Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một quẻ long trời.

Phiên bản Dịch · 2052 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Đúng như dự đoán của Triệu Ngọc, lúc ba giờ đêm, rốt cuộc trong hầm mỏ cũng truyền đến ánh đèn chớp tắt và tiếng bước chân hỗn loạn gấp gáp.

Bởi vì đã có tọa độ, mấy người điều tra viên chạy đến cứu viện nhanh chóng tìm được Triệu Ngọc.

Sau khi gặp mặt, chuyện đầu tiên Triệu Ngọc làm là nhờ một điều tra viên chụp hình giúp, hắn không chỉ chụp hình với Dương Văn Đào đang máu me bê bết, còn cố ý để cái còng tay giữ tay hai người lại ở vị trí dễ thấy nữa, ý là muốn cho mọi người đều nhìn thấy, Dương Văn Đào, đã bị Triệu Ngọc hắn bắt được!

Chuyện làm Triệu Ngọc bất ngờ hơn là, chỗ mà hắn đợi được cứu viện, thật ra chỉ cách cửa động hơn 40 mét mà thôi, nếu biết được con đường chính xác, hắn không cần đến hai phút đã có thể ra ngoài được rồi!

Mẹ kiếp!

Triệu Ngọc hung dữ trừng mắt nhìn con chó mù một cái, nói thầm trong lòng, nếu không phải vì mi làm mất nhiều thời gian như vậy, sao tao lại lạc đường chứ?

Gâu gâu gâu…

Con chó mù không biết gì cả, vẫn cứ kêu to.

Sau đó, Dương Văn Đào đã tỉnh lại, đối diện với đám cảnh sát đông như thế này, hắn ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, lúc này hắn ta đã cúi đầu ỉu xìu rồi bị mấy người cảnh sát lôi lên xe cảnh sát.

Sau khi gặp mặt Bành Hân, từ lâu Bành Hân đã kinh ngạc với tài năng của Triệu Ngọc, chị ta lại gần mạnh bạo kẹp cổ Triệu Ngọc.

“Ngọc à! Cậu thực sự rất giống một tên dở hơi đó!” Bành Hân la to lên như đang điên cuồng vậy: “Thậm chí tôi đã bắt đầu nghi ngờ, có khi nào cậu và Dương Văn Đào đã thông đồng với nhau hay không nữa, cậu… làm sao cậu tìm được hắn thế?”

“Đúng đấy!” Một điều tra viên có biệt danh là Đại Phi buồn bực: “Rõ ràng đã có người nhìn thấy Dương Văn Đào đi về phía Tây của hồ chứa nước mà, sao hắn ta lại trốn ở phía đông khu hầm mỏ được chứ? Còn nữa, hầm mỏ lớn đến vậy, rốt cuộc thì sao cậu có thể tìm được hắn ta thế? Trước đó hình như cậu đang đi về hướng Nam với lão Lưu mà? Lão Lưu đâu rồi?”

“Đúng đó?” Một điều tra viên khác than thở: “Triệu Ngọc cứ như thần vậy, không ai làm được như cậu cả! Lẽ nào cậu định bắt hết tất cả tội phạm sao? Cũng không chịu chừa cho bọn tôi một chút…”

“Ha ha ha…” Nghe được những lời khen đầy sự ghen ghét của đồng đội, Triệu Ngọc bắt đầu đắc ý, hắn lập tức ra vẻ ngại ngùng nói: “May mắn, may mắn thôi, ha ha ha…”

Trong lúc đang đắc ý, hắn chợt thấy, có một điều tra viên đang đuổi con chó mù đi. Con chó mù thì cứ nhìn Triệu Ngọc với vẻ trông mong, ánh mắt vô cùng đáng thương.

Triệu Ngọc thấy vậy, nhanh chóng đẩy Bành Hân ra, vội vàng chạy đến trước mặt những người điều tra viên nói: “Ê, cho nó lại đây đi, nó đi theo tôi, là trợ thủ của tôi đấy!”

Cái gì?

Những người điều tra viên rất ngạc nhiên.

Họ không hiểu đây là tình huống gì? Thế nhưng lại thấy con chó mù không chỉ mắt bị mù, chân bị què, trên người còn dơ đến đòi mạng, thối đến đòi tiền nữa.

Một con chó như vậy, sao có thể làm trợ thủ được chứ?

“Ôi, Triệu Ngọc à, lẽ nào cậu… dựa vào con chó…” Có người ngạc nhiên nghĩ đến nói: “Ngửi mùi tìm được chứ? Chuyện này cũng... quá thần kỳ rồi?”

“Ngọc à.” Bành Hân đã kích động đến mức không biết nói gì cho phải, thế nhưng lại vỗ vai Triệu Ngọc một cái: “Nếu sau này cậu không tìm được người yêu, chị đây sẽ cho cậu làm chồng nhỏ của chị nhé!”

Tôi xỉu!

Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy đầu óc hỗn loạn…

Trong quá trình đuổi bắt Dương Văn Đào, Triệu Ngọc cũng bị thương khá nhiều, đặc biệt là vết dao ngay chỗ mắt cá chân, bây giờ vẫn còn đang chảy máu.

Cũng may trong những người đi theo cứu viện có nhân viên y tế, Bành Hân vội vàng nhờ bọn họ xử lý vết thương giúp Triệu Ngọc.

Trong lúc xử lý vết thương, con chó mù lặng im theo sát Triệu Ngọc, vừa như một cận vệ canh phòng giúp chủ nhân, lại vừa giống như một người anh em tốt ở bên cạnh quan tâm bảo vệ.

Sau khi Triệu Ngọc thấy vậy thì không khỏi cảm động. Lúc này hắn quyết định, không chỉ mua gà quay cho nó ăn, còn phải mang nó về nhà để sau này nó đi theo hắn kiếm ăn.

Tuy tên nó là chuyên gia tìm phân, nhưng nếu sau này được huấn luyện thêm một chút, có lẽ nó sẽ thay đổi được. Tương lai lỡ như nó biến thành cao thủ, không chừng còn có thể giúp đỡ cho hắn nữa!

Ai biết, sau khi Triệu Ngọc nói ra ý nghĩ của mình, bởi vì con chó mù quá thối, mấy người cảnh sát chẳng ai muốn cho nó lên xe cả.

Cuối cùng, Triệu Ngọc cắn răng, không thể làm gì khác hơn là mang nó lên xe của mình, đồng thời cũng kiên trì muốn tự lái xe về nhà. Bành Hân lo Triệu Ngọc quá mệt mỏi, hơn nữa hắn lại bị thương, cô ta muốn nhờ Đại Phi lái xe chở hắn, nhưng lại bị Triệu Ngọc từ chối.

Triệu Ngọc không muốn có ai biết được chuyện hắn đã nhặt được một cái cặp tiền bằng da, cho nên mới luôn kiên trì tự lái xe về. Hơn nữa, hắn đã tính toán rất kĩ càng, hắn cảm thấy, nếu mình nhặt được một cái cặp tiền trong hầm mỏ bị sạt lở, có khi trong đó vẫn còn hai hoặc ba cái cặp nữa, vì thế, bí mật này vẫn không có ai biết là tốt nhất.

Sau này, hắn bớt chút thời gian quay lại chỗ đó đào tiếp, nói không chừng triệu phú, tỷ phú sẽ được sinh ra từ đó đấy!

Dựa theo trình tự, Triệu Ngọc nên đi theo đám người quay về cục cảnh sát để ghi chép lời khai, ghi lại toàn bộ quá trình đuổi bắt tội phạm. Thế nhưng, bởi vì lúc này đã là ba giờ đêm, Bành Hân đặc biệt cho phép hắn về nhà nghỉ ngơi, những chuyện khác để ngày mai nói sau.

Cứ như vậy, Triệu Ngọc liền lái xe, mang theo con chó mù và một cái cặp tiền, lên đường về nhà trước mọi người. Còn đám người Bành Hân thì cần ở lại xử lý và khắc phục một chút hậu quả, rồi mới mang Dương Văn Đào về cục cảnh sát để thẩm vấn.

Tuy cơ thể rất uể oải, thế nhưng tinh thần của Triệu Ngọc lại cực kì hưng phấn.

Thật sự là quá thoải mái rồi!

Tuy phải ở trong núi lớn bôn ba nhiều ngày như vậy, nhưng cuối cùng hắn cũng được như ước nguyện mà bắt được tội phạm! Lần này, vậy mà hắn lại có thể hoàn thành nhiệm vụ một mình, tần suất này, tài năng này, ha ha ha…

Hắn không kiềm nổi sự vui vẻ trong lòng mà nghĩ thầm, khi Lưu Trường Hổ biết được hắn không chỉ phá được vụ án sát hại, còn anh dũng bắt được Dương Văn Đào, hắn ta sẽ có vẻ mặt gì đây?

Hắn nhanh chóng điều khiển dòng suy nghĩ của mình quay lại vụ án Giản Văn Lỵ, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của hắn đã hoàn thành rồi, sau đó, vẫn nên tập trung hết tất cả sức lực để tìm kiếm manh mối của vụ án này thôi!

Hiện tại Lâm Mỹ Phượng vẫn đang bị nhốt trong trại giam, chừng nào vụ án này còn chưa phá được thì chưa thể cứu chị ta ra được…

Triệu Ngọc đang suy nghĩ chuyện của mình, ai ngờ, hệ thống trong đầu hắn cuối cùng cũng vang lên tiếng kết thúc:

“Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, mức độ hoàn thành là 90%, chúc mừng, bạn đã nhận được ba món đạo cụ, mời kiểm tra và nhận!”

Ôi?

Chậc chậc…

Tuy 90% không phải là thấp, thế nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy không được vừa ý cho lắm. Theo lý thuyết, hôm nay hắn vừa bắt được tội phạm lại vừa phát tài, đã hoàn thành nhiệm vụ kỳ ngộ một cách gần như là hoàn mỹ luôn rồi, thế nhưng tại sao chỉ có 90% thôi chứ?

Hơn nữa, thời gian hoàn thành xong nhiệm vụ hôm nay đã rất trễ, trời đã sắp sáng luôn rồi, sao bây giờ mới tuyên bố kết thúc thế?

À…

Trong nháy mắt, Triệu Ngọc mơ hồ nhận ra điều gì đó. Hắn cảm giác được, hình như là do sau khi hắn quyết định lái xe về nhà, hệ thống mới tuyên bố kết thúc!

Lẽ nào… trong hôm nay, còn có những kỳ ngộ khác đang đợi hắn, mà lại bị hắn bỏ qua?

Đến tột cùng thì hắn… đã bỏ qua điều gì?

Chậc chậc…

Mang theo sự tiếc nuối, Triệu Ngọc mở hệ thống đạo cụ ra kiểm tra, nhưng thứ mà hắn thấy được lần này, là ba phần đạo cụ được gọi là máy nhìn xuyên thấu tàng hình!

Oa!

Máy nhìn xuyên thấu tàng hình?

Không cần nhìn giới thiệu nữa, chỉ cần nghe tên, ánh mắt của Triệu Ngọc lập tức sáng lên.

“Máy nhìn xuyên thấu tàng hình, có thể thực hiện chức năng nhìn xuyên qua một cách tàng hình, không bị các dụng cụ kiểm tra khác tìm ra, thời gian duy trì là mười phút!”

Oa!

Ha ha…

Triệu Ngọc liền liếm môi, thứ này rất tốt đó! Trước đây, bởi vì máy nhìn xuyên đêm và kính viễn vọng đã được sử dụng, hắn đã nghĩ mình không thể trở thành kẻ nhìn trộm được nữa rồi đấy! Ai ngờ, lại có thể lấy được máy nhìn xuyên thấu, chuyện này sao có thể không khiến hắn mừng rỡ như điên chứ?

Lúc đánh nhau trong hầm mỏ, vì lo Dương Văn Đào sẽ chạy trốn lần hai, Triệu Ngọc còn sử dụng một cái máy theo dõi tàng hình trên người hắn ta, đáng tiếc nó lại không phát huy được tác dụng của mình. Hơn nữa lúc trước hắn đã sử dụng máy nhìn xuyên đêm, máy định vị, vân vân khiến cho đạo cụ của hệ thống bị giảm mạnh.

Ừm…

Bởi vậy nhìn lại, trong thời khắc quyết định thì những đạo cụ này thật sự rất hữu dụng! Sau này nhất định phải kiếm thật nhiều mới được!

Ôi chao?

Đúng rồi, vừa nghĩ đến chuyện nhận được đạo cụ, Triệu Ngọc lập tức ý thức được, nếu bây giờ đã là ngày mới rồi, không bằng hắn cứ tiếp tục cố gắng, nhanh chóng mở ra một quẻ mới đi! Nhìn xem vào ngày mới, hắn sẽ mở ra được quẻ gì đây?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vừa lái xe, vừa lấy cái bật lửa châm thuốc.

Nhìn thấy Triệu Ngọc ho mạnh, con chó mù không biết hắn đã bị gì, lo lắng gâu gâu mấy tiếng.

“Hệ thống kỳ ngộ khởi động thành công.” Hệ thống không cảm xúc nói ra ba chữ: “Quẻ - Khôn - Chấn!”

Két…

Triệu Ngọc vội vàng đạp thắng, xe dừng một cái két bên cạnh vách núi, bánh xe cũng đã bốc cả khói! Con chó mù bị giật mình, sủa gâu gâu lần thứ hai…

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.