Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tố chất khiến người ta khó chịu

Phiên bản Dịch · 1680 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Triệu Ngọc chẳng buồn trả lời câu hỏi của Lý Bối Ly, sau khi cúp máy, hắn chạy thẳng vào chỗ đám người, nhanh chóng đi tìm người vừa mới chơi đàn – mẹ San San.

“Chao ôi? Là câu à!” Triệu Ngọc nhanh chóng tìm được mẹ San San, hắn cất lời hỏi cô ta với giọng điệu vừa lo lắng vừa khẩn trương: “Chị hai à! Chị nhanh nói cho em biết, lúc trước chị tham gia cuộc thi Piano gì đó, có biết ba người Cao Điềm, Viên Lỵ Lỵ và Lạc Mỹ Na không?”

Nét mặt của mẹ San San đã sớm trầm xuống, vừa lui về phía sau vừa lắc đầu giống như đang chạy trốn Ôn Thần vậy.

“Không có ư, việc đó đã diễn ra nhiều năm rồi sao chị còn cứ phủ nhận vậy chứ?” Triệu Ngọc dồn dập thúc giục hỏi: “Chị nhớ kỹ lại xem, rốt cuộc chị có biết ba người này hay không? Có phải các cô ấy đều cùng tham gia Cuộc thi Piano với chị không?”

“Tôi… tôi thật sự không nhớ ra!” Mẹ San San bị khí thể hùng hổ của Triệu Ngọc dọa cho sợ hãi, muốn xoay người tránh đi.

Triệu Ngọc nhanh chóng kéo cánh tay của cô ta lại, nói to: “Chị hai, chị hai à, chị sợ cái gì chứ? Em đây chỉ đang điều tra thôi mà!”

“Này! Vị phụ huynh kia, tôi nhịn cậu rất lâu rồi đó!” Rốt cục, giáo viên chủ nhiệm tóc bạc kia cũng không thể làm ngơ được nữa, vỗ vào bàn, đúng dậy quát: “Cậu mau dừng tay lại cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ! Tố chất của cậu khiến cho người khác rất khó chịu!”

“Phải đó!” Nhóm người đàn ông bên cạnh đã bắt đầu trách mắng: “Cậu không nhìn xem đây là nơi nào, nhìn xem bản thân cậu là ai?

Bị nhắc nhở một câu, Triệu Ngọc lập tức rút thẻ cảnh sát ra, hét to: “Tôi là cảnh sát! tổ trong án đang điều tra ở đây! Hiện tại, vụ án mưu sát này rất có thể có liên quan đến vị phu nhân này, vì thế…” Hắn quay mặt về phía mẹ San San nói: “Chị phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi, nếu không, chị phải theo tôi đến cục cảnh sát một chuyến… này…”

Không ngờ rằng, vừa nghe thấy bản thân có liên quan đến một vụ án mưu sát, mẹ của San San lập tức kinh hoảng, thế mà lại ngất đi! Giáo viên chủ nhiệm lập tức lấy tay ấn vào huyệt Nhân Trung, lại vỗ ngực, một lúc lâu sau cô ta mới tỉnh lại.

“Đồng chí cảnh sát này! Cậu điều tra án như vậy sao?” Chủ nhiệm lớp chạy tới oán giận nói: “Cậu xem… cậu phá buổi họp của chúng tôi thành gì đây hả? Nơi này là trường học đó!”

“Phải đó!” Các phụ huynh cũng nhao nhao trách mắng: “Tôi chưa từng nghe nói tới việc đến cả nơi họp phụ huynh để bắt người đâu! Cậu xem cậu dọa người ta đến mức nào rồi kìa?”

“Này, cậu thật sự là cảnh sát sao?” Có người hoài nghi nói: “Mở miệng ra là chửi rủa, ngậm miệng vào là nói năng thô tục, có cảnh sát nào như vậy không? Thầy Vương!” Người đó quay sang nói với giáo viên chủ nhiệm: “Tôi thấy, thầy nên xác định rõ thân phận của anh ta trước rồi nói sau!”

“Câm mồm.” Không đợi đến lúc các phụ huynh này “có cùng chung mối thù”, Triệu Ngọc đã hét to một tiếng khiến cả đám người phải hoảng hồn: “Nói thật cho các người biết, rất có thể hôm nay hung thủ sẽ lại gây án, nếu bởi vì bị các người cản trở việc điều tra khiến cho hung thủ có cơ hội ra tay lần nữa thì các người sẽ bị khép vào tội cản trở người thi hành công vụ, tất cả sẽ phải chịu sự trừng trị của pháp luật!”

Các phụ huynh đang ngồi đây đa số đều chưa từng gặp phải trường hợp thế này, thật sự đã bị lời nói của Triệu Ngọc dọa cho sững sờ, tất cả mọi người đều im lặng không dám lên tiếng.

“Đồng chí cảnh sát à! Đã hai mươi năm rồi!” Sắc mặt của mẹ San San tái nhợt, cả người run run nói: “Tôi làm sao còn nhớ nổi ai nữa? Lúc đó chỉ mỗi việc lên biểu diễn tiết mục của mình thôi cũng đã rất hồi hộp rồi, làm gì còn tâm tư đi chú ý đến người khác nữa chứ? Ba cái tên mà cậu vừa nói, tôi thật sự chưa từng nghe qua!”

A…

Triệu Ngọc nhanh chóng động não, liền lập tức hiểu ra được, không trách được ba người bị hại tuy cùng tham gia một cuộc thi Piano nhưng lại không hề có chút ấn tượng nào về nhau cả! Có hai yếu tố để giải thích cho điều này, thứ nhất là do đã quá lâu, thứ hai là cuộc thi Piano đó cần phải thể hiện kỹ thuật cá nhân của mình nên họ vốn không có cơ hội trao đổi.

“Chờ một chút…” Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ ra một việc, vội hỏi mẹ San San:“Lúc đó chị tham gia là cuộc thi Piano là lần thứ bao nhiêu, đều này chị có biết không?”

“Biết, biết… ừm…” Mẹ San San gật đầu liên tục, sau đó cố gắng nhớ lại: “Không phải là lần thứ hai thì là lần thứ ba, cùng lắm chỉ có thể là lần thứ tư thôi! Thời điểm ấy thì chắc là cuộc thi đó mới được đưa vào tổ chức cũng không lâu!”

Hơ…

Triệu Ngọc lắc đầu liên tục, đám người Cao Điềm lại thi vào lần tổ chức thứ mười, thời gian hơi xa, thế thì làm sao mà mẹ San San có thể biết bọn họ được chứ!

Đã như vậy, thì chỉ có thể đi tìm tư liệu ở những kỳ thi thôi! Triệu Ngọc tin tưởng, chỉ cần có thể tìm được danh sách thí sinh tham gia cuộc thi, có lẽ sẽ tìm ra chân tướng thật sự của hung thủ!

“Việc này… Thầy giáo gì đó ơi!” Triệu Ngọc nói với thầy chủ nhiệm tóc bạc: “Ông cho tôi biết nếu tôi muốn tìm tư liệu của cuộc thi Piano năm đó, thì nên đi tìm ai?”

“Việc này… cậu thử đi tìm thầy Hiệu phó xem, ông ấy là người chuyên quản lý lĩnh vực âm nhạc đấy…” Thầy chủ nhiệm cau mày nói: “Nhưng mà, nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không chắc liệu có thể tìm thấy được tư liệu đó hay không đâu!”

“Văn phòng của thầy Hiệu phó ở đâu? Đi hướng nào?” Triệu Ngọc hỏi như kiểu đưa ra mệnh lệnh.

Thầy chủ nhiệm cũng không để ý, nhanh chóng nói cho Triệu Ngọc biết, Triệu Ngọc xoay người chạy ra khỏi lớp học.

Mãi đến khi Triệu Ngọc rời đi một lúc, thì các phụ huynh mới dám thở phào như trút được gánh nặng.Yên tĩnh một lát, thì có người hỏi:

“Người này… rốt cuộc là ai vậy? Là phụ huynh của học sinh nào sao?”

“Chắc không phải?” Thầy chủ nhiệm rất buồn bực nói: “Tôi chưa gặp qua người này. Còn cái gì mà cảnh sát hình sự của Tổ trọng án nữa chứ! Nhìn anh ta giống một tên lưu manh thì đúng hơn ấy? Hội phụ huynh học sinh của chúng ta mà có người như vậy thì quả thực là quá xui xẻo!”

“Tôi biết, tôi biết!” Lúc này, có một người phụ nữ lên tiếng: “Tôi nhìn thấy cậu ta đến cùng với Khương Hiểu Tình! Chắc là phụ huynh của Khương Hiểu Tình”

Rầm!

Thầy chủ nhiệm đột nhiên đúng không vững, ngã ngay xuống đất!

Bước ra khỏi hội trường, Triệu Ngọc nhanh chóng đi tìm vị Hiệu phó kia. Có thẻ cảnh sát “sáng ngời” nênthầy Hiệu Phó rất phối hợp, lập tức gọi nhóm người quản lý hồ sơ tới.

Nhưng mà, sau khi Triệu Ngọc và nhóm nhân viên quản lý kia lục tung hết cả một buổi sáng vẫn không tìm được bất cứ thông tin nào có liên quan đến cuộc thi Piano cả, đừng nói là hồ sơ của thí sinh dự thi, ngay cả các tiết mục, các quy định… đều không nhìn thấy.

Có một nhân viên quản lý trong nhóm nói do thời gian đã quá lâu rồi! Tư liệu về cuộc thi Piano này không quan trọng như những tài liệu khác việc lưu trữ nó cũng không có ý nghĩa gì. Trường học đã qua bao lần đổi thay, khả năng còn lưu trữ thật sự rất thấp!

Nghe được tin tức như vậy, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy thất vọng, ngay lập tức hắn nói cho mấy nhân viên quản lý, việc này có liên quan đến mạng người, bắt buộc họ phải dùng mọi cách để tìm cho ra.

Tất nhiên nhóm nhân viên quản lý biết việc này không phải trò đùa, lại có thẻ cảnh sát của Triệu Ngọc đảm bảo, bọn họ hứa nhất định sẽ tiếp tục tìm kiếm thêm, tìm mọi góc ngách của trường học. Một khi có tin tức gì, thì lập tức gọi điện thoại cho hắn.

Vì vậy Triệu Ngọc đành tạm thời rời khỏi nơi này, đi tìm cách khác. Nào ngờ, khi hắn vừa ra khỏi cổng, đã có tiếng chuông điện thoại reo lên, là do Lý Bối Ny gọi đến:

“Sư huynh, tình hình bên đó thế nào rồi? Nói cho anh biết, em đã tìm được danh sách thí sinh tham gia cuộc thi Piano lần thứ mười của thành phố Tần Sơn rồi!!!”

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.