Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thâm Thâm, chúng ta về nhà thôi

Phiên bản Dịch · 1527 chữ

Thâm Thâm, chúng ta về nhà thôi

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Hứa Thâm Thâm cắn môi ấm ức nhìn anh.

Cô chỉ muốn xua tan đi bầu không khí nghiêm túc thôi mà.

“Đáng chết thật!” Lệ Quân Trầm thấp giọng mắng mỏ, một tay nắm gáy cô hôn lên môi cô.

Bây giờ anh đang điên cuồng hôn cô.

Hứa Thâm Thâm không hề chống lại, hai tay cũng ôm cổ anh một cách tự nhiên.

Áo vest trên người cô tuột xuống, lộ ra bộ ngực trắng nõn đầy mê hoặc.

Lệ Quân Trầm càng ôm chặt lấy cô, như thể muốn cảm nhận sự mềm mại của cô bằng cả cơ thể của mình.

Hai người triền miên hôn nhau trong xe mà không sợ người qua đường nhìn thấy.

“Thâm Thâm, chúng ta về nhà thôi.” Lệ Quân Trầm buông cô ra, hơi thở hơi gấp gáp.

Hứa Thâm Thâm ngượng ngùng nhìn đôi mắt nóng rực của anh, gật đầu.

Cô ngồi vững rồi Lệ Quân Trầm lại lấy áo vest phủ lên người cô, sau đó lái xe rời đi.

Trở lại biệt thự Danh Sơn.

Lệ Quân Trầm trực tiếp ôm nàng từ trong xe ra rồi ôm thẳng vào phòng ngủ.

Anh vội vàng tới mức chưa cởi váy cô mà đã đè cô xuống giường.

“Lệ tiên sinh, trên người anh còn có máu.” Hứa Thâm Thâm nhắc nhở.

Lệ Quân Trầm hôn lên người cô, thấp giọng: “Vậy anh sẽ cởi ra.”

Mang tai của Hứa Thâm Thâm ửng hồng, cắn môi không nói gì.

Lệ Quân Trầm nhanh chóng cởi hết quần áo trên người mình, ôm Hứa Thâm Thâm chui vào chăn.

“Lệ tiên sinh, nhẹ thôi.” Hứa Thâm Thâm sắp không chịu nổi anh rồi.

“Thâm Thâm…” Lệ Quân Trầm lưu luyến bộ ngực của cô: “Gọi tên anh.”

Hứa Thâm Thâm hít một hơi thật sâu: “Lệ… Lệ Quân Trầm…”

“Ừm.” Lệ Quân Trầm vô cùng gợi cảm đáp lời: “Gọi thêm mấy lần nữa.”

Hứa Thâm Thâm hơi ngượng.

Lệ Quân Trầm dừng lại, trên gương mặt tuấn tú lộ nụ cười như ác ma đang trừng phạt: “Bảo bối, giọng của em thật ngọt ngào.”

Hứa Thâm Thâm mặt đỏ như cà chua, cô cắn răng, cảm giác hơi trống rỗng.

“Gọi đi.” Giọng anh trở nên uy nghiêm: “Không phải vừa nãy gọi rất trôi chảy sao?”

“Hu hu… anh ức hiếp em.” Hứa Thâm Thâm nức nở, người đàn ông này quá vô liêm sỉ.

Lệ Quân Trầm cười xấu xa, ôm lấy cô: “Đùa em thôi.”

“Không hề vui chút nào.” Hứa Thâm Thâm tức giận.

“Thâm Thâm.” Anh trầm giọng, vô cùng gợi cảm: “Đừng ngại ngùng với anh nữa, em ở trên giường vô cùng quyến rũ, anh không bao giờ xem em như loại phụ nữ đó bởi vì anh biết em chỉ như vậy vì anh.”

Hứa Thâm Thâm đỏ bừng mặt.

Một người đàn ông tự cao và vô liêm sỉ tới mức nào mới có thể nói những lời như vậy chứ.

Lệ Quân Trầm lại động đậy lần nữa, cắn vành tai cô: “Thâm Thâm, gọi đi, anh thích thế.”

Hứa Thâm Thâm choáng váng, người đàn ông này thật là tật cầm thú của anh thực sự khó sửa!

------

Sau khi tắm xong, Hứa Thâm Thâm mặc váy ngủ dài màu trắng ngồi trên ghế sofa.

Lệ Quân Trầm xuống nhà lấy thuốc lên, nhìn cô ngẩn người hơi cong môi.

Anh đi tới, dùng trứng gà nóng thoa lên gò má cho cô.

Hứa Thâm Thâm hơi đau nhưng lại bị Lệ Quân Trầm ôm chặt trên đùi.

“Chịu đựng chút đi, như vậy sẽ mau tan máu bầm.” Anh dịu dàng lên tiếng.

Hứa Thâm Thâm cố gắng chịu đau, ấm ức nhìn anh.

“Vừa nãy nghĩ gì vậy?” Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.

Hứa Thâm Thâm đan hay tay ôm lấy cổ anh, khẽ lắc đầu.

“Đang hồi tưởng lại sao?” Lệ Quân Trầm cố ý hỏi.

Hứa Thâm Thâm liền đỏ mặt nhìn đầy oán hận.

Lệ Quân Trầm khẽ cười, động tác dịu dàng xoa mặt cho cô.

Lăn trứng gà nóng xong, Lệ Quân Trầm lại xoa thuốc tiêu sưng lên mặt cô.

Hứa Thâm Thâm đau đến mức hít một hơi thật sau, cắn răng chịu đựng.

Bôi xong thuốc, Lệ Quân Trầm ôm cô đặt lên giường: “Ngủ đi.”

Hứa Thâm Thâm đã thấm mệt, vừa đặt mình xuống giường là đã ngủ thiếp đi.

Ánh mắt của Lệ Quân Trầm trầm lắng, đắp kín chăn cho cô xong vẫn ngồi đó nhìn cô ngủ.

-----

Hôm sau.

Hứa Thâm Thâm bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa và tiếng ồn ào.

Cô bật dậy, Lệ Quần Trầm cũng tỉnh giấc.

Hai người tự mặc thêm áo khoác rồi cùng đi ra.

Họ đi xuống dưới tàng, gương mặt của dì Tiêu vô cùng nghiêm túc: “Tiên sinh, tiểu thư là phu nhân.”

Phu nhân ở đây ý chỉ là Nguyễn Thanh Uyển.

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhíu mày, bước xuống tầng.

Hứa Thâm Thâm không đi xuống cùng mà đứng trên bậc cầu thang, lắng tai nghe.

“Quân Trầm, con có ý gì đây?” Giọng nói của Nguyễn Thanh Uyển rất lớn, rất chói tai.

Lệ Quân Trầm nhìn thấy Nguyễn Thanh Uyển nhếch nhác cả đêm không ngủ, giọng điệu lạnh băng: “Bạch phụ nhân, bà đánh mất thân phận rồi đấy.”

Nguyễn Thanh Uyển ngẩn người, lúc này mới biết dáng vẻ của mình nhếch nhác biết bao.

“Mẹ bị như vậy không phải đều là do con ban tặng sao.” Nguyễn Thanh Uyển tức giận, ngực phập phồng: “Con mau bảo người cứu Bạch Quang Huy ra khỏi cục cảnh sát đi, ngay bây giờ.”

“Ông ta lại bị vô trại rồi sao?” Lệ Quân Trầm khinh thường: “Tôi còn tưởng ông ta ở luôn trong cục cảnh sát chứ?”

“Lệ Quân Trầm!” Nguyễn Thanh Uyển gào lên.

“Bà cũng biết tôi họ Lệ.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nheo mắt lại: “Tại sao tôi lại phải giúp người họ Bạch chứ.”

Sắc mặt Nguyễn Thanh Uyển tái nhợt: “Con thực sự muốn bỏ mặc mẹ sao? Mẹ kết hôn với Bạch gia, nếu như không có sự ủng hộ của con thì rất khó có chỗ đứng.”

“Đó là do bà can tâm tình nguyện, không ai ép bà cả. Hơn nữa là Nguyễn phu nhân không tốt bằng Bạch phu nhân sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lùng như băng.

Kể từ khi biết bà ta chính là mẹ của mình, Lệ Quân Trầm đã mất hết niềm tin với bà ta.

“Không tốt!” Nguyễn Thanh Uyển gào lên: “Mẹ chỉ là một người vợ lẽ không danh không phận, mẹ muốn làm một phu nhân được người ta tôn trọng.”

Đây là nỗi niềm đau đáu của cả đời bà ta.

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt lạnh như băng.

Hứa Thâm Thâm không muốn nghe nữa, cô đi xuống đứng trước mặt Lệ Quân Trầm, nói với Nguyễn Thanh Uyển: “Bạch phu nhân, bà đã từng suy nghĩ tới cảm giác của Lệ tiên sinh chưa?”

“Chuyện của mẹ con tôi không đến lượt cô xen vào.” Nguyễn Thanh Uyển quát.

Hứa Thâm Thâm cũng không lùi bước, ánh mắt đe dọa nhìn bà  ta: “Bà cũng biết hai người là mẹ con, nhưng bà lại chưa từng làm chuyện gì mà người mẹ nên làm cả.”

Nguyễn Thanh Uyển tức giận nhìn bà.

Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói: “Điều bà không nên làm chính là sinh ra anh ấy.”

Nguyễn Thanh Uyển khẽ giật mình.

Lệ Quân Trầm cuối đầu đứng chắn trước người đàn bà của mình, nheo mắt lại.

“Bà đã sinh ra anh ấy nhưng lại không cho anh ấy tình thương của người mẹ mà khi anh ấy chưa biết rõ sự thật còn lợi dụng anh ấy. Dù có nói cho anh ấy biết sự thật cũng chỉ là để tốt cho bản thân mình mà thôi, từ đầu tới cuối bà chưa từng coi anh ấy là con bà, thực sự chỉ coi anh ấy như một công cụ của bà mà thôi.” Hứa Thâm Thâm tức giận không thể kiềm chế được nữa.

Cô càng nghĩ càng muốn nói thêm nữa.

Bản thân mình cũng giống như Lệ Quân Trầm.

Mẹ của cô cũng vì một số việc mà từ bỏ cô.

“Nó là con tôi, là tôi đã cho nó sự sống, chính là sự ban ơn lớn nhất rồi vậy nên tôi lợi dụng nó là điều đương nhiên thôi.” Nguyễn Thanh Uyển ngụy biện.

“Bà lợi dụng cũng đã sắp ba mươi năm rồi, vẫn chưa đủ sao?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng chất vấn: “Bà cho rằng bà cho anh ấy mạng sống thì chính là sự ban ơn lớn nhất rồi sao, vậy còn Lệ phu nhân đã nuôi nấng anh ấy thì  sao đây?”

Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.