những quy tắc rườm rà, ta tưởng nàng không hứng thú với Yên Vương phủ nên..." Trương sư đệ thầm cười khổ, sao Ngô sư huynh cũng thoái thác vậy.

Nhìn thấy mấy người đẩy đưa lẫn nhau, ánh mắt Lâm Vũ tối sầm lại.

Quả nhiên, Giang Triệt không thể ở lại thì hắn ta không làm gì cả, đệ tử trong tông môn đã bắt đầu cô lập bọn họ, nếu hắn còn ở trong tông môn thì sao mình có thể gây dựng uy vọng được?

Đình thần lại, Lâm Vũ tiến lên một bước cười nói: "Sư huynh, không ngại đưa theo ta và sư tỷ chứ."

"Tùy ngươi."

Giang Triệt lạnh nhạt nói một câu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, những đệ tử khác theo sát phía sau.

Nhìn theo bóng lưng của Giang Triệt và những người khác, Lâm Vũ vô thức siết chặt tay lại.

"Sư muội, chúng ta cũng đi thôi."

Hốc mắt Nhược Tư Vi đỏ hoe giống như một đóa sen trắng, khiến người ta không khỏi thương tiếc, nàng tủi thân nói: "Sư đệ, đến bao giờ thì sư huynh mới có thể trở lại như trước đây."

Nàng cảm thấy đây không giống như đạo tâm bị tổn thương, mà là thực sự rất ghét nàng.

Lâm Vũ nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Nhược Tư Vi, tiến lên một bước dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt nàng: "Sư huynh nhất định sẽ trở lại như trước thôi, không phải muội nói sư huynh cần Đại Nho kinh văn sao, muội yên tâm, cho dù sư huynh không thành công, ta nhất định sẽ đoạt được."

Trước đây tính tình đại sư huynh ôn hòa, đối xử với ai cũng khách sáo, hơn nữa còn không biết từ chối người khác, một người tốt bụng như vậy mới là người dễ khống chế nhất.

Còn sư huynh bây giờ, hắn ta lại không nhìn thấu được.

Mười mấy người của Tử Tiêu Kiếm tông cùng xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của không ít thế lực, đặc biệt là khi nhìn thấy hướng họ đi là Yên Vương phủ, trong lòng càng thêm kinh hãi.

"Sơ Sơ, ngươi nói xem Tử Tiêu Kiếm tông đang làm gì vậy, chẳng lẽ là định tham gia vào sự thay đổi của triều đại thế tục sao?"

Một tửu lâu nào đó, một nhóm nữ tu dựa vào bên cửa sổ đoán già đoán non.

Bạn đang đọc Phản Phái? Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ (Dịch) của Tị Xà Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.