Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan hệ cá nhân

Phiên bản Dịch · 1641 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Không thể nào?

Triệu Ngọc còn thật cẩn thận nhìn lại một lần, mặc dù cô gái trong tấm hình vô cùng trẻ tuổi, nhưng quả thực đúng là Lâm Mĩ Phượng! Gần đây Triệu Ngọc có tiếp xúc với Lâm Mĩ Phượng, tuyệt đối không thể nhìn lầm!

Lúc này, Triệu Ngọc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Điều này cũng… quá trùng hợp đi?

Chỉ là tiện tay cất luôn ví tiền của người lại lại nhặt được tấm hình của Lâm Mĩ Phượng? Hơn nữa người mà Miêu Anh bắt được kia rốt cuộc là ai? Hắn ta và Lâm Mĩ Phượng có quan hệ gì? Mà tấm hình trước mắt này, có liên quan gì đến hung thủ chứ?

Ồ. . . . . .

Đúng rồi!

Đây chính là quẻ “Cấn Khảm”!

Triệu Ngọc đột nhiên nhớ tới Hệ thống Kỳ ngộ của mình, chẳng lẽ nói, tấm hình này mới là chủ thể của kỳ ngộ hôm nay hắn sẽ gặp ư? Tấm hình này sẽ giúp cho vụ án có bước tiến triển ư?

Nói như vậy, nghi phạm vừa bị Miêu Anh bắt kia, chẳng phải là nhân vật quan trọng hay sao?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy sự việc này rất quan trọng, hắn chạy lại chỗ thùng rác nhặt lại hết tất cả mọi thứ vừa vứt vào đó, một trang giấy cũng không dám bỏ sót.

Mấy thứ này, có khả năng chính là chững cứ quan trọng!

Vì đã tìm được manh mối của vụ án giết người rồi nên Triệu Ngọc mau chóng cầm ví tiền đó chạy ra xe của mình.

Vừa lên xe, hắn liền gọi điện thoại cho Trương Cảnh Phong, nhờ anh ta giúp mình điều tra rốt cuộc tên tội phạm đó là người như thế nào?

Trương Cảnh Phong mới đầu nghe không hiểu, còn cười đùa Triệu Ngọc, bảo tên nhóc này cũng quá đa nghi rồi, sao chỗ nào cũng có tình địch thế?

Nhưng mà, lúc Triệu Ngọc mang chuyện tấm hình của Lâm Mĩ Phượng nói rõ, Trương Cảnh Phong liền choáng váng! Lúc anh ta và Lương Hoan còn chưa tách ra, chủ yếu là phụ trách vụ án giết người này, bây giờ nghe thấy Triệu Ngọc bảo đã tìm được manh mối quan trọng, quả thực anh ta còn cảm thấy vui mừng hơn cả Triệu Ngọc, vội vàng đi tìm tư liệu.

Nhưng, lúc Triệu Ngọc lấy tất cả đồ trong ví tiền, ngoài bức hình ấy rathì chẳng có bất cứ thông tin cá nhân nào của nghi phạm hết, không có chứng minh thư, bằng lái xe hay là thẻ thành viên nào cả

Không biết người đó tên là gì, không có biện pháp nào tra ra được. Với kinh nghiệm lão làng của Trương Cảnh Phong, anh ta nói với Triệu Ngọc, không bằng trước tiên cứ về cục cảnh sát bàn bạc với anh ta về manh mối quan trọng này đã. Dù sao nghi phạm kia đã bị người trong cục bắt rồi, hẳn không chạy được đâu!

Triệu Ngọc nghĩ cũng đúng, vội vàng lái xe về cục cảnh sát. Trên đường đi, hắn gọi điện cho Lý Bối Ny, muốn nhiều người cùng chung sức tham gia điều tra vụ án này, có cô bé Bối Ny kia tham dự sẽ giúp vụ án tiến triển nhanh hơn.

Trở lại cục cảnh sát, đúng giờ tan làm, những điều tra viên của tổ A cơ bản đều đã đi đến đập chứa nước để khám nghiệm thi thể điều tra manh mối, văn phòng chỉ có một mình Lý Bối Ny.

Rất nhanh, Trương Cảnh Phong cũng từ phòng điều tra chạy ra, ba người lập tức vây quanh bàn làm việc của Triệu Ngọc bắt đầu phân tích vụ án.

Triệu Ngọc đưa ví tiền cho bọn họ xem, còn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho bọn họ nghe.

Trương Cảnh Phong nghe xong không nói nên lời, thở dài: "Huynh đệ a, vận may của anh không giúp được gì rồi! Cái ví tiền nàyvốn chẳng thể cung cấp manh mối gì cả?. Tôi và Lương Hoan đã điều tra hơn một tháng này, cũng không tra ra được cái gì nữa là!"

Vẻ mặt của Lý Bối Ny nghi ngờ: "Sư huynh à, vô duyên vô cớ, anh lại chạy đến chợ đầu mối Tam Lý Trân đó để làm gì? Mua quần áo sao? Hay là đồ sinh hoạt. . .

Trương Cảnh Phong vừa định nói sự thật ra, Triệu Ngọc liền nhìn anh ta nháy mắt ra hiệu, lúc này anh ta mới thôi không nói nữa.

Lý Bối Ny cũng không hỏi thêm, mà là lo lắng nói: "Có điều, mặc dù xuất hiện tấm hình của Lâm Mĩ Phượng, nhưng cũng không thể chứng minh người này và vụ án giết người có liên quan gì chứ? Có khi nào, người đó là người thân của Lâm Mĩ Phượng không?"

"Không thể nào!" Trương Cảnh Phong bác bỏ: "Lâm Mĩ Phượng bộ dạng xấu xí như thế. . . nói như thế nào, thì cũng thể là người thân của chị ta được!"

"Cho nên, trước tiên hãy xác định rõ thân phận .của người đó đã, biết đâu có thể tìm thấy manh mối!" Triệu Ngọc chỉ vào bức hình của kẻ tình nghi nói.

"Cái này dễ thôi!" Trương Cảnh Phong cười nói: "Ở đây có thẻ ngân hàng, tôi đi điều tra thông tin tài khoản, là sẽ tra ra được thôi!"

"Được!" Triệu Ngọc gật đầu, nói, "Người đó đã bị phân cục Nhữ Dương. . . à không, là Miêu Anh bắt đi! Tôi biết cô ta, cô ta cũng là người của đội trọng án. Nếu người đó bị người của tổ trọng án bắt đi, nói vậy tội của người đó cũng không hề nhỏ, chắc hẳn là đang ở phân cục Nhữ Dương!"

"Nếu như vậy, chúng ta có thể dùng dấu vân tay trên ví tiền, hẳn là cũng có thể tra được thông tin của người đó!" Lý Bối Ny chỉ vào ví tiền nói, "Nói không chừng, còn có thể tìm được càng nhiều manh mối!"

"Không sai!" Triệu Ngọc vội vàng gật đầu, "Tôi và Hồ Bân có quan hệ cũng khá tốt, để tôi gọi điện cho cậu ta!"

Vì để có thể mau chóng xác định thân phận, Trương Cảnh Phong tức khắc đi điều tra thẻ ngân hàng. Triệu Ngọc cũng mang ví tiền qua chỗ Hồ Bân, để cậu ta kiểm tra dấu vân tay.

Có sự trợ giúp của bạn bè, Triệu Ngọc cảm giác mình không hề cô đơn, càng có lòng tin hơn trước kia.

"Sư huynh à." Lý Bối Ny tò mò hỏi, "Vừa rồi anh có nhắc tới Miêu Anh, anh quen cô ta à, sao không gọi điện thoại thẳng cho cô ta? Như vậy sẽ mau có được thông tin hơn, đỡ phải phiền toái như bây giờ.”

"Ừ. . . cái này. . .Triệu Ngọc xấu hổ trả lời, "Anh và cô ta không phải là quá thân thiết, mà là, lúc huấn luyện, có chút xích mích nhỏ!"

"Ồ. . . . . ." Cô bé này cũng rất thông minh, nói: "Em biết rồi, lần trước anh bị đánh, là có liên quan đến cô gái này đúng không? Nhưng, bạn trai của cô ta cũng lợi hại nhỉ, ngay cả anh cũng có thể đánh thắng được, thật sự là khó lường!"

"Được rồi được rồi!" Triệu Ngọc tức giận nói, vẫn nên nói về chuyện chính đi! Bối Ny à, em nói xem, bây giờ nghi phạm đang bị phân cục Nhữ Dương tạm giam, vậy chúng ta có nên qua đó điều tra xem có gì mới không?"

"Cái này. . ." Lý Bối Ny nói: "Nói khó thì cũng không khó, nhưng nói không khó, thì lại có điểm khó đấy!"

"Vì sao?"

"Sư huynh à!" Lý Bối Ny nói: "Hai bên hợp tác, cùng nhau phá án, vốn là chuyện rất bình thường, nhưng nếu là cùng anh, lại bất bình thường!"

"Vì sao?"

"Vì Lưu Trường Hổ đó!" Lý Bối Ny nói: "Quy trình bình thường là như thế này: trước tiên anh hãy gửi báo cáo cho Lưu Trường Hổ, nói rõ mọi việc với anh ta, sau đó anh ta sẽ liên hệ với lãnh đạo phân cục Nhữ Dương, gửi báo cáo xin hợp tác, để bọn họ hợp tác cùng anh phá án, như vậy mới xem là đúng quy trình! Sau đó, anh chỉ cần cầm thẻ cảnh sát đến phân cục Nhữ Dương điều tra là được! Nhưng. . ."

"Ồ. ..."

Triệu Ngọc hiểu, bây giờ Lưu Trường Hổ hận không thể loại trừ Triệu Ngọc khỏi tổ trọng án, sao lại có thể đi giúp hắn gửi báo cáo này chứ? Nhất là có liên quan đến vụ án giết người, Lưu Trường Hổ tất nhiên sẽ tìm mọi cách cản trở hắn!

"Có điều. . ." Lý Bối Ny nghĩ nghĩ nói, "Nếu anh muốn đối phó với Lưu Trường Hổ, cũng không phải không có cách! Nhưng phải đi đường vòng, không thể đi đường thẳng được, nếu anh và người trong cục có chút quan hệ cá nhân, như vậy nếu muốn thẩm vấn nghi phạm chắc hẳn là không có vấn đề gì!"

Nghe như thế, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ tới Miêu Anh, nhớ tới lúc ở kho hàng, cô ta có nói: "Đồng trí Triệu Ngọc, nếu cần tôi hỗ trợ gì, cứ việc nói?"

Nhưng, nghĩ tới những lời này, hắn lại có cảm giác gì đó là lạ, cảm giác dưới nách với trong lồng ngực đều nóng ran hết cả lên!

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.