Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 12 Chương 2: Tìm kiếm sự cứu rỗi ( Part 2 )

Phiên bản Dịch · 2471 chữ

“Nếu cảm thấy có lỗi, vậy cô định làm gì? Cô định làm gì để thể đưa ra một kết quả cụ thể?” Neia nghẹn lời.

Nói cho cùng, trong chuyện này, Neia chỉ là một công dân bình thường của Thánh Quốc. Cô không phải là một quý tộc, cũng không có quyền lực hay sự giàu có. Ngay cả Thánh Hiệp Sĩ cũng không phải, cô chỉ là một người hộ vệ bình thường. Neia cũng chẳng đưa được phương án nào khiến quý tộc của Vương Quốc cảm thấy hứng thú. Nếu vậy, tất cả những gì cô có thể làm là – “Tôi sẽ nỗ lực hơn.” — trong thâm tâm. Tuy nhiên, câu trả lời đó có vẻ không được Remedios chấp nhận.

“Ta đang hỏi cô nên cố gắng như thế nào. Nỗ lực vô ích thì -”

“-Đoàn trưởng.”

Gustav đánh gãy những lời Remedios định nói.

“Tại sao không tạm thời bỏ nó qua một bên? Dù sao cũng đến lúc chúng ta bắt đầu chuẩn bị rồi? Không lâu nữa, những thành viên đáng kính của Blue Rose sẽ đến đây. Chắc rằng họ sẽ không vui nếu chúng ta chào đón họ chậm trễ?”

“Đúng vậy. Hộ vệ Baraja, làm việc chăm chỉ và cho ta xem cái gì khác vào lần tới nhé.”

“Vâng!”

Remedios dùng động tác xua tay. Nói cách khác, cô ấy đang nói rằng nhanh cút đi.

“Xin phép, đội trưởng Remedios!”

Mặc dù cô đã mệt, Neia vẫn hét lên “Thật ư!” ở trong lòng và run rẩy trong niềm vui khi rời khỏi căn phòng. Tuy nhiên, đồng minh vừa nãy của cô đã trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất trong nháy mắt.

“Đội trưởng, cô ấy có thể có mặt ở đây khi Blue Rose đến được không?”

Những lời của Gustav khiến cho tầm nhìn của Neia tối sầm lại trong giây lát. Tuy nhiên, đây là chủ đề có liên quan đến cô, bởi vì cô là một hộ vệ.

Remedios nhìn vào người thuộc hạ của cô. Nó khác hẳn cách cô ấy nhìn vào Neia. Ánh mắt chứa sự thân thiết của cô ấy quả thực khiến cô ấy trông như một người khác, và nó làm Neia cảm thấy bối rối.

“Thật chứ? Được rồi, nếu anh đã nói vậy…thế nhưng tại sao?”

“Lý do chính để đưa cô ấy đến với vai trò là một người hộ vệ là bởi giác quan nhạy cảm hiếm có của cô ấy. Có lẽ có những thứ chỉ có mình cô ấy mới để ý tới.”

Nhiều Thánh Hiệp Sĩ và hộ vệ đã chết trong trận chiến với Jaldabaoth, nhưng có một ít trong số họ đã sống sót. Ngay cả thế, lý do cô được chọn theo cùng nhóm của họ từ đầu là bởi vì giác quan của cô.

Mặc dù những Thánh Hiệp Sĩ là những chiến binh xuất sắc, song ở những khía cạnh khác, họ cũng không khác mấy so với những người dân thường. Trong chuyến lữ hành này, họ cần một ai đó di chuyển mà không bị kẻ địch phát hiện, nhận biết kẻ thù từ khoảng cách xa, xâm nhập hàng phòng thủ và thực hiện những nhiệm vụ như vậy, điều đó có nghĩa là họ cần một người đồng hành có kỹ năng trinh sát.

Nếu trong trường hợp bình thường, họ có thể gọi cho những mạo hiểm giả hay những thợ săn khác, nhưng đa số bọn họ đã chết, và số còn lại đã bỏ trốn về phía nam hay những đất nước khác. Vì vậy, dưới tình huống không còn ứng cử viên nào chất lượng hơn để chọn, họ đã chọn Neia.

Tuy rằng bản thân cô vẫn còn kém xa người cha của mình, song cô tự nhận rằng sự thật là giác quan của cô sắc bén hơn đám người chỉ được huấn luyện để trở thành Thánh Hiệp Sĩ. Cô rất vui rằng tài năng của mình có thể phục vụ cho đất nước, nhưng mà cảm xúc đó đã dần dần bị hao mòn. Giờ đây, cô bắt đầu thấy oán hận vì mình là người được chọn.

“Thật sao? …Nếu anh đã nghĩ thế thì cứ làm vậy đi. Tôi chấp thuận.”

“Cảm ơn rất nhiều, đoàn trưởng.”

“… Hộ vệ Baraja. Như những gì cô đã nghe được, cô sẽ đứng trong góc phòng và lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng ta. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, báo cho ta biết. … Bây giờ quay trở lại phòng và tươi tỉnh lên trước khi quay lại đây.”

“Đã hiểu!”

Cuối cùng cũng xong Neia nghĩ, nhưng rồi Gustav theo sau cô khi cô rời đi. Sau khi họ rời khỏi căn phòng, anh ta nói khẽ với cô.

“Tôi xin lỗi về đoàn trưởng.”

Neia dừng bước, xoay người, và đưa ra nghi vấn cô mang nặng trong lòng từ đầu tới giờ.

“… Có phải tôi đã làm gì đó khiến đoàn trưởng tức giận? Ý tôi là, tôi đã nghe nói rằng cô ấy thay đổi hoàn toàn sau trận chiến mà chúng ta đánh mất thành phố, vậy điều gì đã xảy ra?”

“… Nhiều Thánh Hiệp Sĩ đã chết trong trận chiến với Jaldabaoth, bao gồm cả Thánh Hậu-sama và em gái đội trưởng.”

Tôi biết điều đó. Nhưng vậy thì sao?

Điều tương tự cũng đã xảy đến với Neia.

Cả cha lẫn mẹ cô đề đã chết. Những người có cảnh ngộ thế ở khắp nơi trên Thánh Quốc. Dĩ nhiên, cô không thể nói như vậy được.

“Không có nơi nào để trút nỗi đau và sự giận dữ mà cô ấy phải gánh chịu từ điều đó, và đoàn trưởng đã chọn trút nó lên cô. Tôi nghĩ lý do tại sao cô ấy không làm vậy với những Thánh Hiệp Sĩ khác là vì chúng tôi đã cùng chiến đấu và trải qua điều đó với cô ấy.”

Cái quái gì vậy, Neia gầm lên trong lòng.

Nói cách khác, tất cả những điều này là bởi vì Neia đã không tham gia vào trận chiến.

Thật vô lý.

Một nửa những người bạn hộ vệ của Neia đã đi đến cùng một thành phố và rất nhiều trong số họ cũng đã chết trận. Lý do tại sao Neia đã không bị như thế là nhờ may mắn, chứ không phải là Neia đã lựa chọn thế.

“Hãy để tôi nói điều này: Làm ơn hãy chịu đựng nó. Lúc này đây, đoàn trưởng là một người không thể thay thế của Thánh Quốc.”

“… Cho dù cô ấy có nổi giận với người khác và gây ra cho họ nhiều khó khăn, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Gustav nhìn vào cô với một ánh mắt đau đớn.

Sự giận dữ chạy dọc cơ thể Neia. Cô muốn hét lên. Neia biết rằng người phụ nữ đó rất mạnh, nhưng mà, Neia đã làm nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của họ đến Vương Quốc. Cô đã chỉ ra những điểm canh gác của á nhân và cô đã cẩn thận hơn bất kỳ ai khác khi họ cắm trại vào ban đêm. Neia đã đóng vai trò đưa phái đoàn ngoại giao đến đích an toàn. Nếu vậy, Neia không cảm thấy cô kém giá trị hơn người phụ nữ đó.

Tuy nhiên, Neia dập tắt những cảm xúc khi chúng đang sôi sục.

Cô phải chịu đựng với điều này vì lợi ích của những người dân đang trong cảnh lầm than ở Thánh Quốc. Chấp nhận bất kỳ ai trong số họ bị mất, sẽ khiến kéo dài sự đau khổ của vô số người khác, đó là hành động ngu ngốc nhất có thể tưởng tượng ra.

Thêm vào đó, cô sẽ được thoát khỏi nhiệm vụ này một khi cô quay lại đất nước. Vì vậy, cô chỉ cần chịu đựng thêm một thời gian ngắn nữa.

Neia mỉm cười và gật đầu.

“Tôi đã hiểu. Nếu đó là vì lợi ích của Thánh Quốc, tôi sẽ đón nhận nó với một nụ cười.”

Blue Rose đến quán trọ không lâu sau khi Neia quay lại căn phòng.

Neia đã đợi, cùng với những Thánh Hiệp Sĩ khác đang đứng bất động ở phía bức tường.

Sau đó, cánh cửa mở ra và một nhóm người tiến vào.

Tuy cô không phải fangirl của họ, song danh tiếng của họ vẫn vẫn lan truyền ở Thánh Quốc, và nó khiến cho trái tim Neia đập loạn nhịp. Họ cũng là những cô gái như cô, song họ đạt đến đẳng cấp mà cô không bao giờ có thể đạt đến. Cá nhân mà nói, cô muốn hỏi họ tất cả mọi loại câu hỏi. Tuy nhiên, cô không thể làm những thứ như vậy được.

Họ là … một trong ba nhóm mạo hiểm giả hạng Adamantite trong Vương Quốc. Blue Rose… Họ thật tuyệt…

Tuy rằng cô đã nghe về bề ngoài và tên của họ qua những lời đồn, thế nhưng đây là lần đầu tiên cô được gặp họ bằng xương bằng thịt. Có một sự khác biệt tương đối lớn giữa những gì cô đã tưởng tượng từ những câu chuyện của họ và thực tế.

Đi đầu là thủ lĩnh của Blue Rose. Cô là một nữ linh mục, người nắm giữ thánh ấn của Thủy Thần và là người sở hữu thanh quỷ kiếm Kilineyram – Lakyus Alvein Dale Aindra.

Vẻ đẹp của cô ấy thậm chí còn khiến cho người cùng là nữ giới cũng sẽ bị mê hoặc bởi chúng, và thật khó để tin rằng cô lại là một mạo hiểm giả hàng đầu, một trình độ mà chỉ những thiên tài chiến đấu mới có thể chạm đến. Nếu cô ấy mặc một bộ váy, cô ấy sẽ trông giống như bức tranh vẽ một nàng công chúa mà một thường dân như Neia đã tưởng tượng.

Người phụ nữ xinh đẹp đó đã nói chuyện với một giọng nhẹ nhàng, đúng với tất cả những tưởng tượng của Neia về cô ấy.

“Cảm ơn vì lời mời của cô. Chúng tôi là Blue Rose.”

Remedios đứng lên chào mừng họ và khẽ gật đầu biểu thị sự cảm kích của cô.

“Tôi không biết phải cảm ơn các bạn như thế nào cho đủ vì đã chấp nhận lời mời, thật vô cùng biết ơn, những thành viên của Blue Rose.”

“Chúng tôi mới là những người được vinh dự khi nhận được lời mời từ Thánh Hiệp Sĩ, người sở hữu thanh thánh kiếm và cũng như kỹ năng xứng đáng với nó. Remedios Custido-sama.”

Ở kiểu hỏi thăm hình thức này, cách nói chuyện của Lakyus lại tự nhiên trôi chảy, trái ngược với ngữ điệu cứng nhắc của Remedios. Có vẻ như chuyện cô ấy là một tiểu thư dòng dõi quý tộc là thực.

“Ah, tôi mới là người nên vui mừng mới phải vì được gặp chủ sở hữu của thanh Quỷ kiếm. Ahem. Xin mời ngồi. Những người xung quanh chúng ta tất cả là những Thánh Hiệp Sĩ của Thánh Quốc. Sẽ thật tốt nếu như tất cả chúng tôi đều lắng nghe. Ahem, nếu sau có thời gian, tôi rất muốn thấy được thanh quỷ kiếm của bạn.”

“Tôi rất vui lòng, và nếu như cô có thể cho tôi ngắm nhìn thanh thánh kiếm của cô thì còn tuyệt hơn nữa. Vậy, cung kính không bằng tuân lệnh, ngồi xuống nào mọi người.”

Những thành viên của Blue Rose ngồi xuống ghế theo cách của họ. Vài người trong số họ đã khoanh tay lại. Nếu như cân nhắc vào thực lực của họ, hành động này sẽ làm người khác tự hỏi là thái độ của họ là không để ai vào trong mắt hay họ chỉ đang hành động theo cách phù hợp nhất.

“Đầu tiên, chúng ta nên tự giới thiệu về bản thân chứ?”

Đội phó trả lời, chắc chắc là để giúp Remedios rồi.

“Không, sẽ không cần làm thế đâu. Những thông tin về các bạn đã len lỏi đến mọi nơi ở Thánh Quốc. À, tuy rằng giới thiệu có chút muộn màng, tôi là đội phó của đội Thánh Hiệp Sĩ, Gustav Montanis.”

Lakyus mỉm cười dịu dàng với câu trả lời của Gustav.

“Thật sao. Sẽ tốt hơn nếu đó là những tin tức được phóng đại lên.”

“À -“

“-Vâng. Chúng tôi đã nghe được gì ngoài những điều tốt đẹp về các bạn. Thật sự thì những sự tích anh hùng của các bạn làm tôi cảm thấy phấn khích.”

Dường như Remedios muốn nói gì đó, nhưng Gustav đã cắt ngang. Sau đó, anh ta mỉm cười với Lakyus như không có chuyện gì xảy ra.

“Thật thú vị. Tuy rằng tôi muốn rất hỏi rõ về những tin đồn bạn nghe được đó, song chúng tôi ở đây hôm nay để chấp nhận một yêu cầu. Tôi không có ý định làm lãng phí thời gian quý báu của khách hàng. Vì vậy, chúng ta hãy cùng thảo luận về chi tiết của yêu cầu lần này.”

“Ừm. Trước đó, tôi muốn hỏi tên của cô gái đó -“

Neia nhảy dựng lên vì sợ hãi khi cô nhận ra một người trong cặp Đạo Tặc song sinh đang chỉ vào cô. Người song sinh còn lại cũng hứng thú nhìn vào cô.

Hai người bọn họ chắc hẳn là cặp đạo tặc song sinh, Tia và Tina. Mặc dù là thành viên của Blue Rose nổi tiếng thậm chí tới tận Thánh Quốc, vẫn không có lời đồi hay những câu chuyện về chiến công của họ. Họ là một cặp nhân vật bí ẩn.

Và bây giờ những nhân vật ấy đang chỉ vào cô.

Cô cảm thấy như cô đã đột nhiên bị đẩy vào ánh đèn sân khấu từ sau cánh gà. Ý nghĩ ‘tại sao điều này lại xảy ra’ chạy qua tâm trí cô.

“Cô gái đó không có cơ thể của một chiến binh. Khác với cơ bắp của chúng tôi.”

“Oi! Cậu có ý gì đây?!”

Người vừa mới nói là Gagaran, nữ chiến binh có hình thể như một bức tường dày.

“Chính xác như những gì tôi nói. … Cô ấy không phải là chiến binh, dù nhìn thế nào đi chăng nữa. Đây mới là một chiến binh.”

“Này này, cậu biết thừa là cơ thể thì chỉ cần thường xuyên rèn luyện là có mà!”

“Vậy cậu sắp tiến hóa sao, Gagaran?”

Bạn đang đọc Overlord của Maruyama Kugane
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m1234n
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 752

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.