Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Phàm vẫn đi đúng

Tiểu thuyết gốc · 1524 chữ

Những chuyện mà mình đã đồng ý bao gồm...

Thật đáng ghét!!!

Trong chuyện này dù cho hắn đang diễn hay đang nói thật thì mình cũng phải giữ chữ tín cho bản thân mới được!

“Ngươi an tâm, ta rất biết làm đúng lời!” Tần Như Nguyệt tức giận nói.

Lần này là tức giận thật đấy!

“Vậy chuẩn bị nhanh đi!!” La Thiên thở phào trong lòng, lần này cô nàng đã tức giận thật rồi, tí đi bar sẽ khiến sự tức giận này lên cấp độ cao hơn!

Xem ra ý nghĩ này của mình có thể thực hiện khi kịch bản có dấu hiệu lệch hướng!!

Nhưng có vẻ như hai người đang không cùng tần số với nhau!

La Thiên đang nghĩ về việc đi bar, còn Tần Như Nguyệt đang nghĩ về những chuyện mình đã đồng ý, bao gồm cả...

“Ngươi...ngươi nhắm mắt lại đi!” Tần Như Nguyệt hơi chần chờ mở miệng nói.

“Cô thay đồ trước mặt à mà bắt ta nhắm mắt lại!” Dù không biết tại sao Tần Như Nguyệt lại yêu cầu như vậy nhưng hắn vẫn có thể dựa vào đó mà nói ra một câu khiến người ta chán ghét!

Nói xong thì nhắm mắt lại, có thể cô nàng muốn làm gì đó riêng tư, kế hoạch thì kế hoạch, vẫn phải có ý thức với người ta!

Thấy La Thiên đã nhắm mắt lại thì Tần Như Nguyệt trở nên tay chân không yên!

Hai bên mặt ửng đỏ hẳn lên như quả cà chua!

“Vì chữ tín mà thôi!!!!”

Tần Như Nguyệt đứng dậy, đi đến bên cạnh La Thiên rồi cúi xuống...

La Thiên đang nhắm mắt về các kế hoạch tiếp theo trong khi chờ cô nàng làm xong việc riêng...

Lúc này bỗng nhiên cảm nhận được có gì đó chạm vào môi hình, cảm giác mềm mại khiến cả người thư thái mê mẩn hết lên!

Hắn giật mình mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt đang gần sát!!

“Um!”

Đôi môi đáp lại một cách vô ý thức, mắt hắn trợn trừng hết cỡ, không thể tin vào cảnh tình huống đang diễn ra...

“Chủ...tịch...!”

Cửa phòng bỗng bị mở ra, một cô gái đeo kính khoảng ba mươi tuổi đi vào.

Khi thấy cảnh tượng bên trong thì đứng lặng ngay tại chỗ, quên cả lên tiếng!

“A!!”

Tiếng kêu khiến Tần Như Nguyệt giật bắn mình, cô vội vàng rời xa cảm giác lạ thường đó đứng dậy!

Miệng khẽ trêu mắt trừng trừng ra ngoài cửa như đang tức giận vì không đúng lúc!

“Xin lỗi chủ tịch, tôi không thấy gì hết..à không tôi chưa vào văn phòng!!!!” Cô gái biến mất khỏi cửa sau một giây!

Xong rồi Tần Như Nguyệt mới đỏ mặt quay lại chỗ ngồi không dám nhìn vào La Thiên.

Vừa nãy không phải tức giận mà là xấu hổ tột cục đấy!!

Chết rồi!! Bị thấy rồi!! Phải làm sao bây giờ đây!!

Ánh mắt nhìn xuống dưới đảo loạn lên! Trong lòng gào ghét để tránh bớt sự xấu hổ của bản thân!

Cô nàng đang mất hình tượng lạnh lùng mà chính bản thân cũng không nhận ra!

[ What?? Cái gì?? Vừa xảy ra chuyện gì??Sao lại như thế?? ]

La Thiên đang khủng hoảng tột cùng, cô nàng bảo mình nhắm mắt lại để hôn??

Tại sao?Vì cái gì??? Cần lời giải thích!!!!

Hai con người, hai cái lòng, lại im lặng!

Cả hai, đều đang có cảm xúc giống y hệt nhau!

Hoảng loạn, bối rối và cảm xúc chưa tiêu!!

[ Kịch bản không phải như thế này! A!!! ]

La Thiên dơ tay lên một đoạn định ôm đầu nhưng nhớ tới mình đang ở trong văn phòng cùng với cô nương xinh đẹp vừa hôn mình thì lại bỏ xuống!

Kịch bản!! Đúng rồi, mình đang diễn chỉ vì chữ tín thôi! Chỉ là diễn!!

Mắt Tần Như Nguyệt sáng lên, vì đã tìm được lí do hợp lí để lừa dối bản thân!

“Ta đang chịu trách nhiệm với lời nói của mình thôi, ngươi đừng tưởng ta thích làm vậy!” Khuôn mặt vểnh lên kiêu ngạo nói!

Kiểu này giống như thiếu nữ đang tìm đường thoát trong sự xấu hổ hơn!

La Thiên hiểu rồi, trong lòng cảm thấy một chút may mắn! Không như Phương Ngọc Linh thì quá ổn!

[ Không nghĩ đến Tần Như Nguyệt lại có thể hôn mình để chứng minh không bao giờ nuốt lời! Gọi ngu ngốc hay có trách nhiệm đây! ]

Nghĩ thì vậy nhưng mà lời bên ngoài như sau.

“Như thế thôi à, mới có vậy ta còn chê!!!”

Không biết có chê thật hay không đây!

“Hừ! Ngươi ngồi chờ đó, ta xử lí chút việc rồi đi chơi như đã nói!”

“Tốt nhất nhanh lên một chút, ta không có nhiều thời gian đâu!”

“Hứ!”

Hai con người tiếp tục diễn với nhau, mỗi người đều có mục đích riêng của mình!

...........

Cùng lúc đó ở một bên khác.

Phương Ngọc Linh đang ngồi ở trong một phòng khách uống trà chơi điện thoại, sau lưng là hai cô nàng xinh đẹp mặc đồ hầu gái!

Nếu La Thiên ở đâu thì sẽ nhận ra nơi mà Phương Ngọc Linh đang ngồi chính ở trong nhà mình!

[ Không nghĩ đến Tần Như Nguyệt lại có thể hôn mình để chứng minh không bao giờ nuốt lời! Gọi ngu ngốc hay có trách nhiệm đây! ]

Trong đầu vang lên câu này khiến động tác trong tay cô nàng dừng lại ngay lập tức.

Hôm nay, đi sang đây một cách bất ngờ không báo trước để tạo sự kinh ngạc cho hắn. Nhưng mà tên này lại không có nhà, đi gặp vị hôn thê Tần Như Nguyệt!

Biết rõ là vì kịch bản và chỉ là diễn nên cô không lo lắng lắm...nhưng mà vừa rồi nghe được cái gì???

Hai người bọn họ vừa hôn nhau???????

Ngươi đi diễn kiểu hôn người ta???

Đợi đấy nha La Thiên, hôm nay lão nương sẽ ngồi đây chờ ngươi về hỏi tội!!!!!

...........

“Ngươi mới ngu ngốc!”

Tần Như Nguyệt đứng dậy đi đến bàn làm việc của mình, trong âm thầm mắng một câu!

Khôi phục khuôn mặt lạnh như băng rồi cầm điện thoại trên bàn gọi cho ai đó.

La Thiên thấy cô nàng làm việc thật thì ngồi im chơi điện thoại của mình!

Mấy phút sau, cửa văn phòng lại được mở ra và người đi vào cũng chính là cô gái vừa nãy!

“Chủ tịch!”

Dung An An hơi lo sợ đi vào trong phòng, trong vô tình bản thân đã phát hiện một bí mật lớn nào đó!

Liệu có bị...nhét tiền vào miệng để thành người câm không?!!!!!!

“Có chuyện muốn báo cáo phải không chị An?” Tần Như Nguyệt bình tĩnh hỏi.

Dung An An thở nhẹ trong lòng, may quá không bị bịt miệng bằng tiền, coi như không thấy có lẽ ổn!

“Đúng thưa chủ tịch, bộ phận nhân sự vừa tuyển một bảo vệ mới. Người này rất khỏe mạnh, một mình có thể dễ dàng vật ngã ba bảo vệ hiện có của chúng ta!”

“Nhưng cậu ấy mới chỉ là sinh viên, muốn xin làm từ 18 giờ đến 23 giờ vào các ngày ngày phải đi học, ngày nghỉ sẽ làm đúng theo giờ thường!”

Dung An An báo cáo!

Tần Như Nguyệt gật đầu, nếu là sinh viên thì cô có thể tạo điều kiện cho một chút.

Nếu người đó có sức lực đúng như lời nói thì có thể giảm bớt vài tiêu chuẩn!

Trong công việc bảo vệ, người có sức mạnh luôn được ưu tiên!

“Người mới đó tên là gì!” Một câu hỏi bỗng vang lên, đó chính là của La Thiên!

Hai người quay sang thì thấy mắt hắn hình như đang lóe sáng nhìn về bên này!

Không sáng lên sao được bởi vì Dung An An nói nghe rất quen.

Đó chẳng phải là giờ mà Diệp Phàm sẽ đến làm ở đây sao!! Còn là người mới nữa chứ!! Nghe rất giống với tình huống của hắn!!

La Thiên rất bực bội vì kịch bản hỏng, Diệp Phàm không vào đúng chỗ để phần sau dễ diễn hơn.

Giờ đây liệu có may mắn không???

“Cậu bảo vệ mới đó tên là Diệp Phàm!”

Dung An An vừa nói xong thì trong phòng toát lên hai loại cảm xúc khác nhau!!

La Thiên có cảm giác vui mừng bởi vì Diệp Phàm vẫn theo đúng kịch bản, đoạn sau có lẽ sẽ ổn thỏa!!!

Còn Tần Như Nguyệt thì vừa tức vừa khó chịu! Tất cả mọi chuyện cô làm từ lúc ở dưới cổng công ti cho đến chỗ này đều là bởi vì muốn tránh xa tên nhân vật chính Diệp Phàm đó!

Hiện tại không ngờ được mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng này!

Phải tìm cách ngăn cản nó tiếp diễn mới được!!!!

....

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.