Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đội của tôi

Phiên bản Dịch · 1444 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Anh không quen ai bên cục cảnh sát Nhữ Dương cả.”

“Em cũng vậy!” Lý Bối Ny cười nói: “Sao lại không quen biết ai thế chứ! Hay là thế này, chúng ta đi hỏi tổ trưởng Bành Hân thử xem? Biết đâu chị ấy có thể giúp được chúng ta?”

“Hay là thôi đi!” Triệu Ngọc lại lắc đầu: “Vụ án dìm xác còn chưa bắt được hung thủ, chắc chắn mọi người đều rất bận rộn. Chúng ta đừng làm phiền họ thêm nữa.”

“A... lão Mao được không?” Lý Bối Ny nói: “Tổ trưởng Mao quen biết rộng, hay chúng ta gọi điện hỏi ông ấy thử?”

“Ôi, nếu anh cần tìm người thì thằng nhóc Lan Bác kia cũng được!” Triệu Ngọc suy xét một lúc: “Bố dượng cậu ta là lãnh đạo thành phố, nếu cậu ta muốn giúp thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn!”

“Nhưng người này dù sao cũng thuộc tổ B!” Lý Bối Ny lo lắng: “Anh không lo là tổ trưởng Khúc Bình...”

“Trời, lần này không giống vụ án chặt tay lần trước.” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ anh quang minh chính đại điều tra vụ án này, cũng không muốn giấu giếm điều gì, cô ta biết rồi thì sao?”

Hai người còn đang bàn bạc thì Trương Cảnh Phong đã nhanh chóng trở lại, vừa vào phòng đã vui vẻ hoan hô: “Tìm được rồi, tìm được rồi!”

Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, còn chưa tới năm phút mà anh ta đã tìm ra được, Trương Cảnh Phong này đúng là danh bất hư truyền.

“Người cậu muốn tìm là Lưu Bằng Phi, là một người sống ở nông thôn.” Trương Cảnh Phong không đợi được, vừa ngồi xuống thì đã cầm điện thoại nói nhỏ: “Năm nay 41 tuổi, kinh doanh bán quần áo, tiền tiết kiệm trong thẻ gộp laijd dược hơn trăm vạn, anh ta còn ba bất động sản và hai chiếc xe ô tô trên danh nghĩa nữa.”

“Tên này... đúng là có tiền mà.” Triệu Ngọc gãi đầu, theo thói quen hỏi một câu: “Lão Trương? Anh có hack được mật mã ngân hàng của anh ta không?”

Nghe hắn nói, cả Trương Cảnh Phong và Lý Bối Ny đều lạnh gáy.

“Sư huynh... Anh muốn làm gì?” Lý Bối Ny không hiểu hỏi lại.

“Ha ha... Đùa chút thôi mà, đùa chút thôi!” Giờ Triệu Ngọc mới phát hiện mình lỡ miệng, vội sửa lại: “Anh thấy mọi người lo lắng quá, nên mới giỡn một chút cho không khí bớt căng thẳng thôi... Nói tiếp đi... nói tiếp đi...”

“Nhưng mà tên này thường xuyên làm nhiều chuyện xấu, không biết đã bao nhiêu lần vào nhà giam rồi.” Trương Cảnh Phong ổn định tâm trạng rồi nói tiếp: “Đánh nhau, gây chuyện, tụ tập đánh bạc, không chuyện xấu gì không làm, những chuyện vặt vãnh lại càng đủ một giỏ. Tôi vừa kiểm tra thông báo mới nhất, tên này vừa đánh một người bị thương nặng nên đang ở cục cảnh sát Nhữ Dương chịu điều tra.”

“Vậy... anh ta có... quen Lâm Mỹ Phượng không?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Bây giờ chỉ biết anh ta chưa từng gặp Lâm Mỹ Phượng, nhưng mà...” Trương Cảnh Phong đột nhiên dừng lại, thần bí đẩy câu chuyện sang chỗ khác: “Nhưng anh ta và Vu Chí Căn đúng là đồng hương, hai người đều là người ở huyện Mục Quan Truân của thành phố SL.

“A... Chỗ này nghe hơi quen quen.” Triệu Ngọc đột nhiên nhớ lại, Vu Chí Căn đúng là đến từ làng này.

“Oa! Chuyện này thật kì lạ.” Mắt Lý Bối Ny sáng ngời: “Tấm ảnh, đồng hương. Một chuyện có thể là trùng hợp nhưng đây là hai chuyện... chắc chắn không thể có nhiều trùng hợp như vậy được?”

“Nhưng mà...” Trương Cảnh Phong nói tiếp: “Tài liệu về Lưu Bằng Phi này không có nhiều, còn chuyện hắn và Vu Chí Căn và cả Lâm Mỹ Phượng có quen biết nhau không thì phải điều tra mới biết được.”

“Người anh em.” Trương Cảnh Phong kích động nói với Triệu Ngọc: “Tôi quyết định điều tra vụ này với anh. Tuy tôi ở phòng tài liệu nhưng lúc nào anh cần đều có thể tới tìm tôi. Con mẹ nó, đây là vụ án thảm sát mười năm trước. Nếu chúng ta phá được thì không phải một đêm thành danh sao.”

“Được, có nghĩa khí.” Triệu Ngọc cười, vỗ vai Trương Cảnh Phong nói: “À, phải rồi, chuyện sáu vạn đồng tiền thưởng anh nói, đáng tin chứ?”

“Này này, anh nói gì vậy.” Trương Cảnh Phong đánh mạnh vào người Triệu Ngọc: “Đây là do lãnh đạo thành phố treo thưởng. Đến lúc đó, cục chúng ta cũng sẽ có tuyên dương đấy. Người anh em, cậu yên tâm, cậu chưa phải tổ trưởng tổ cảnh sát, không ai giành tiền thưởng với cậu đâu. Chỉ là tôi muốn đi theo sau cậu, thăng quan tiến chức thôi, ha ha ha...”

“Này.” Lý Bối Ny bĩu môi, khinh thường nói: “Gì mà tất cả chứ. Còn chưa thấy mặt tội phạm mà hai người đã đứng đây đòi tiền thưởng rồi. Trời ơi, sư huynh à...” Cô bé quay lại bĩu môi nhìn Triệu Ngọc làm nũng: “Em không cần tiền thưởng cũng không muốn thăng quan tiến chức gì hết, nếu anh thật sự phá được vụ án thì chỉ cần nhớ đến em đã góp sức điều tra là được, chỉ có như vậy thì việc chuyển em lên làm chính thức mới có hy vọng. Cho nên lần này em ủng hộ anh hết mình.”

“Được. Không thành vấn đề. Không thành vấn đề.” Triệu Ngọc vừa vỗ ngực bảo đảm vừa cảm thấy lòng mình dần nhẹ nhõm hơn.

“Được rồi.” Trương Cảnh Phong bảo đảm: “Chuyện tìm tài liệu, cậu cứ giao cho tôi. Chỉ cần ba ngày, tôi đảm bảo sẽ đặt toàn bộ tài liệu về Lưu Bằng Phi trước mặt cậu.”

“Được! Được! Ừ...” Tuy cả người đã như lâng lâng như trên mây, nhưng Triệu Ngọc vẫn không quên chuyện chính, vội hỏi Trương Cảnh Phong: “Phải rồi, lão Trương, anh có quen ai bên cục cảnh sát Nhữ Dương không? Tôi muốn tự thẩm vấn Lưu Bằng Phi một lần.”

“Ha ha!” Không nghĩ là Trương Cảnh Phong nghe xong thì cười lớn: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Đi tìm Lương Hoan đi. Vợ cậu ta làm bên cục cảnh sát Nhữ Dương đấy. Ừm... Hình như là... làm ở bộ phận truy bắt tội phạm ma túy, còn làm đến chức phó phòng đấy.”

“Thật sao?” Ban đầu Triệu Ngọc rất vui vẻ, nhưng rồi lại thấy lạnh người. Lương Hoan có vợ là phó phòng mà còn bị điều đi khắp nơi! Mình thì cả người chống lưng cũng không có, nếu bị điều đi, chắc chắn còn khổ hơn cả Lương Hoan.”

Vì vậy, dù thế nào cũng phải phá được vụ này.

“Để tôi gọi cho tiểu Lương.” Trương Cảnh Phong lấy di động ra: “Anh yên tâm đi, vụ án này vốn là tôi và tiểu Lương cùng phá nhưng không tìm được đáp án, chắc chắn cậu ta sẽ giúp anh.”

Nói xong, Trương Cảnh Phong vui vẻ gọi cho Lương Hoan, Lương Hoan nghe anh ta nói vụ án thảm sát mười năm trước có manh mối, cũng rất kích động, vội nói chuyện này cứ để anh ta lo, anh ta chỉ cần nói một tiếng với vợ thì ngay ngày mai Triệu Ngọc có thể tới bên kia thẩm vấn kẻ tình nghi rồi.

Vừa cúp điện thoại thì Hồ Bân cũng xong việc, cậu ta vội trả ví tiền cho Triệu Ngọc, còn nói trên đó có tất cả bốn dấu vân tay, đã in ra hình dạng vân tay, chỉ còn cần đưa đi so sánh với những vân tay trong kho thôi.

Lý Bối Ny ôm một đống tài liệu rời đi...

Thấy bạn bè nhiệt tình giúp đỡ như vậy, Triệu Ngọc rất vui mừng. Từ khi hắn tới nơi này, tuy không sợ trời không sợ đất chuyện gì cũng dám làm, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy cô đơn.

Nhưng hôm nay thì khác, tuy rằng vẫn là hắn tự mình điều tra, nhưng có những người bạn này lại không khác một đội điều tra là mấy.

Cho nên, hắn không còn cô đơn nữa.

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.