Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 9 Chương 3 : Một trận chiến đấu khác ( Part 5 )

Phiên bản Dịch · 2331 chữ

– Kẻ thù! – Người đàn ông hét lên. “Chúng là kẻ thù! Làm sao mà chúng không phải là kẻ thù sau khi đã làm những điều như vậy! Phải chống lại bọn chúng!”

– Vương quốc đã làm chuyện này sao?! Chúng thậm chí còn không giúp đỡ chúng ta! Và bây giờ, chúng muốn thiêu hủy nơi này sao?!

Tiếng hét đó đến từ một người phụ nữ mập mạp.

Một người đàn ông trẻ tuổi hét lên, cùng với đó là tiếng khóc của anh.

– Làm sao mà chúng lại dám làm điều này! Nếu muốn giết tao, cứ vác xác tới trước mặt tao này! Tao sẽ tiễn cái lũ khốn chúng mày về với đất mẹ nhiều nhất có thể! Tao sẽ trả thù cho họ!

Sự điên cuồng và thù hận đã hòa vào bầu không khí, một phần không nhỏ là nhờ vào mũi tên lửa đó.

– … Ane-san. Đây là lúc để đưa ra quyết định.

Giọng nói trầm lắng của Jugem phát ra từ một gương mặt cứng như giáp của một chiến binh.

– Eh?… Nhưng những người ở đây đã đánh mất lý trí. Có lẽ chúng ta nęn đợi họ một lúc trýớc khi đýa ra quyết định?

– Không còn thời gian nữa đâu. Và không ai có thể đảm bảo rằng họ sẽ không nổi điên. Tốt nhất là lúc này chị nên đưa ra quyết định cho ngôi làng.

Đó là một đề nghị hợp lý. Quân đội đã phá hủy tháp canh bằng tên lửa. Thời gian sau đó, ai biết đâu được chúng còn có thể làm điều gì đó còn tồi tệ hơn nữa. Họ phải hành động ngay lúc này. Enri nắm chặt quyết tâm của mình, cô hít một hơi thật sâu. Cô liếc nhìn Nfirea đang nắm tay của Nemu thật nhanh, và họ gật đầu với cô, như thể đang khích lệ. Lồng ngực cô không còn cảm giác bị thắt chặt nữa.

Đây là liều thuốc cuối cùng cần cho lòng can đảm của Enri.

-Mọi người! Ngay bây giờ! Mọi người ở đây sẽ quyết định những gì chúng ta, như một ngôi làng sẽ làm! Bất luận quyết định là gì, tôi hy vọng mọi người sẽ nghe theo!”

Tiếng hò reo là câu trả lời của mọi người trước tuyên bố của Enri.

-Giơ tay lên nếu có ai muốn làm theo lời Vương quốc đã nói!

Không có một cánh tay nào được giơ lên. Như trái tim cô đập mãnh liệt trong lồng ngực, Enri hét lên một lần nữa.

-Vậy thì! Những người muốn chống lại Vương quốc cho đến hơi thở cuối cùng, hãy giơ tay lên!

Với một tiếng gầm thét như sấm, vô số cánh tay đồng loạt giơ lên. Tất cả những người giơ lên đều nắm chặt nắm đấm, bộ dạng dữ tợn trên gương mặt họ cho thấy quyết tâm chiến đấu của họ. Nó thật đáng sợ. Mọi người ở đây dường như đã lựa chọn một con đường mà điểm kết thúc là cái chết. Mặc dù vậy, có một điều gì đó còn lớn hơn cả nổi sợ của cái chết đã thúc đẩy tất cả mọi người ở đây. Họ không muốn cứ thế mà nhận lấy lòng tốt và cũng không muốn lấy oán báo ơn.

-Vậy thì— chúng ta sẽ chiến đấu! Chúng ta sẽ chiến đấu để trả món nợ ân tình! Jugem-san! Tôi giao lại kế hoạch tác chiến cho anh!

-…Tôi hiểu được quyết tâm của mọi người. Tất cả mọi người sẽ chết ở đây. Mọi người thấy ổn với điều đó chứ?

Lời nói của cựu chiến binh được đáp lại bằng một sự đồng thuận nhất trí.

-Có thể hét lớn như vậy mặt dù khuôn mặt đã tái mét. Thật cừ khôi… Tuy nhiên, xin lỗi vì đã dội gáo nước lạnh lên quyết tâm đó, dù sao thì các cô cậu cũng đã lớn tiếng tuyên bố quyết định của mình. Liệu có nên để cho người trẻ tuổi đi trước? Sau cùng thì nếu có ai đó phải chết, thì đó sẽ là chúng tôi và các ông già. – Một cụ già lên tiếng.

– Ông ấy nói cũng có điểm đúng— nhưng không phải không thể sao? Kẻ địch đã vây chặt cả hai cổng. Ngay cả khi chúng ta trèo lên trên bức tường, chúng ta sẽ lập tức bị họ phát hiện.

– Vâng, đúng là vậy… nếu chúng ta bỏ chạy theo cách thông thường, như đã nói. Jugem cười nhe răng theo kiểu xấu xa khi anh tiếp tục.

– Chúng ta không thể lẩn trốn và bỏ chạy. Vì vậy điều chúng ta cần làm là mở cửa chính và thu hút kẻ địch vào bên trong. Trong khi chúng đang mất cảnh giác, chúng ta sẽ đánh úp chúng. Nếu ta có thể gây thiệt đủ nặng cho chúng, kẻ địch sẽ tập hợp lực lượng phân tán lại và tập trung vào chúng ta.

Jugem nhìn chung quanh.

– Tuy tôi có nói vậy, nhưng có thể kẻ địch cũng biết đó là một mưu mẹo. Nếu là như thế, miễn là chúng ta có đủ sức mạnh để tấn công, kẻ địch sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài tập trung lực lượng của chúng lại. Có ai muốn hỏi gì không?

– Nhưng Jugem-san, chúng ta sẽ trốn ở đâu?

– Không phải quá rõ ràng rồi sao, Ane-san? Trong Rừng Đại Ngàn Tove. Tôi sẽ chỉ định Agu và Britta, hai người cso hiểu biết về khu rừng, tổ chức tẩu thoát. Tôi chắc chắn chúng ta có thể giữ chúng không có ở xung quanh một lúc.

Người dân trong làng đã chuẩn cho cái chết của họ, nhưng đó cũng chỉ là tự nhiên khi họ không muốn con cái của mình phải chết chung với mình. Nếu biết con cái của họ có gặp nguy hiểm, hẳn là sẽ làm giảm tinh thần chiến đấu của họ. Jugem xử lý điều này bằng một vẻ mặt nghiêm túc.

– Nghe này. Vòng đầu tiên là một trận chiến khiến kẻ địch phải củng cố lực lượng của chúng. Vòng thứ hai của trận trận chiến là làm cạn kiệt sức chiến đấu của chúng, vì thế sẽ không có lính vây ở xung quanh. Trận chiến càng khốc liệt, cơ hội trốn thoát càng cao.

-Hahahaha! Đó là tất cả! Ahhh, um, đó là cách để giải vây.

Những lời này đi cùng với nhiều tiếng cười. Tiếng đó không phải sinh ra trong tuyệt vọng hay điên rồ— Nó chỉ đơn giản là tiếng cười vui vẻ.

– Miễn là vợ con tôi được cứu, tôi không còn gì hối tiếc nữa. Giờ là lúc để trả món nợ ân tình mà Ainz Ooal Gown đã cho chúng ta!

– Ah, đúng vậy! Nếu tôi sống như một thằng hèn cho đến già, tôi sẽ không còn mặt mũi để nhìn bản thân mình nữa..

– Vậy… nhóm tẩu thoát là?

Jugem nhìn kỹ tất cả mọi người khi trả lời câu hỏi của Nfirea.

– Ane-san và Ani-san sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ phụ nữ và trẻ em. Và như tôi đã nói, chúng ta sẽ cần Britta, Agu, và những con Goblin khác dẫn họ trốn vào rừng.

—Eh? Enri kêu lên trong ngạc nhiên.

Là một trưởng làng, cô có nghĩa vụ đứng chung với những người khác. Kể từ khi cô ra lệnh cho dân làng đi vào chỗ chết, cô còn có thể làm gì khác hơn ngoài sát cánh chiến đấu cùng họ. Dù là vậy, dân làng đã kêu lên trước khi Enri kịp nói. Ánh mắt của họ cho thấy họ nhất trí với Jugem. Cho dù Enri nghĩ đến việc làm thế nào để từ chối, vấn đề này đã tuột khỏi tay cô.

-Enri-chan, tất cả nhờ cô.

-Xin hãy chăm sóc con của tôi. Tuy là vợ tôi đã chết… ít nhất, bọn trẻ…

Những người dân làng nắm lấy tay cô, truyền đạt hy vọng và suy nghĩ cho cô ấy khi họ nắm tay thật chặt. Nfirea rón rén đến bên Enri, với anh mắt tràn ngập nước mắt.

– Enri, chúng ta đi thôi. Cuộc chiến của chúng ta là để sống. Chúng ta không thể thua trận chiến đó. Và ai biết đâu được, Ainz Ooal Gown-sama có thể cứu chúng ta thêm lần nữa. Vào thời điểm đó, sẽ tốn hơn nếu chúng ta ở xung quanh, ngài ấy sẽ đặt chân vào lãnh địa của mình.

– Cậu ấy nói đúng đó, cô hiểu mà.

– Jugem-san…

– Đó là chiếc tù và đã dùng để triệu hồi chúng tôi… Tôi nghĩ là chị nên sử dụng nó cho sau này, chị có nghĩ vậy không? Nếu chị sử dụng nó trong lúc này, nó cũng giống như là tạt một ly nước vào một ngôi làng đang cháy. Sẽ tốt hơn nếu chỉ thổi chiếc tù sau khi mọi chuyện đã qua và triệu hồi các đồng chí của chúng tôi đến giúp chị.

Enri che kín đôi mắt của mình, một đôi mắt đẫm lệ.

– Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ bảo vệ vợ và con cái của tất cả mọi người! Đi nào! Enfi!

♦ ♦ ♦

Một bên của cánh cổng mở ra chậm rãi.

– Đáng lẽ nên dùng tên lửa ngay từ đầu mới phải.

Hoàng tử Barbro cau mày. Chúng đã làm lãng phí quá nhiều thời gian. Đề bù đắp cho sự chậm trễ này, người của anh cần phải cấp tốc hành quân. Nhưng điều đó là không thể tránh khỏi. Tất cả lỗi là do người của Hầu Tước. Nếu như gã không hạ lệnh phóng tên lửa, không biết là phải lãng phí thêm bao nhiều thời gian nữa?

Barbro ngước lên nhìn trời, nguyền rủa sự kém may mắn của bản thân phải gánh lấy đám thuộc hạ bất tài. Gã suy xét về khoảng thời gian cần thiết về sau— điều đầu tiên là mất bao lâu để treo cổ đám dân làng đó lên.

Gã sẽ treo chúng lên tường của ngôi làng, để cho mọi người thấy được số phận cuối cùng của những kẻ ngu xuẩn dám thách thức hoàng tộc. Kế tiếp, gã sẽ tìm bất cứ ai đó có môi quan hệ chặt chẽ với Ainz Ooal Gown. Điều đó có thể mất nhiều thời gian hơn so với việc treo cổ họ.

– Chết tiệt. Phải tra khảo bọn chúng mới được. Đầu tiên là có lẽ nên giả vờ tha mạng cho bất cứ ai hợp tác… rồi giết chúng sau. Còn trẻ con…Không có chuyện để chúng sống sót. Trước tiên, trẻ con không thể sống mà thiếu cha mẹ của chúng, vì thế mà treo cổ lũ trẻ cùng với cha mẹ của chúng là một hình thức của lòng thương xót.

– Liệu có đủ dây thừng cho tất cả chúng? Nếu có thể tìm được dây thừng trong ngôi làng, thì quá tốt rồi…

Binh lính ở gần cổng từ từ nâng lên. Niềm kiêu hãnh căng tràn trong ngực của hoàng từ Barbro khi gã nhìn thấy lá cờ của hoàng tộc nâng lên đầu cột cờ. Khi gã lên ngôi, chắc chắn sẽ có những lễ binh như thế.

Nhưng binh lính cầm cờ bị lôi vào cổng— rồi đột ngột bị ném trở ra. Ngay sau đó, những sinh vật khổng lồ đã thổi bay họ lờ mờ mở cổng.

—O—o—Ogre?! Ogre làm cái quái gì ở đây?!

Sự tình không thể ngờ đến làm hoàng tử Barbro phải bất ngờ, và gã đã quên phẩm giá của một hoàng tử bởi cú sốc.

Đúng. Đó là bán nhân loại được gọi là Ogre. Cũng như Barbro, các binh lính đã bị sốc bởi sự xuất hiện đột ngột của chúng. Cây chày khổng lồ của chúng thôi bay hàng chục người với một cú quất. Máu thịt quăng vãi tứ tung, những ngýời lính bị thổi bay vào khoảng không và đạp vào nên đất, rồi cuộn tròn lại trước khi đụng vào quân đồng minh của họ. Những người lính ngay lập tức quay đầu lại và tuyệt vọng chạy khỏi cánh cổng. Sau đó, như muốn thừa thắng xông lên, nhiều con Ogre hơn xuất hiện từ sau cánh cổng. Những người lính trở lại trong ô nhục, họ bị thổi bay bởi cú quất từ cái chày của Ogre, như đứa trẻ quăng quật món đồ chơi của mình.

Lý do cho sự rút lui khó coi này— thậm chí còn không thể xem là rút lui— là vì những người lính này là người của Nam Tước. Họ đã bắn tên lửa để giành quyền làm người đầu tiên bước qua cánh cổng. Ai có thể tưởng được nhiệm vụ vinh quang này lại tác dụng ngược tồi tệ đến vậy?

Hoàng tử Barbro tỏ thái độ bất mãn Nam Tước, hắn đã bỏ rơi những người mà mình đã dẫn theo và chạy thục mạng đến trước mặt anh. Vào lúc này, âm thanh kèn hiệu vang lên trong không khí. Các hiệp sĩ của Hầu Tước đã đồng loạt chĩa mũi thương của họ về trước. Đó là động tác theo chương trình cho thấy họ là những người lính chuyên nghiệp. Tuy nhiên, nó vẫn có vẻ khó khăn để họ lao vào đám lính đang bỏ chạy và hỗn chiến với lũ Ogre.

Kỵ sĩ mang ngọn giáo là một trong những lực lượng có sức hủy diệt nhất trên chiến trường, nhưng trong chiến đấu cận chiến, kỵ binh sẽ mất đi lợi thế của họ.

Bạn đang đọc Overlord của Maruyama Kugane
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m1234n
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 175

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.