Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Thần Chặt Đứt Cửa Sinh. Phàm Trần Phiêu Bạc Lão Nhân Chỉ Bày.

Tiểu thuyết gốc · 2132 chữ

Một lần nữa, hàn độc lại dần dần ăn mòn linh hồn lẫn thể xác phàm trần. Phàm trần sốt mê man liên tiếp 30 ngày trong tiểu thiên địa Shambhala. Khi tỉnh dậy, lập tức phàm trần rời đi tìm đường cứu mạng.

Hắn cứ đi theo tiếng gọi tâm linh, đi mãi đi mãi, đến được một bình nguyên bao la vô tận, hắn băng qua bình nguyên thì gặp một ngọn núi. Hắn đi lên núi. Núi này gồ ghề rất khó đi. Phàm trần vẫn không nản chí. Bỗng đi đến một lúc phàm trần ngất xỉu.

Tỉnh dậy thì trời đã về đêm. Phàm trần mở mắt ra đã thấy một ngọn đèn sáng, trước mặt là một lão già trông rất hiền lành. Lão già lên tiếng nói. Tỉnh dậy rồi sao?. Tỉnh được là tốt. Để ta nấu cho cậu một bát cháo. Cứ ngồi dậy đến bàn ngồi uống trà. Đợi ta.

Phàm trần bước đến bàn trà giữa gian nhà làm toàn bằng tre nứa. Hắn ngồi xuống, rót bát nước, bên ngọn đèn nến sáng. Phàm trần cảm thấy thật yên tịnh. Một lát sau, lão già mang cháo lên. Một bát cháo nhỏ, và một chén thuốc màu đen. Lão già nói. Ăn hết cháo, uống hết thuốc. Rồi nghĩ ngơi. Cứ ở lại đây cho đến khi khỏe hẳn, rồi muốn đi khi nào thì đi.

Phàm trần cầm bát cháo ăn hết. Uống cạn bát thuốc. Lúc này phàm trần mới thưa hỏi. Xin hỏi lão giả cao danh quý tánh?. Núi này tên gọi là gì? Và hàn độc thật có thuốc trị sao?.

Lão già vui vẻ chậm rãi trả lời từ tốn từng vấn đề. Lão tên gọi là Đời. Núi này tên gọi Phong Đô. Vốn là núi chứa vạn quỷ ác ma. Lão vốn là một nhân loài, do nhân duyên sống nhiều năm, đi nhiều biết nhiều, rồi có duyên tìm được núi này mà định cư vậy.

Còn về phong độc mà tiểu huynh đệ ngươi nói vốn trên đời không có thuốc cứu. Nhưng hễ người sống lâu ắt có cách. Lão Đời ta do chu du dị quốc, đã tìm ra đủ cách, nên cứ thử sẽ biết. Tiểu huynh đệ ngươi nghĩ ngơi đi. Ngày mai sáng ta nấu cháo nóng để trên bếp. Ngươi dậy cứ lấy mà ăn. Nhớ không rời khỏi phạm vi nhà. Vùng này quỷ dữ rất đông. Sớm mai Lão Đời ta đi lên núi hái thuốc, đến chiều sẽ về. Nói xong. Phàm trần lên giường đi ngủ.

Trời vừa sáng tầm 4 giờ. Phàm trần giật mình tỉnh dậy, thì thấy Lão Đời vừa vác gùi ( tức chiếc giỏ quải sau lưng) và thanh rựa dài ( như dao dài mã tấu )rời đi khỏi nhà.

Phàm trần đến bên bàn uống trà. Đến sáng thì xuống bếp ăn bát cháo. Rồi ra trước sân nhà ngồi hóng mát. Nhà Lão Đời nằm giữa núi Phong Đô. Lão Đời không biết làm thế nào mà tồn tại ở đây được? Phàm trần cảm thấy rất thắc mắc.

Đang suy nghĩ vu vơ trong đầu, thì bên ngoài có một nữ nhân xinh đẹp đi vào. Phàm trần vừa nhìn liền biết quỷ. Phàm trần đợi nó lại gần sát bên, liền lập tức tát vô mặt nó một phát, nó văng ngược ra đầu bên ngoài sân. Nó té ngã hoang mang mà chưa hiểu chuyện gì.

Phàm trần chửi. Yêu nghiệt. Súc sinh. Cút mẹ cho ta. Ta đang có bệnh, tâm trạng không vui. Đừng có ghẹo. Đi đi. Đừng để ta đổi ý mà giết hồn đoạt phách. Quỷ nữ hoảng loạn, liền chạy mất.

Một lát sau lại có người thanh niên vào nhà định hỏi đường. Vừa lại gần liền bị phàm trần đạp cho một đạp. Văng ra đầu sân. Phàm trần tiếp tục chửi. Hỏi đường con mẹ nhà chúng bây. Quỷ thì nói quỷ. Người ta còn thương. Biến đi cho khuất mắt ông. Còn không đi để ta đổi ý. Ta giết. Thanh niên nghe nói. Liền chạy mất.

Một lát sau. Lại có một con chim bồ câu trông hết sức đẹp mắt bay đáp xuống người phàm trần. Đậu trên vai. Kiểu thân quen. Phàm trần cũng vui vẻ. Vuốt ve, rồi vừa tóm được bồ câu liền bẻ cổ. Nhổ sạch lông. Móc lòng. Moi ruột. Làm sạch sẽ bỏ vào nồi cháo nấu lên 1 nồi cháo bồ câu thơm lừng.

Ăn một bát cháo bồ câu ngon lành xong. Phàm trần lại ra trước sân ngồi. Lần này lại có một con rắn đen dài bò từ ngoài vào. Phàm trần vác cây đập chết ngắt. Phàm trần chặt đầu rắn đem vào bếp đốt bỏ. Mổ bụng rắn, xong đem rắn nướng lên rồi ăn sạch. Ăn một bụng rắn no nê.

Phàm trần lại quay ra sân ngồi. Một lát sau , lại thấy một con rết đen bò vào. Phàm trần lại vác cây đập chết ngắt con rết. Phàm trần lại đốt lửa nướng rết mà ăn.

Nào là chuột, cua, sóc....hễ con nào bò vào là phàm trần đập chết sạch rồi đốt lửa nướng mà ăn.

Bọn yêu ma đứng bên ngoài rừng. Nhìn thấy cảnh tượng đó mà kinh tâm vỡ mật. Những con vật mà phàm trần ăn là những đại yêu trong Phong Đô Sơn này.

Toàn bộ yêu ma Phong Đô Sơn chỉ sợ Lão Đời. Nay nghe nói có nhân loại bên ngoài lạc vào. Lão Đời lại đi vắng. Nên tất cả yêu ma định xông vào ăn thịt nhân loài mới. Nào ngờ ai xông vô trước liền thảm trước.

Bọn yêu ma thấy tình cảnh này. Biết nhân tộc trẻ kia không dễ ăn hiếp. Nên bọn chúng giải tán.

Buổi chiều, lão Đời cũng về đến nhà. Lão lấy lá thuốc hái được, đem đi nấu cho phàm trần. Lão tắm gội, rồi làm cơm. Luộc khoai.

Đến tối thì Lão Đời dọn cơm lên cùng ngồi ăn với phàm trần. Lão Đời vừa ăn vừa trò truyện. Cậu tên gì?. Dạ. Tiểu nhân tên gọi phàm trần. Lão Đời mới nói tiếp. Này là phàm tiểu tử. Ráng ăn uống vào. Còn ăn uống cứ ăn uống. Còn vui vẻ cứ vui vẻ. Phải sống cho thật tha thiết vui vầy. Đời mà. Không vui sao gọi là đời. Dạ. Tiểu nhân sẽ nghe lời tiền bối chỉ dạy.

Hai người ăn uống xong. Thì phàm trần đi ngủ. Lão Đời dọn dẹp sạch sẽ xong rồi cũng nghĩ ngơi. Cứ sáng là lão Đời lên núi. Còn phàm trần thức sớm uống trà, rồi ngồi trước cửa nhà chơi. Canh có con vật nào bò vào là đập chết. Ăn không được thì đem đốt bỏ. Ăn được thì làm thịt đốt lửa, nướng lên ăn sạch.

Cứ tối đến là Lão Đời làm cơm, cùng phàm trần ăn uống rồi nghĩ ngơi. Phàm trần nhờ uống thuốc mà Lão Đời đi hái hàng ngày nên qua 15 ngày liền khỏi bệnh.

Một buổi trời đêm. Phàm trần cùng Lão Đời trò chuyện. Như hai kẻ bụi trần sắp phải chia xa.

Phàm trần cung kính rót tách trà mời Lão Đời. Rồi thành khẩn hỏi. Xin hỏi Đạo của Tiền Bối là gì? Và cả đời tiền bối truy cầu gì ở nơi đại đạo đó?.

Lão Đời hớp một ít trà rồi thung dung nói. Lão phu cũng không nhớ rõ mình đã sống trong núi này được bao năm.

Chỉ nhớ hồi còn trẻ là con của một quý tộc trong nhân tộc. Bởi bất mãn chuyện gia đình, chứng kiến thế đạo ngỗn ngang. Lão phu mới rời nơi kinh kỳ phồn hoa nhân tộc, rồi lưu lạc đến chốn này.

Lại nói lúc đặt chân đến chốn này, yêu tà đông, ma quỷ nhiều. Lão phu lúc đó tuổi trẻ hung hãn. Hễ đứa nào không phục đánh cho phục. Đạo lý của lão phu vô cùng đơn giản. Cuối cùng lão phu bình định được núi này. Yêu tà mấy trăm dặm nghe danh mà không dám chặn đường vây giết. Haha. Haha.

Phàm trần há hốc mồm. Hóa ra vị Đời Tiền Bối trước mặt đây hết sức bá đạo. Đánh bất cứ thằng chó đẻ nào xâm phạm đến quyền lợi ích riêng tư của ngài. Thiệt là mở mang tầm mắt.

Lão Đời lại phát biểu. Này là Phàm tiểu đệ. Nếu ngươi hỏi đạo của Lão Đời ta là gì? Thì ta chỉ xin nói ngắn gọn. Đạo của ta là sống cho từng ngày. Mở mắt súc miệng. Rời giường tìm nước ấm, ăn sáng lót dạ. Vác đồ lên núi tìm rau củ. Tranh thủ về làm cơm. Chiều tối tắm gội. Đêm tối uống trà. Tĩnh tâm luyện kiếm. Đạo của Lão Đời ta là trân trọng từng ngày an tĩnh.

Còn cả đời Lão phu truy cầu gì?. Thì ta quả thật không cầu không hối. Sao gọi là không cầu không hối. Vì lão phu sống cho từng ngày. Thì cầu cạnh con mẹ gì. Rồi hễ việc lão phu xác định đã làm là không hối hận. Bởi thế đạo của lão phu đơn giản là hiện thực và cố gắng hết sức.

Phàm tiểu đệ à!. Lão phu hơn 800 năm kinh nghiệm sống. Trước khi ngươi rời đi. Lão phu chỉ khuyên ngươi, làm việc gì đừng quá cố, cũng không quá đặt nặng vấn đề. Cứ bình tâm mà sống. Đại đạo là mỗi ngày ta sống. Chỉ cần sống bình thản mỗi ngày bình thản là được.

Đa tạ Đời Tiền Bối chỉ dạy. Đời Lão lại nói. Mấy ngày qua ta lên núi. Ngươi ở nhà chắc lại đánh cho lũ yêu tà xung quanh chết mẹ chết cha. Thiệt làm cho ta nhớ lại thời trai trẻ. Tiểu huynh đệ. Ngươi cũng thật thú vị. Nên nhớ sau này cần chú ý sức khỏe. Không phải lần nào ngươi cũng may mắn gặp ta.

Còn một việc nữa. Ngươi cũng đang định đi du ngoạn. Ngươi đi thử Thủy Mộc Thành một chuyến đi. Thủy Mộc Thành cách Chấn Minh Thành 500 dặm. Trong Thủy Mộc Thành có Thành Chấn Tông. Một trong hai mươi tám đại tông trong thiên hạ. Lão Đời lấy trong túi áo ra một kim bài màu đen trên đó có khắc hai chữ cổ " Thành Chấn". Lão Đời đưa khối kim bài bằng kim loại cho phàm trần rồi nói. Cầm lấy nó. Đi vào Thủy Mộc Thành, tìm Thành Chấn Tông. Cứ bảo "Ta là Tông Chủ".

Phàm trần nghe muốn rối não. Phàm trần mới hỏi thăm tình hình. Chẳng hay bên trong Thành Chấn Tông có nguy hiểm gì không?. Lão Đời cười rồi nói. Không nguy hiểm gì nhiều. Chỉ toàn là sâu kiến. Nhớ kỹ vào đó cứ bình tâm mà suy xét. Cứ chọn Thủy Bích Đàm làm nơi nghĩ ngơi. Tâm trạng tản bộ thì đi rừng trúc. Người đáng tin bên trong thì nên chọn theo mắt nhìn của ngươi.

Coi nghĩ ngơi sớm. Ai hỏi ngươi sao lại có lệnh bài tông chủ. Ngươi trả lời là do Tông Chủ Định Thiên Cân truyền vị. Ta khi ở trong nhân đạo tên Định Thiên Cân. Năm xưa vì cố sự rời đi. Tin chắc bổn tông còn đang tranh đoạt chức vị tông chủ. Nay nhờ ngươi sẵn đi dạo, mà ổn định thế cuộc vậy.

Sáng hôm sau. Phàm trần vội xin phép cáo từ để rời núi Phong Đô. Lão Đời chúc Phàm Trần có chuyến đi vui vẻ.

Rời khỏi núi, trên đường Phàm Trần dừng chân ở một quán trà ven đường. Ngồi vào bàn trà uống bát nước. Hắn định hướng xem phải đi Thủy Mộc Thành thế nào?. Đang phân vân suy nghĩ thì hắn quyết định hỏi thăm tiểu nhị. Tiểu nhị cho biết hắn đi thêm 1 tháng nữa mới tới địa điểm phụ cận.

Phàm trần uống trà xong, tính tiền lập tức lên đường. Qua hơn nữa tháng bôn tẩu phi đằng. Phàm trần đã dừng chân đến Thủy Mộc Thành. Ngôi thành này đúng như tên gọi. Vô cùng hữu tình thơ mộng.

Phàm trần vào cổng thành. Đến trước bàn quan sai, khai rõ tên họ. Lập tức quan sai cấp cho phàm trần một tập giấy nhỏ gọn như căn cước thời hiện đại, tấm giấy này có tên là Minh Thư. Tức giấy thông hành tại Thủy Mộc Thành.

Bạn đang đọc Phàm Trần sáng tác bởi OngHeo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OngHeo
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.