Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy Lực Của Hỏa Cầu

Tiểu thuyết gốc · 1048 chữ

Lúc này, Trần Thành Đạt kế bên cũng không khác hơn bao nhiêu, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân tràn đầy vết thương, chân trái bị rách một đường lớn, máu tươi đang chảy ra, nếu không cầm màu thì tối đa là 10 phút nữa Trần Thành Đạt chắn chắc phải ngất xỉu.

Lý Vân Thiên lúc này toàn thân cũng đầy vết thương, hắn cực kì mệt mỏi, hiện tại do tu vi còn thấp nên hắn không học công pháp mà chỉ dồn vào việc tu luyện, giờ này hắn hối hận lắm rồi.

Mắt thấy sắp không chống đỡ nổi, đột nhiên Lý Vân Thiên nhớ lại một câu khẩu quyết để tạo ra Quả Cầu Lửa.

Đây không được tính là công pháp vì cái thuật hỏa cầu này cực kì đơn giản, miễn là Tu Chân Giả thì ai ai cũng biết nhưng Lý Vân Thiên chỉ ghi nhớ câu khẩu quyết này nhưng hấn chưa dùng bao giờ.

Thấy sắp không chống nổi, hắn niệm câu khẩu quyết đó, các tu sĩ cấp cao có thể dùng trực tiếp luôn mà không cần khẩu quyết.

" Na wan si ka ya mo te ni lua he mua sa ni ka yasuo leesin talon. HỢP". Lập tức linh lực trong cơ thể hắn vận chuyển , dồn vào tay ngưng tụ thành một hỏa cầu lớn gấp 3 lần bàn tay hắn.

Không khí xung quanh bỗng biến đổi, nhiệt độ từ 28 độ tăng lên 37 độ, nhất thời không khí trong cửa hàng cực kì nóng, mọi người đều ướt đẫm mồ hôi.

" Chết tiệt, đây là phép thuật gì mà có thể ngưng tụ hỏa cầu". Lý Võ Tiêu cắn răng nói.

"BẮN" Lập tức Lý Vân Thiên bắn ra quả cầu, nơi quả cầu đi qua đều để lại một vệt cực kì nóng, mơ hồ có thể thấy tia lửa trong đó, Hỏa Cầu bay tới chỗ một tên thanh niên mặc áo xanh gần đó, sau khi chạm vào lập tức đốt cháy quần áo của tên thanh niên áo xanh đó.

Chưa hết, lửa còn cháy bén vào nhửng tên gần đó, nhất thời trong tiệm là một mảnh hỗn loạn, kẻ thì chạy, kẻ thì bị lửa bén đến đốt quần áo nóng kêu to.

Kỳ thật, từ lúc Lý Vân Thiên niệm khẩu quyết đến lúc bắn hỏa cẩu chỉ trong 4 giây mà thôi, nhanh đến nỗi làm bọn Lý Võ Tiêu không kịp phản ứng nên mới đạt hiệu quả cao như vậy, nếu không thì hỏa cầu chỉ đốt được một người mà thôi.

"Hắn, hắn là Cổ Võ Giả". Một thanh niên mặc áo tím vừa chạy vừa nói. Cổ Võ Giả là một số người tu luyện võ thuật cổ, tu vi phân biệt từ Ngoại Kình, Nội Kình, Ám Kình, Hóa Kình, Tông Sư. Tông sư là cảnh giới cao nhất, đã thoát khỏi phạm trù phàm nhân, có thể đập nát xe tank, có thể bay như tiên nhân trong truyền thuyết.

Lý Võ Tiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, có vài tên đàn em đã bị cháy đen cả da, một số thì cố gắng dập lửa, một số thì chạy như nhà có tang.

Trần Thành Đạt cũng ngạc nhiên không kém, thoáng chốc tình thế đã đảo ngược, ánh mắt anh nhìn Lý Vân Thiên như gặp quỷ, ấn tượng ban đầu của anh là Vân Thiên chỉ là một tên học sinh bình thường giỏi đánh nhau, không ngờ Vân Thiên còn là Cổ Võ Giả, nhất thời anh không tiếp thu được.

Sau khi phóng ra Hỏa Cầu, linh lực của Lý Vân Thiên chỉ còn 1/4, chỉ đủ đánh đấm vài cái nữa thôi, nhân lúc bọn Lý Võ Tiêu đang hoảng loạn, Lý Vân Thiên chớp lấy cơ hội lao đến tung cước vào bụng tên Lý Võ Tiêu, Lý Võ Tiêu bay xa 10 mét đụng vào vách tường rồi bất tỉnh luôn.

Thấy đại ca đã gục, bọn đàn em không còn muốm đánh đấm gì nữa, tất cả đều bỏ chạy, trong tiệm luc này chỉ còn vài nhân viên, quản lí nhìn Lý Vân Thiên như là một vị thánh, chỉ một người mà đánh gần 30 tên côn đồ.

"Hôm nay được mở rộng tầm mắt, tôi bái cậu làm sư phụ, nhận tôi làm đệ tử nhé". Trần Thành Đạt cúi người nói.

"Đệ tử thì miễn, hiện giờ tôi còn yếu, Hỏa Cầu vừa rồi tiêu hao hết sức của tôi rồi, tôi đi nghỉ đây". Nói xong Lý Vân Thiên định đi về nhưng đi vài bước thì Trần Thành Đạt vội nói tiếp:

"Khoang đã, để tôi trả ơn đã chứ, cậu là Cổ Võ Giả chắc không thiếu tiền nhỉ, tôi chỉ có nhiêu đây thôi, tuy ít nhưng mong cậu nhận lấy, pass là 8 số 0". Nói xong Trần Thành Đạt nhét vào tay Lý Vân Thiên một cái thẻ atm.

"Được, tôi nhận vậy". Vân Thiên cũng nhận lấy, dù sao hiện tại hắn cũng đang thiếu tiền.

Về nhà ngủ một giấc xong, Tối thì Lý Vân Thiên ta ngoài mua chút đồ ăn, tiện thể xem cái thẻ có bao nhiêu tiền.

Tới chỗ rút tiền, lóng ngóng nửa tiếng thì Vân Thiên mới rút được, không ngờ màn hình hiện ra một con số mà khiến hắn choáng luôn.

" Một, hai ba bốn năm số không, là 50 triệu, trời ạ, mình giàu rồi". Nhất thời Lý Vân Thiên hết sức vui mừng, đây là số tiền lớn nhất từ lúc sinh ra tới giờ hắn được cầm trên tay, cảm giác cực kì vui sướng, hí ha hí hửng về nhà, cầm sấp tiền trong tay hắn cười tít cả mắt.

Lý Vân Thiên dự định khi tu vi đạt tới Trúc Cơ Kỳ thì mới chọn công pháp, hiện tại chủ yếu tu luyện để tu vi tăng cao, ngày mai hắn sẽ đi mua dược liệu để học cách luyện đan, tu luyện mà không có đan dược thì cả đời này không biết bao giờ hắn mới lên được Trúc Cơ Kỳ.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.