Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hi vọng đây rồi!

Tiểu thuyết gốc · 1519 chữ

[ Giờ này chỉ có Diệp Phàm mới không hỏng kịch bản thôi! Có thể trông chờ vào hắn! Dù không trang bức thành công trước mặt Tần Như Nguyệt nhưng vẫn thành công tìm đường vào làm bảo vệ, làm như thế là bởi vì sự xinh đẹp của cô nàng nhỉ! Ha đúng là nhân vật chính! ]

La Thiên ngồi trên ghế chửi bậy trong lòng mà không biết mặt Tần Như Nguyệt đang đen lại, tức giận nhìn hắn!

Tên này biết rõ mà vẫn mong muốn Diệp Phàm ở bên cạnh mình! Kịch bản quan trọng đến thế hả!!

Muốn ta ở bên hắn như ý nghĩ của ngươi sao?? Còn lâu đi!!

“Chị An, nói với nhân viên mới đó ở đây không nhận người không thể làm việc đúng giờ! Cùng lắm là từ 12 giờ trưa cho đến 21 giờ tối! Không đồng ý giờ này thì hãy đi tìm công ti khác có thể làm giờ như hắn nói!!”

Tần Như Nguyệt nói với Dung An An!

“A...vâng thưa chủ tịch!” Dung An An hơi sững sờ, cô còn nghĩ chủ tịch sẽ đồng ý cơ!

Nào ngờ hôm nay lại nghiêm khắc như vậy! Xảy ra chuyện gì ta?!

Hay là, vẫn tức giận vì chuyện mình đã thấy...thôi không nghĩ nữa! Dung An An bước nhanh hơn ra bên ngoài!

Tần Như Nguyệt hơi hơi cười vì sự thông minh lanh lợi của mình. May tên kia đòi làm việc không đúng giờ bình thường nên mới có lí do đuổi đi.

Công ti mới đồng ý tuyển vào mà đuổi không có lí do chính đáng thì không hay cho lắm.

Tên kia là học sinh, chắc chắn cần thời gian đi học, bỏ nhiều như thế không ai chịu nhỉ!

Mất uy tín công ti, tổn hại theo phản ứng dây chuyền đấy!

[ Gì đấy??? Khoan khoan, đừng làm như thế chứ! Mãi mới đúng một đoạn kịch bản mà huhu!!! ]

La Thiên ngây người nhìn Dung An An đi ra khỏi phòng rồi lại nhìn Tần Như Nguyệt, cô nàng trừng mắt nhìn khiến hắn càng không hiểu chuyện gì xảy ra!

Mọi thứ lại về không rồi....

La Thiên khóc như một dòng sông trong lòng...mặt ngoài quay lại trạng thái thiếu gia nhà giàu!

“Xong chưa, đi thôi, hết thời gian ở đây rồi!” La Thiên liếc Tần Như Nguyệt thúc dục nói.

Mặt mũi tràn đầy sự hết kiên nhẫn rồi!

Mặt ngoài lạnh lùng boy bên trong yếu đuối boy, Tần Như Nguyệt cảm thấy thật là hài hước!

Ngươi cứ để đi, để xem tên ngốc nhà ngươi diễn được đến lúc nào!

Tần Như Nguyệt tự nhủ rằng nếu có kịch bản của mình với hắn nhất định phải hủy hết cho biết mặt!

Dám đẩy ta ra cho người khác! Bản cô nương là vị hôn thê của ngươi đấy!

“Xong rồi, đợi ta thu dọn chút đồ rồi đi ngay!” Tần Như Nguyệt trừng rồi tức giận nói!

Cảm xúc hiện tại là thật đấy, không diễn đâu!

“Ngươi ăn nói cho đúng! Còn dám trừng nữa ta sẽ không quan tâm chuyện hứa vừa nãy mà gọi điện thoại luôn!” La Thiên liếc liếc cảnh cáo!

“Biết rồi!” Tần Như Nguyệt lạnh lạnh như băng.

“Vì lời hứa, vì kịch bản, vì tương ai ta nhịn con hổ giấy nhỏ nhà ngươi!” Tần Như Nguyệt mắng thầm trong lòng, tay thu đồ cần thiết vào túi xách chuẩn bị đi chơi!

“Chủ tịch!” Đúng lúc này cửa được mở ra, Dung An An lại đi vào!

“Chuyện gì thế chị An!” Tần Như Nguyệt dừng động tác trong tay hỏi!

“Thưa chủ tịch, cậu bảo vệ đó đồng ý đi làm vào giờ ngài đưa ra, chủ tịch xem cần thêm gì nữa không?!” Dung An An nói!

“Cái gì?!”

“Hay lắm!!!”

Hai lời của hai người khác nhau, đương nhiên chỉ ở trong lòng thôi!

Tâm tình Tần Như Nguyệt trở nên xấu xuống, như thế mà vẫn không đuổi được hắn đi sao!

La Thiên lại vui như tết rồi, lần này chắc chắn Diệp Phàm có thể đi làm ở đây, kịch bản tiếp theo vẫn được tiếp diễn!

[ Quá tốt! Diệp Phàm có thể đánh đổi việc học để đến gần Tần Như Nguyệt! Quả là một sự hi sinh cao cả! Haha! ]

“Tên kia thật ghê tởm!” Tần Như Nguyệt mắng trong lòng, chỉ vì muốn đến gần cô mà bày mọi cách! Đợi đấy, sớm muộn gì cũng phải đuổi được hắn ra khỏi công ti!

Cô nàng rất quyết tâm vấn đề này!

“Chỉ cho cậu ta trực dưới kho, không có lệch cho phép không được lên các tầng trên!” Tần Như Nguyệt nói.

Tổng hợp lại, tên Diệp Phàm đó là một kẻ háo sắc tột cùng, công ti rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, cần để họ cách xa hắn ra!

“Vâng thưa chủ tịch, tôi đi truyền lời ngay!” Dung An An lại đi ra khỏi phòng.

Sau đó, La Thiên và Tần Như Nguyệt nhìn nhau.

Được mấy giây La Thiên thua trận trước, đưa mắt nhìn sang chỗ khác!

“Đi được rồi chứ!! Ta không chờ nữa đâu!!” La Thiên hơi hơi giận nói, tránh đi việc mình đã thua cuộc trong so mắt!!

[ Mắt cô nàng long lanh và đẹp thật đấy! ]

“Đồ thua cuộc!” Tần Như Nguyệt vui vẻ chấp nhận câu nói này!

“Xong việc rồi, đi thôi!” Lạnh lùng bên ngoài, không biểu hiện ra đâu ai biết cảm xúc của ta như thế nào!

La Thiên dẫn đầu đi ra ngoài trước, Tần Như Nguyệt chầm chậm theo sau.

Hai người vào thang máy đi xuống dưới tầng một, cả quãng đường không ai nói gì, đứng trong đó như bức tượng.

Thang máy xuống lầu một thì đồng thời bước ra, sóng vai nhau như một đôi tình nhân!

Đi một đoạn thì thấy được Diệp Phàm đang đứng ở một chỗ cùng với mấy bảo vệ khác.

Hiện tại hắn đã thay quần áo thành đồng phục, nhìn trông cũng rất hợp!

Lúc hai người nhìn thấy Diệp Phàm thì Diệp Phàm cũng trông thấy mỹ nữ Tần Như Nguyệt!

Vội vàng ngăn lại hai bảo vệ đang dạy quy tắc rồi sửa sang một chút và bước đi đến chỗ Tần Như Nguyệt!

Trong lòng Diệp Phàm hơi nâng nâng, trong quá trình tìm hiểu hắn đã biết Tần Như Nguyệt là chủ tịch của công ti.

Vậy thì dễ rồi, không phải cố gắng nghe ngóng thông tin tìm kiếm!

Thay thành đồng phục bảo vệ Diệp Phàm cảm thấy mình rất đẹp trai, kết hợp với nụ cười mê hồn của mình thì hắn chắc chắn sẽ cua đổ được bất kì mỹ nữ nào!

Thấy Tần Như Nguyệt bỗng đi xuống thì hắn biết cơ hội của mình đã tới, đến muốn nói lời cảm ơn đã chấp nhận làm bảo vệ nhưng mục đích là làm quen rồi xin thông tin liên lạc! Diệp Phàm rất tự tin làm được điều này!

[ Đến rồi đến rồi! Chuẩn bị trang bức làm quen với Tần Như Nguyệt! Cố lên, ta ủng hộ ngươi! ]

Thấy Diệp Phàm bước về phía này La Thiên không cần đoán cũng biết là vì Tần Như Nguyệt.

Hắn cố ý đi chậm lại để cho Diệp Phàm có cơ hội làm việc! Trong đầu nghĩ có nên làm gì đó với cô nàng để tăng tính chất sự việc nên không nhỉ!!

Tần Như Nguyệt nghe được lời trong đầu thì cau mày, rất khó chịu.

Nhìn sang quả thật Diệp Phàm đang mỉm cười đi đến, đồ bám dai như đỉa!

Đã vậy La Thiên còn đi chậm lại, cô hiểu ngay ý muốn của hắn, trong lòng càng tức giận thêm!

“Tên khốn...!” Tính cách của cô không cho phép mình nói tục nhưng giờ không thể không thốt lên một chút!

Vị hôn phu gì mà cứ mong muốn đẩy vị hôn thê ra ngoài! Đáng ghét!!

Tần Như Nguyệt nghĩ phải tìm cách tránh khỏi tình huống cho tên kia trang bức với mình!

Dùng IQ siêu cao của mình để suy nghĩ, chỉ sau một giây cô đã quyết định...Đưa tay ra nắm lấy tay La Thiên ở bên cạnh rồi kéo hắn bước nhanh ra khỏi công ti!!

La Thiên vừa mới nghĩ ra vài lời chọc Tần Như Nguyệt để trợ giúp Diệp Phàm trang bức thì một cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến tay và sau đó bị kéo đi.

Nhìn sang thì thấy Tần Như Nguyệt đang cầm tay mình và bước đi nhanh...

La Thiên sững sờ, cô nàng đang làm gì?

Hành động bất ngờ của Tần Như Nguyệt khiến hắn loạn hết suy nghĩ trong đầu!

[ Bàn tay như không có xương, mềm thật...]

Ai đó đang trong nhà La Thiên nghe thấy câu này thì bóp nát cái bánh trong tay ngay lập tức!

....

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.