Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy đoán đáng sợ

Phiên bản Dịch · 1597 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Thật không ngờ, đồ chứa bên trong chiếc bao da lại là một sấp tiền giấy dày cộp!!!

Không phải chứ?

Triệu Ngọc cảm thấy như mình đang mơ vậy, vừa rồi còn không màng sống chết liều mạng với Dương Văn Đào, mới trong nháy mắt sao có thể nhặt được một xấp tiền lớn như thế này?

Cái cảm giác này... cứ cảm thấy không chân thực sao sao ấy? Hắn đã ngất chưa vậy?

Hắn lấy xấp tiền ra soi đi soi lại, cả sấp tiền đó đều có mệnh giá là một trăm tệ màu xanh, tuy rằng bị bỏ lại đã lâu nhưng vẫn còn mới nguyên xi.

Triệu Ngọc nhận ra, đây là sấp tiền một trăm nhân dân tệ in lần thứ tư. Đoán chừng, chiếc bao da dày cồm cộp này ít nhất cũng phải có giá trị lên đến tám vạn mười vạn gì đấy!

Nhiều tiền như vậy!

Con bà nó...

Triệu Ngọc được một phen hết hồn, tuy rằng bây giờ loại tiền này không còn được dùng nữa nhưng vẫn có giá trị, hơn nữa không chừng nó còn được xem là đồ cổ ấy chứ.

Hắn nghĩ thầm, cứ cho mỗi tờ đổi được gấp đôi hay gấp ba cũng đều là số tiền lớn nha!

Wow...

Lần này... giàu to rồi!

Aiyaa, suýt chút nữa quên mất hệ thống hôm nay mở ngoài quẻ Cấn ra, hình như còn vẫn quẻ Đoái đại diện cho sự phát tài mà!

Thật không ngờ quẻ Cấn giúp hắn bắt được tên Dương Văn Đào, quẻ Đoái cũng phát huy cùng lúc, khiến cho ông đây phát tài rồi!

Hoắc ha ha...

Đúng là một hệ thống vĩ đại nha, yêu mày chết mất thôi!

Triệu Ngọc đắc ý sung sướng, đang định xem bên trong còn vật gì khác không, thì trời bỗng sầm tối, không còn nhìn thấy gì nữa!

Thì ra, khả năng nhìn xuyên màn đêm chỉ được kích hoạt trong một giờ, đến bây giờ thời gian đã hết. Không quá vài giây sau, kính viễn vọng tàng hình cũng thông báo thời hạn sử dụng đã kết thúc.

Chậc chậc...

Triệu Ngọc vội vàng nhét tiền vào trong, nghĩ thầm, không ngờ mình có thể ở trong hầm mỏ được lâu như thế? Không còn khả năng nhìn xuyên màn đêm cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ dựa vào đèn flash trên điện thoại không biết có thể trụ được đến lúc ra không?

Hiện tại, Hắn đã lạc từ lâu, không biết lối ra là lối nào!

Triệu Ngọc vội mở đền flash lên soi, phát hiện mặt Dương Văn Đào toàn là máu, gãy luôn cả sống mũi, đôi mắt thì giống như con chó mù, một bên đã không thể mở được mắt!

Tên khốn này cứ rên rỉ, mặc dù không chết nhưng đã rơi vào tình trạng hôn mê. Cả người bị hòn tảng đá to thế kia đập vào, quả là không nhẹ chút nào.

Haizz...

Triệu Ngọc hít một hơi thật sâu, chấn tĩnh lại tâm trạng kích động, suy nghĩ xem tiếp nên làm gì?

Mặc dù đã bắt được tên tội phạm bỏ trốn còn bất ngờ phát hiện ra số tiền lớn nhưng nếu không ra được hầm mỏ, mọi chuyện đều sẽ trở nên vô nghĩa!

Như vậy... mình phải làm thế nào để ra ngoài đây?

Dường như đoán được tâm tư của Triệu Ngọc, con chó mù chạy đủ một vòng sau đó chạy đến phía trước Triệu Ngọc sủa gâu gâu,có ý như muốn Triệu Ngọc đi theo nó!

“Bỏ đi!” Nhưng Triệu Ngọc không dám mạo hiểm nữa, hắn cân nhắc đắn đo, con chó này nó là một chuyên gia ngửi phân, nêu như nó kéo mình chạy khắp hầm mỏ để tìm phân, thì mình sống sao đây?

Bỏ đi, mình nên tìm cách khác thì tốt hơn!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vẫy vẫy tay nhìn con chó mù, ý muốn bảo nó yên tâm, chớ nóng vội, không được tự ý hành động.

Rất nhanh, Triệu Ngọc đã dồn hết suy nghĩ lên người Dương Văn Đào, nơi này nếu đã là địa bàn của Dương Văn Đào thì hắn ắt phải biết lối ra nằm ở đâu chứ?

Nhưng mà, tên khốn này là tội phàm giết người, không cần đoán cũng biết hắn thà chết cùng Triệu Ngọc chứ tuyệt đối không chịu đưa mình ra ngoài!

Hơn nữa, hiện giờ tên khốn này bị thương rất nặng, cũng không biết có thể tỉnh lại hay không, không thể đặt niềm tin vào con người này được.

nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Ngọc thấy nếu muốn ra ngoài chỉ còn cách tự lực cánh sinh.

Thế là hắn liền tìm kiếm trong đầu, tìm kiếm rất nhanh được hai loại đạo cụ: một loại là máy tăng cường tín hiệu, một loại là định vị tàng hình.

Hai loại này sau khi kết hợp với nhau dường như có thể giải quyết những khó khăn trước mắt một cách hoàn hảo.

Vì thế, Triệu Ngọc lập tức sử dụng ngay.

Công cụ của hệ thống thật sự nhất nhạy, sau khi sử dụng di động của Triệu Ngọc liền có tín hiệu, hắn vội vàng gọi điện thoại cho Bành Hân.

Bây giờ đã là một giờ sáng, người nhận điện thoài Bàng Hân vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, mãi đến khi Triệu Ngọc gọi lại lần nữa sau khi nói rằng mình đã bắt được tên Dương Văn Đào, hơn nữa còn bị nhốt trong hầm mỏ, lúc này mới nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh ngã sụp xuống đất không rõ ràng...

Triệu Ngọc xác định vị trí bằng định vị tàng hình nhắn cho Bàng Hân, còn lại chỉ còn cách nhẫn nại đợi chờ thôi! Theo như dự đoán Bàng Hân bọn họ nhanh nhất cũng phải hơn hai tiếng mới đến được đây đón hắn.

Không vội, chỉ có hai tiếng thôi mà...

Triệu Ngọc tìm chỗ dựa để nghỉ ngơi một lát, do còng chung với Dương Văn Đào nên hắn không còn cách nào khác phải túm lấy Dương Văn Đào kéo con chó chết Dương Văn Đào đến gần mình.

Tên chết tiệt này...

Triệu Ngọc đắn đo, nếu giờ hắn còn tỉnh thật sự rất muốn hỏi hắn, tên chết tiệt này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Anh không định cả đời này sống trong cái hầm mỏ này chứ?

Còn nữa, người tình nghi bị phát hiện ở cạnh đập chứa nước rốt cuộc có phải anh hay không? Lẽ nào... là người làm chứng nhìn nhầm sao? Anh chạy đến đập chứa nước là để làm gì vậy?

Nhưng mà Dương Văn Đào hôn mê bất tỉnh, không có một chút ý thức nào.

Con chó mù cũng thật biết nghe lời, nhìn thấy chỗ Triệu Ngọc không có động tĩnh gì liền đến bên cạnh rồi nằm xuống, không sủa tiếng nào.

Mặc dù con chó mù chỉ biết ngửi phân nhưng Triệu Ngọc rất có thiện cảm với nó. Hôm nay mà không có sự giúp đỡ của nó thì hắn cũng không thể hai lần liên tiếp đều bắt gặp Dương Văn Đào.

Ổn rồi người anh em, đợi sau khi ra khỏi đây tao sẽ mua cho mày một con gà quay thật to!

Rảnh rỗi buồn chán, Triệu Ngọc lại bắt đầu đắn đo về hệ thống của mình. Hôm nay mở quẻ “Cấn Đoái” chẳng hề bị mất kỳ ngộ nào cả.

Bắt được tên tội phạm bỏ trốn, còn phát hiện ra một số tiền không rõ ràng, đúng là nhân tài đắc lợi vừa có tiếng vừa có miếng.

Nhưng mà... giờ đã hơn một giờ đêm rồi, người cũng đã bắt được, tiền cũng đã lấy được, nhưng âm thanh kết thúc hệ thống tại sao vẫn chưa vang lên?

Lẽ nào... kỳ ngộ hôm nay vẫn chưa kết thúc sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không kìm lòng nổi mà nhớ đến số tiền trong chiếc bao da. Chuyện này không chỉ xuất hiện bất ngờ mà còn cực kì kỳ lạ, thử nghĩ mà xem, ở trong một cái hầm mỏ đã bị sạt lở, sao lại có một túi tiền giấu ở trong đó được chứ?

Rất rõ ràng, số tiền này không hề liên quan đến Dương Văn Đào, Triệu Ngọc cũng chỉ cũng là vô tình nhặt được thôi.

Không biết số tiền này đến từ đâu, và của ai? Là ai đã đem nó giấu ở đây?

Chẳng lẽ số tiền này lại có liên quan đến mỏ bạc? Năm đó ở trong hầm mỏ bạc này, đã tiến hành một cuộc giao dịch bí mật nào đó? Nhưng mà... đây là một khoản tiền rất lớn, sao có thể vô duyên vô cớ rơi ở đây được chứ?

Trong chốc lát, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ lại, vừa nãy trong hầm mỏ khắp nơi đều là đá vụn, chẳng lẽ nào nơi này thật sự đã từng xảy ra sạt lở?

Ưm Aa.......

Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy một luồng hơi lạnh phía sau, có lẽ nào... chủ nhân của số tiền này vì bị sạt lở mà còn nằm lại trong hầm mỏ này, bên dưới những viên đá vụn... có lẽ nào vẫn còn… đồ!?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.