Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Đầu Đánh Nhau

Tiểu thuyết gốc · 1055 chữ

Lý Vân Thiên hơi bất ngờ, hỏi"Cậu không sao chứ? ".

"Tớ không sao, không ngờ cậu tránh được, cậu có học võ không đấy? ".

"Tớ không học võ, mà cậu là ai thế?". Lý Vân Thiên hơi ngạc nhiên hỏi, người này là ai Vân Thiên không nhớ có gặp qua.

"Tớ tên Trần Thành Đạt, học lớp 10a11 kế bên lớp 10a12 của cậu đấy".

"À, cậu tìm tớ có chuyện gì không?".

"Có đấy, hôm nay lớp tớ đi đánh bọn 11a7, định rủ cậu đi đây". Thành Đạt đáp lời

"Ra là đi đánh nhau, ok thôi, đi thì đi, dù gì tớ cũng rãnh rỗi mà". Vân Thiên vui vẻ đồng ý, dù gì thì hắn cũng muốn xem sức mạnh của luyện khí tầng 3 ra sao, có khác biệt với người thường không.

"Đi thôi, bọn tớ có 7 người thêm cậu là 8, địa điểm là nhà bỏ hoang trên đường Trương Định".

"Ukm, đi". Nói Xong cả hai lên xe đi, do lớp 11 thì học buổi trưa nên đã đợi sẵn ở trước cửa nhà bỏ hoang từ lâu, chỉ thấy 5 tên mặt đồ học sinh, cặp để gần đó, chắc là định đánh nhau xong đi học luôn đây mà.

"Hello bọn mày, bọn nhóc mới đầu năm đã định giương oai ở đây à, đúng là lũ trẻ ranh không biết kính trên nhườg dưới gì cả, tao cũng lười nói nhiều, anh em lên".

Nói xong thì tên cầm đầu tên là Võ Văn Minh cầm gậy bóng chày xung phong đều tiên, tiếp hắn là Thành Đạt cũng đã cầm sẵn cây sắt giơ lên đỡ, nhưng đáng tiếc, bọn Văn Minh là dân chuyên sao có thể nói đánh là đánh được, gậy bóng chày đang vung lên thì dừng lại, Văn Minh cúi nhanh xuống, gậy bóng chat chuyển từ đập từ trên xuống sang vung từ trái qua, một tiếng hét thảm truyền đến, Thành Đạt ôm bụng nằm xuống ngay lập tức.

6 người đi cùng Thành Đạt thấy vậy thì cũng không nói nữa, vội lao lên, bên phe Văn Minh cũng lao lên, nhất thời một màn hỗn chiến xảy ra, kẻ thì nằm, kẻ thì chạy.

Có một tên phe Văn Minh thấy Lý Vân Thiên thì tưởng là ma mới nên vung đấm định một đấm cho Vân Thiên nằm luôn.

Lý Vân Thiên mắt chợt lóe sáng, thấy rõ từng động tác đấm của tên này, Vân Thiên nghiêng người tí là né được, nhất thời tên học sinh đấm hụt thì chao đảo, Vân Thiên nhân cơ hội vung đầu gối vào bụng, tên học sinh nằm bất tỉnh ngay lập tức.

Văn Minh trố mắt nhìn, không ngờ tên này vậy mà lại là một cao thủ, hắn rút dao ra định lao lên xử Vân Thiên ngay, hành động này lọt vào mắt của Vân Thiên, Vân Thiên cười khẽ, chợt di chuyển cực nhanh đến trước mặt Văn Minh.

Lý Vân Thiên dùng linh lực tập trung ở chân, tung một đá ra, Văn Minh còn đang ngạc nhiên không hiểu vì sao Lý Vân Thiên lại nhanh như vậy thì đã bị một cước vào bụng, hắn văng ra 10 mét rồi phun ra một ngụm máu tươi.

5 tên còn lại thì trố mắt ngạc nhiên, họ không ngờ rằng tên ốm yếu này lại là một cao thủ, lập tức chúng lao tới chỗ Lý Vân Thiên.

"Lũ gà này, hôm nay tao sẽ cho bọn mày biết cái gì là cao thủ chân chính". Nói xong Vân Thiên vung một quyền giữa không trung, bọn học sinh lớp 11 cứ tưởng Vân Thiên hút cần nên cười ha hả, định nói gì đó thì mệt chuyện bất ngờ xảy ra.

Nắm đấm của Vân Thiên không phải là cú đấm bình thường mà là nắm đấm đã tập trung linh lực, khi vung đấm ra thì linh lực chuyển thành gió, sức gió cực mạnh đấm bay một tên học sinh.

4 tên còn lại thì run rẩy, cả lũ quyết định không đánh đấm gì nữa, vứt gậy gộc bỏ chạy cho an toàn.

Bên bọn Trần Thành Đạt thì ngạc nhiên không kém, Thành Đạt tuy đã bị thương nhưng chỉ là vết thương nhẹ, nghỉ vài ngày là khỏi, lúc này Đạt bước đến cạnh Lý Vân Thiên hỏi:

"Người anh em, cậu mạnh dữ vậy, cậu muến đi theo chúng tôi không, chúng tôi sẽ không bạc đãi anh em đâu".

"Xin lỗi, tớ không có hứng thú gia nhập nhóm".

" Ừ tiếc nhỉ, thôi vậy lần này chúng tớ đi đánh nhau vì giành chút địa bàn thôi, cậu biết quán karaôkê và quán bắn cá ở đường Xương Bình Quân không? Bọn chúng bảo kê ở đó lâu rồi, sau hôm nay chúng tớ có đủ thu nhập để nuôi anh em rồi, một tháng được cỡ 12 triệu đó".

"Ồ vậy à, tớ vẫn không có hứng thú". Lý Vân Thiên lạnh nhạt nói, tiền thì hắn cũng cần nhưng không phải vài đồng bạc lẻ này.

"Ừ, thôi bọn tớ về đây, hôm nay đánh nhau đã quá, số điện thoại của bọn tớ đây, lúc nào gặp chuyện cần thì bọn tớ chắc chắn sẽ giúp, đừng ngại nhé".

"Okê, thôi tớ cũng đi đây, bye". Nói xong Lý Vân Thiên đi mất, có lẽ Vân Thiên cũng đang dần thích nghi với năng lực của mình rồi, Tu Chân Giả đúng là một tồn tại nghịch thiên, lúc này hắn cũng hiểu ra một điều là có sức mạnh là có tất cả, những đao lí, công bằng không hề tồn tại trong xã hội này.

Về đến nhà, Vân Thiên lên giường ngủ ngay, đây là lần đánh nhau đầu tiên của hắn, cũng hơi hồi hộp và lo sợ, nếu đổi lại là 1 tháng trước có lẽ hắn đã sợ chết khiếp mà chạy lâu rồi nhưng bây giờ không giống, hắn đã là Tu Chân Giả, một tồn tại nghịch thiên mà không phải thứ vài tên học sinh là có thể đánh lại được, ít nhất là cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.