Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 9 Chương 4 : Tàn sát ( Part 8 )

Phiên bản Dịch · 2816 chữ

“Vì vậy, tất cả chúng ta có thể làm là chạy bộ.”

Một số người trong nhom chiến binh bắt đầu cởi và vứt bỏ áo giáp của họ.

“Những người này sẽ mang Đức vua chạy trốn.”

“Các ngươi thì sao?”

Không phải tất cả mọi người đều gỡ bỏ áo giáp của họ. Phó đội trưởng và các đồng bạn của anh ta vẫn mặc nó.

“Chúng tôi sẽ đánh lạc hướng nó, cưỡi ngựa và bỏ chạy theo hướng ngược lại.”

Ranpossa đệ tam hiểu quyết tâm của họ từ những nụ cười trong suốt trên khuôn mặt của các chiến binh.

“Không được. Các ngươi là những kho báu của Vương quốc của chúng ta! Bất kể như thế nào cũng phải sống sót ! Ta vẫn cần các ngươi phục vụ đời sau của ta! “

“Chắc chắn là như vậy rồi. Mặc dù chúng tôi có ý làm mồi nhử, nhưng chúng tôi không có ý định đi chết! “

Đó là một lời nói dối. Họ đã lập kế hoạch để chết. Hay đúng hơn, họ đã chấp nhận rằng cái chết là số phận của họ.

Ranpossa đệ tam cố gắng nghĩ ra một cái gì đó có sức thuyết phục để nói, nhưng không thể nói ra. Ở trước những nụ cười trên khuôn mặt của các chiến binh, bất cứ điều gì ông nghĩ ra đều lụi tàn và biến mất.

Các chiến binh giúp Ranpossa đệ tam cởi bộ áo giáp ông đang mặc ra

Một chiến binh trong bộ giáp màu trắng tinh khiết bước về phía trước. Người đó là Climb, chiến binh trung thành của con gái ông- Renner, và là người duy nhất đã ở lại đây cho đến bây giờ.

“Cho phép tôi để hỗ trợ trong việc làm mồi nhử. Mặc dù chúng ta không biết những con quái vật có mắt hay không, nhưng nếu chúng tôi không ngừng vẫy cờ, chúng tôi sẽ có thể sẽ thu hút sự chú ý của chúng. Và áo giáp này cũng khá tốt để làm bia ngắm. “

Trong tay Climb là lá cờ Vương quốc. nó đã bị làm bẩn bởi những dấu chân của người lính chạy trốn, và lá cờ này như đang ám chỉ tình thế hiện này.

“Aye. Như vậy, chúng ta hãy cùng đi thôi. “

Đứng bên cạnh là Brain Unglaus. Rõ ràng anh ta là một chiến binh hạng nhất và ngang sức với Gazef Stronoff- thuộc hạ trung thành của Đức vua. Brain đã bước vào cuộc chiến với vị trí là cấp dưới Renner. Nói cách khác, anh ta có cùng địa vị với Climb.

” Ngươi có chắc không? thật sự thì ngươi cũng đâu phải là thuộc hạ của công chúa.”

“Ah? Vâng, người không phải lo lắng về điều đó đâu. Trong lúc ác ma gây rối và xông đến tuyến đầu, nhưng bằng cách nào đó chúng tôi vẫn hoàn thành nó và sống sót trở về. Lần này, chúng tôi sẽ chỉ hy vọng rằng may mắn sẽ đến với chúng tôi. Và chúng tôi hy vọng rằng may mắn cũng sẽ đến với người. “

“Các vị thần sẽ không ngồi xem trong sự im lặng. Trong thời gian xáo trộn đó, một anh hùng sẽ đến cứu chúng ta. Tôi tin tưởng họ sẽ thay đổi số phận của chúng tôi. “

Ở trước mặt Ranpossa đệ tam, Brain cùng Phó đoàn trưởng cùng giơ tay ra trước để chào và cáo biệt nhà vua.

“Làm thế nào mà nó lại trở thành thế này…”

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Ranpossa đệ tam rên khẽ. Ông biết rằng không ai trong số những người đàn ông trước mặt này sẽ sống sót.

Phó đoàn trưởng và Climb làm mồi nhử sẽ chết.

Và Gazef, người đã biến mất vào trong hỗn loạn sau khi nói rằng anh ta sẽ ngăn cản Dark Young, hiện tại thì thế nào?

Đôi mắt ông nóng lên.

Tha thứ cho tôi , ông muốn nói như vậy.

Họ sẽ ném cuộc sống trẻ của họ đi, để cho ông, một ông già được sống.

Nhưng ông không thể nói như vậy. Họ vẫn ra sức chiến đấu khi biết cái chết sắp xảy ra của họ.

Như vậy-

“Hãy quay trở lại E-Rantel một cách an toàn, và ta sẽ cấp cho các ngươi bất kỳ phần thưởng mà các ngươi mong muốn.”

Climb và Brain đang đi ra liền dừng bước và quay người lại.

“Không cần cho một phần thưởng, Đức vua. Sự tồn tại của tôi là để hỗ trợ Renner-sama. Muốn khen thưởng ….. “

“Đối với tôi, tốt, làm thế nào để công chúa xinh đẹp nhất trong cả Vương quốc kết hôn với một đứa nhóc mà tôi coi trọng?”

“… Hahahaha. Đó là một phần thưởng xa hoa. “

“Brain-san! Anh đang nói gì vậy? “

“Vâỵ hãy thì trước tên để tên nhóc kia có được tước vị đã. Cố gắng lên!”

“Nhất định ngươi phải sống sót trở về, Climb-kun.”

Đôi mắt của Climb trống rỗng và miệng thì há hốc ra, đã không còn tinh thần của chiến binh lúc nãy. Trong lúc lơ đãng, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Ranpossa đệ tam.

“Đi thôi, đức vua.”

“Xin nhờ vào các ngươi.”

Một người chiến sĩ cõng Ranpossa đệ tam, người đã cởi bộ giáp ra.

“Đức vua. Vào lúc này, vận may quyết định tất cả. Nếu điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra … Đến lúc đó xin người hãy tha thứ cho tôi. “

“Được. Sử dụng ý tưởng của ngươi là quyết định của ta. Nếu gặp phải nguy hiểm, ta cũng sẽ không trách ngươi. “

“Như vậy! Đức vua! Hẹn gặp lại ở E-Rantel! “

Phó đội trưởng cưỡi ngựa xông thẳng ra ngoài. Như thể nó đang chờ đợi họ, một Dark Young thay đổi hướng đi của nó.

“Được rồi! Nhân lúc bọn họ làm mồi nhử, chúng ta hãy nhanh chóng rời đi! “

Phần 4

Giữa biển người đang chạy tán loạn đủ hướng, Gazef hướng mắt mình về phía trước, chầm chậm rút thanh kiếm báu vật của Vương Quốc, thanh Razor Edge. Chỉ cần còn cầm thanh kiếm sáng chói này trong tay, chiến thắng thuộc về Gazef đã được đảm bảo hoàn toàn. Nói cách khác, thanh kiếm chính là minh chứng cho chiến thắng của anh.

Tuy nhiên, hôm nay trông nó quá đỗi yếu ớt và nhỏ bé.

So với cơ thể khổng lồ của con Dark Young đang lao thẳng tới, thanh kiếm trông thật yếu đuối và đáng thương.

“Nơi này thất thủ thì trại chính của Đức Vua sẽ thất thủ theo. Ta cần phải chặn nó lại.”

Vừa nói vậy, Gazef vừa mỉm cười, như thể đang tự chế giễu mình.

Chẳng có cửa nào mà Gazef đánh lại con quái vật đó được. Dù chỉ làm chậm nó lại một giây cũng là đáng khen lắm rồi.

Cả người đàn ông được xưng tụng là Tướng quân (ED: Tướng quân ở đây là danh hiệu cho người mạnh nhất Vương quốc, không phải là tướng quân chỉ huy quân đội) của Vương quốc, – một chiến binh danh tiếng vang vọng khắp mọi quốc gia- cũng chỉ có thể làm được bấy nhiêu đó.

“Đưa Đức Vua chạy đi. Đưa ngài ấy về nhà bằng chính tính mạng của các ngươi.”

Những lời thì thầm – hay gần như là lời cầm nguyện- ra lệnh cho thuộc hạ của mình, những kẻ không có mặt ở đây. Những người lính mạnh mẽ nhất của Vương Quốc đã ở lại phía sau để bảo vệ Đức Vua. Cho dù vậy, kể cả nếu có ở đó thì họ cũng chẳng đủ mạnh để làm tấm khiên cho Đức Vua trước mặt những con quái vật này. Kể cả có đánh liều mạng sống thì họ cũng chỉ có thể chịu được một đòn từ kẻ thù trước khi bị dẫm nát.

Tuy nhiên, vậy là đủ rồi.

Họ sẽ chết nếu kẻ thù dẫm lên họ, nhưng miễn là họ đảm bảo rằng cú dẫm là lên người họ, mạng sống của Đức Vua có thể sẽ được được kéo dài thêm chút nữa. Có lẽ nếu có 80 người ở đó để che chở thì sẽ được, anh nghĩ một cách lạc quan.

“Ta xin lỗi.”

Gazef tạ lỗi với những thuộc hạ trong khi con quái vật đang tới gần với tốc độ nhanh đến kỳ quái, khuấy tung thứ hỗn hợp thịt và máu me trên đường nó chạy. Anh biết rằng lời xin lỗi tới những đồng đội đã gục ngã đó chỉ là để tự làm mình hài lòng. Nhưng dù vậy, anh vẫn không muốn chết mà không nói những từ đó.

Cảm nhận được mặt đất rung động dưới chân, Gazef thở mạnh ra.

Anh nắm chặt thanh kiếm trong tay và nâng nó lên.

Thanh kiếm trông thật vô dụng trước cơ thể to lớn đã nghiền nát con người thành thứ bột đỏ.

Nếu đó là một cỗ xe ngựa chạy loạn, anh có thể dễ dàng kiểm soát được nó. Nếu là một con hổ dữ vồ tới, anh có thể tránh được cú vồ và chém bay đầu nó.

Nhưng, đứng trước con Dark Young, cơ hội sống sót của anh xem chừng thực sự rất thấp.

“Huuuuu-”

Gazef thở ra, sự thay đổi đến bi đát xuất hiện trong dòng người xung quanh anh. Cho đến nay họ vẫn chạy theo đủ các hướng, nhưng giờ xem chừng họ đang chạy ra xa khỏi Gazef. Trông cứ như họ đang tạo ra một đường trống giữa Gazef và con Dark Young.

Con Dark Young tới gần hơn, dẫm bẹp mọi người dưới móng guốc của nó với mỗi bước chân.

Gazef gồng mình nâng thanh kiếm lên. Anh nên tấn công vào đâu thì mang lại kết quả tốt nhất?

Anh kích hoạt một võ kĩ – [Sense Weakness].

Tuy nhiên-

“-Chẳng có điểm yếu nào.”

Nó thực sự không có điểm yếu, hay là do sự chênh lệch sức mạnh giữa cả hai quá lớn nên không thể tìm thấy điểm yếu, Gazef không hề biết được.

Dù thế, anh không hề thất vọng. Suy cho cùng anh đã nghĩ kết quả sẽ là vậy.

Anh kích hoạt một võ kĩ khác.

Đây là một nước đi bí mật thực sự xứng đáng được gọi là nước đi bí mật, một kĩ thuật giúp cường hóa khả năng nhận thức ngoại cảm của anh, [Possibility Sense].

Với sự khác biệt một trời một vực giữa năng lực vật lý của họ, thu hẹp một hai inch bằng cách cường hóa thêm thuộc tính vật lý so với khoảng cách cả dặm cũng chẳng khác gì. Đã vậy, anh quyết định trông cậy vào thứ khác – nếu là giác quan thứ sáu, có thể sẽ có hiệu quả hơn.

“Tới đây, con quái thú.”

Con Dark Young như nghe được lời thách thức, và chạy thẳng tới Gazef. Khoảng cách bị thu hẹp một cách nhanh chóng.

Thật sự mà nói-

-Gazef đang sợ hãi.

Nếu có thể, anh thực sự muốn bỏ chạy với những binh lính xung quanh.

Kể cả sau khi kích hoạt [Possibility Sense], anh vẫn chẳng cảm nhận được gì. Cứ như anh đang bị bao bọc bởi một bức tường bóng đêm không gì xuyên thủng được.

Khi con Dark Young tới gần, anh tìm hiểu hình dạng của nó một cách chi tiết hơn.

Xem xét việc móng guốc của nó vẫn nguyên vẹn, xem chừng vũ khí thông thường không thể nào gây thương tổn cho nó được. Từ dấu chân sâu hoắm nó để lại trên mặt đất khi bước qua, khối lượng của nó sẽ lập tức giết chết bất kì ai nó dẫm phải.

Hiểu sâu hơn về con quái thú này, nỗi sợ của anh càng lớn thêm.

Ngay bây giờ, Gazef đang chịu một nỗi kinh sợ còn khủng khiếp hơn nhiều so với những binh lính đang chạy bán sống bán chết quanh anh.

Nhưng anh không thể quay lưng lại.

Chiến binh mạnh nhất Vương Quốc không thể bỏ chạy được. Anh hủy bỏ [Possbility Sense], trấn tĩnh hơi thở của mình lại.

Con Dark Young tới gần hơn.

Nó gần tới nỗi những đám đất bị móng guốc của nó đá lên văng cả vào người Gazef.

Nó hoàn toàn lờ đi những binh lính xung quanh, như thể họ chẳng khác gì những con sâu bò lổn ngổn, hướng thẳng tới Gazef.

Hoặc không.

Con Dark Young quay người như thể đụng phải một bức tường, vội vàng vượt qua Gazef. Bởi vì cú quay người quá gấp, những dấu chân của con Dark Young lộn xộn cả lên, và nếu không phải nhờ có nhiều chân thì nó đã mất thăng bằng rồi.

Kẻ thù đã bỏ chạy. Đây là điều không thể, và Gazef biết.

Nó chỉ đơn giản xem xét nơi nó có thể tìm thấy nhiều mồi hơn và chuyển hướng về nơi mà nó có thể dẫm nát nhiều nạn nhân hơn dưới những móng guốc đẫm máu của mình.

Con Dark Young vượt qua Gazef, làm cả thế giới rung chuyển khi nó lao qua.

Khoảng cách chỉ có khoảng trên dưới một mét, khiến mặt đất dưới chân anh rung mạnh như động đất. Bất cứ ai khác ngoài Gazef cũng sẽ ngã xuống.

Anh nhắm vào móng guốc khổng lồ của con Dark Young khi nó chạy qua-

“-Haah!”

Gazef vung kiếm. Với vận tốc này, tốc độ của chính kẻ thù sẽ trở thành thứ vũ khí tự xé toạc nó dưới lưỡi kiếm của anh.

Ngay khoảnh khắc móng guốc chạm vào thanh kiếm, một lực va chạm khổng lồ chạy qua thanh kiếm lên tay Gazef. Nó làm cho anh cảm thấy như cánh tay của mình bị trật khớp luôn.

Đôi chân anh ghì chặt trên mặt đất, để lại hai vệt đất dài sau khi bị kéo đi một quãng.

“Gwaaargh!”

Bằng cách nào đó, anh vẫn nắm được thanh kiếm trên tay, những cơn đau thì lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể. Là cơ hay gân, tất cả các phần cơ thể của anh đều chịu đau đớn từ lực tác động mà cơ thể gánh chịu.

Gazef thở mạnh và nhìn chằm chằm vào cơ thể khổng lồ vừa vượt qua anh.

Cách Gazef không xa, một con Dark Young cuối cùng cũng đứng lại.

Một trong những xúc tu của nó đã bị lấm bẩn.

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng tỏa ra khắp cơ thể. Gazef giơ kiếm.

Ngay lập tức, một lực tác động bí ẩn phát ra từ thanh kiếm, và cơ thể anh trôi giữa trời.

Gazef chẳng thấy gì cả, nhưng anh đoán chắc rắc mình vừa bị cái xúc tu đập. Cơ thể anh bay đi cũng với bầu trời trải dài phía trên.

Sau khi bay qua không khí trong một khoảng thời gian dài kinh ngạc, cơ thể Gazef cuối cùng cũng chạm xuống đất. Anh ta lăn, lăn, và lăn, nhưng không phải giống như một cái xác. Đó là hành động cố ý của một người đang cố gắng để giảm bớt lực tác động của mình.

Gazef từ từ đứng dậy, gượng ép cơ thể méo mó của mình chuyển động. Anh nhìn vào khoảng cách với con Dark Young.

Một đòn.

Cánh tay chịu đòn đã bị gãy. Vẫn còn may chán là thanh kiếm của anh không bị gãy luôn.

Cảm xúc trên gương mặt Gazef tan biến.

Tại sao, tại sao anh lại được cứu? Sao nó không đuổi theo anh?

Bởi vì anh còn không đáng làm đối thủ của nó, chắc thế. Xem ra đó là câu trả lời thỏa đáng nhất.

Còn không thể xem đó là bị đánh bại hoàn toàn được. Để bị đánh bại, thì anh phải chiến đấu cái đã, mà anh thậm chí còn chưa kịp chiến nữa.

Anh cắn môi, dòng máu đỏ tươi trào ra.

Bằng cách đó, Gazef kiềm nén cơn đau mãnh liệt đang ngập tràn khắp cơ thể và lao vào bằng tất cả sức lực.

Dù cho anh không thể đánh bại đối thủ, dù cho anh sẽ chết sau đòn tiếp theo, kể cả vậy, anh vẫn cần phải bảo vệ Đức Vua.

Tuy nhiên, những bước chân đầy quyết tâm và niềm tin của anh trở nên lựng khựng chỉ sau vài bước.

Bạn đang đọc Overlord của Maruyama Kugane
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m1234n
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 393

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.