Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họ đã động vào người em chưa?

Phiên bản Dịch · 1506 chữ

Họ đã động vào người em chưa?

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Trán Hứa Thâm Thâm lấm tấm mồ hôi.

Nguyễn Thanh Uyển đáng chết, bà ta lại dám tìm đàn ông đến để cưỡng hiếp cô.

Đợi đến khi cô ra được khỏi đây chắc chắn sẽ khiến bà ta đẹp mặt!

Dù bà ta là mẹ đẻ của Lệ Quân Trầm thì cô tuyệt đối sẽ không tha cho người phụ nữ này!

Đứng cách nhau một tấm cửa, Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: “Các người dám động vào một sợi lông chân của tôi, Lệ tiên sinh bắt các người phải bồi thường bằng cả mạng sống đấy!”

“Ha ha!” Hai tên đứng ở phía ngoài chế giễu: “Đối với Lệ tiên sinh, cô chỉ là một cành hoa đã héo tàn, còn bao nhiêu gái trinh đang chờ ngài ấy, chẳng mấy chốc ngài ấy sẽ quên mất cô là ai.”

“Anh ấy không xấu xa như các người đâu. “Hứa Thâm Thâm nghiến răng nghiến lợi, bọn vô lại này.

Cô mở túi của mình ra, trừ điện thoại đã bị Nguyễn Thanh Uyển lấy đi bên trong chỉ còn lại một chiếc son môi.

Đúng là mỉa mai thật!

Lẽ nào ông trời muốn cô dùng son môi để đối phó với hai tên đàn ông phía ngoài kia sao?

Đáng chết thật!

Ầm!

Cánh cửa bị một tên đạp bung ra, Hứa Thâm Thâm co ro một góc nhìn chúng đầy sợ sệt.

Cô nghĩ kỹ rồi đợi cơ hội sẽ chạy trốn tuyệt đối không thể để họ được như ý muốn.

Hai tên đàn ông trước mặt lộ rõ sự thèm thuồng nhìn chằm chằm Hứa Thâm Thâm, giận không thể lột sạch đồ trên người cô.

Cô cố gắng kìm nén sự buồn nôn, căm tức nhìn họ: “Các người cút đi! Nếu không tôi sẽ bảo người băm vằm các người ra cho chó ăn.”

“Ha ha, vậy trước khi bị cho chó ăn ông đây sẽ ăn cô trước.” Tên đàn ông cười dâm loạn, giơ tay ra giữ chặt cô tay trắng ngần của cô, lôi cô ra khỏi góc phòng vệ sinh.

“Thả tôi ra!” Hứa Thâm Thâm hét lên.

“Kêu đi, không có ai đến cứu cô đâu, giờ Lệ tiên sinh đang bị vây quanh bởi rất nhiều người phụ nữ khác, không thể quan tâm cô được đâu.” Tên đàn ông đó cười u ám rồi ghé sát mặt mình vào cô.

Phù!

Hứa Thâm Thâm nhổ nước bọt.

Bốp!

Tên đó giơ tay lên tát cô.

Bên mặt trái của cô sưng tấy, in hằn năm đầu ngón tay lên mặt cô, trong miệng cô khẽ sộc lên mùi máu tươi.

Nhưng đôi mắt của của cô vẫn lạnh lùng nhìn tên đó không hề sợ hãi.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Tên đó nắm lấy cằm của cô, ánh mắt tàn nhẫn.

Tên khác khác không đợi được nữa giơ tay xé váy của cô.

Váy của cô bị xé một mảng rất lớn, bộ ngực trắng nõn của hứa Thâm Thâm bị phơi bày.

Hứa Thâm Thâm lập tức lấy tay che lại.

Dù nước mắt tràn mi nhưng cô vẫn nhìn chúng đầy dọa dẫm.

“Mẹ nó, đồ không biết sống chết.” Một tên nắm lấy tóc cô bắt cô làm theo ý chúng.

Đúng lúc này cửa phòng vệ sinh bị người đá văng.

Lệ Quân Trầm toát lên một hơi thở lạnh lùng bước vào.

Hai tên đàn ông đang quấn lấy Hứa Thâm lập tức sự hãi.

Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm ngấn lệ, khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu, suýt nữa thì rơi lệ.

Lệ Quân Trầm quay người lại khóa trái của phòng vệ sinh lại, nghiêng đầu nhìn Hứa Thâm Thâm, thấy cô ấm ức rơi lệ, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt sắc lạnh, đôi mắt ngập tràn sự tức giận.

Hai tên đàn ông đó sợ quá buông tay ra.

Hai chân Hứa Thâm Thâm đã mềm nhũn nhưng vẫn cố lảo đảo đi tới chỗ Lệ Quân Trầm.

Lệ Quân Trầm ôm lấy cô, một tay nắm lấy cằm cô, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Họ đã động vào người em chưa?”

Hứa Thâm Thâm lắc đầu, nghẹn ngào: “Họ đánh em còn xé rách váy của em.”

Lệ Quân Trầm cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô cẩn thận sau đó mới để cô đứng ở một góc khuất trong phòng, ánh mắt lưu luyến hôn lên môi cô: “Chờ anh một chút.”

“Vâng.” Hứa Thâm Thâm ngoan ngoãn gật đầu.

Lệ Quân Trầm quay người nhìn hai người đàn ông sau lưng.

“Lệ tiên sinh tha mạng!” Tên đã đánh Hứa Thâm Thâm sợ hãi quỳ xuống, tên còn lại đứng không vững nữa dùng tay vịn vào tường để cố gắng đứng thẳng.

Lệ Quân Trầm không nói gì, từ từ sắn tay áo sơ mi đen lên, nới lỏng cà vạt, ánh mắt nghiêm nghị mà lạnh thấu xương.

“Là mẹ anh bảo chúng tôi làm như vậy, lần sau chúng tôi sẽ không dám thế nữa.” Hai tên quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu.

Lệ Quân Trầm vẫn không nói gì.

Anh giơ tay nắm chặt cổ áo của một tên, giọng điệu lạnh lùng: “Chuyện tối này hãy thay tôi nói cho mọi người biết nếu ai dám động vào một sợi tóc của người phụ nữ của tôi ông đây sẽ hủy hoại hắn ta.”

Người đàn ông ngẩn người.

Còn Lệ Quân Trầm lại níu cổ áo của hắn đập đầu hắn vào bệ rửa mặt.

Chỉ ba lần, đầu tên đó đã đầm đìa máu.

Tên kia sợ hãi không thể đứng dậy nổi định len lén bò ra ngoài.

Lệ Quân Trầm giơ chân lên đá vào chính giữa hai chân hắn sao đó hung hăng dẫm nát.

“A!” Tên đó kêu lên thảm thiết.

Đó là khung cảnh máu me đáng sợ nhất mà Hứa Thâm Thâm từng thấy.

Đêm hôm đó vẫn khắc sâu trong tâm trí cô.

Lần đầu tiên có một người đàn ông liều mạng vì cô.

Tuy người đàn ông ấy không có dao kiếm trong tay nhưng khiến cho cô thấy như thế nào được gọi là lợi hại thực sự.

Nhà vệ sinh đầy máu khiến cho người ta khiếp sợ.

Sau ba mươi phút, hai người đàn ông bị Lệ Quân Trầm tra tấn không còn nhìn rõ mặt nữa.

Chúng nằm trên đất kêu la thảm thiết.

Lệ Quân Trầm đi tới bồn rửa mặt phía trước, mở vòi nước rửa sạch máu trên tay sau đó đi về phía Hứa Thâm Thâm.

“Có sợ không?” Lệ Quân Trầm nhìn cô một cách bình lặng và sâu sắc.

Cô nhóc Hứa Thâm Thâm dựa đầu vào lòng ngực nóng bỏng của anh: “Cám ơn  anh, Lệ Quân Trầm, cám ơn anh!”

Lệ Quân Trầm ôm cô lên, ôm thật chặt.

Đây là lần đầu tên cô gọi tên anh.

Hứa Thâm Thâm vừa rơi nước mắt vừa cảm ơn anh, hình như không thể dừng lại được.

Lệ Quân Trầm nhẹ nhàng an ủi cô: “Không sao, anh đưa em về nhà.”

“Vâng.” Hứa Thâm Thâm khóc đến khàn cả giọng.

Vừa mở cửa ra đã thấy Bùi Triết và Chung Ngưng và Tông Tranh Vanh.

Họ nhìn qua khe cửa thấy máu ở trên tường hoảng sợ tới mức mặt trắng bệch.

“Thâm Thâm, cô…” Tông Tranh Vanh định nói gì đó.

Nhưng Lệ Quân Trầm lại đưa cô đi không một phút chậm trễ, Hứa Thâm Thâm ngoan ngoãn theo anh, trong mắt cô chỉ nhìn thấy mỗi anh.

Bùi Triết nhìn thoáng ra phía sâu, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Gây chuyện với ai không gây lại cứ chọc giận boss.”

Rồi anh ta lấy điện thoại ra gọi người xử lý tàn cục.

Nguyễn Thanh Uyển trốn ở góc khuất, nhìn Thấy Hứa Thâm Thâm được Lệ Quân Trầm cứu, tức giận trợn tròn mắt, bà ta cắn răng, trầm giọng nói: “Hứa Thâm Thâm, cô đúng là mạng lớn! Lần sau sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy!”

Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm cùng lên xe.

Hứa Thâm Thâm nhìn thấy tay Lệ Quân Trầm hơi trầy xước, đau lòng hỏi han: “Anh có đau không?”

Lệ Quân Trầm nhìn cô: “Cái đồ ngốc này!”

Rõ ràng mặt cô còn nghiêm trọng hơn.

Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm ửng đỏ, lại bật cười: “Em đúng là ngốc thật, sau này sẽ không còn dám đi toilet một mình nữa.”

“Anh đi với em.” Lệ Quân Trầm trầm giọng nói.

“Anh muốn vào toilet nữ cùng em sao?” Hứa Thâm Thâm ngẩn người ra.

“Hứa Thâm Thâm, em lại ngứa da ngứa thịt rồi phải không?” Anh lạnh lùng hỏi.

Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.