Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ở trong mắt tôi bả không đáng một đồng!

Phiên bản Dịch · 1595 chữ

Ở trong mắt tôi bả không đáng một đồng!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Diệp Tiêu Nhiên nhìn Hứa Thâm Thâm kéo cánh tay Lệ Quân Trầm, bỗng nhiên anh ta hiểu ra gì đó.

Bọn họ đi vào trong biệt thự.

Đã có người làm chờ bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến phòng khách trên lầu hai.

Sau khi bọn họ đi vào liền nhìn thấy Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm, còn có một người phụ nữ khẽ quen quay nghiêng về phía họ, nhưng trong lúc này Hứa Thâm Thâm lại không nhớ ra mình đã gặp qua ở đâu.

Bạch Viện Viện nhìn thấy Hứa Thâm Thâm liền tỏ vẻ phẫn nộ, má cô ta vẫn bị quấn băng, nhìn dáng vẻ kia sợ là không được tốt.

Không ngờ cô gái ngồi bên cạnh đứng dậy nở nụ cười uyển chuyển: “Chào hai người.”

Hứa Thâm Thâm nhìn thấy mặt cô ta bỗng nhiên nhớ ra, không phải hiện tại cô ta là nữ minh tinh Tư Đồ Uyển Uyển đang nổi tiếng sao!

“Uyển Uyển, em đứng lên làm gì, cái loại phụ nữ này không đáng cho em hoan nghênh.” Bạch Viện Viện tức giận.

Tư Đồ Uyển Uyển lại nói: “Chị họ, người tới là khách, không thể thất lễ được.”

Hôm nay thật kì lạ.

Tuy vẻ mặt Hứa Thâm Thâm rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại đang phân tích, vì sao Diệp Tiêu Nhiên và Tư Đồ Uyển Uyển đều tới đây?

Lệ Quân Trầm nhìn lướt qua người làm bên cạnh hỏi: “Vì sao không mang thẳng chúng tôi đi gặp Nguyễn Thanh Uyển?”

“Phu nhân còn đang nghỉ ngơi.” Người làm bị khí thế của Lệ Quân Trầm dọa sợ lo lắng: “Mời Lệ tiên sinh, chị Hứa ngồi xuống, tôi đi lấy trà.”

Cô ta nói xong liền chạy trối chết, thiếu chút nữa đụng phải Diệp Tiêu Nhiên đang bước vào.

Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy Tư Đồ Uyển Uyển cũng nhíu mày, sau đó anh ta thản nhiên bước qua kia ngồi xuống.

Lệ Quân Trầm cũng kéo Hứa Thâm Thâm ngồi xuống.

Vài phút sau người làm bưng trà tới sau đó rời đi.

Tư Đồ Uyển Uyển lại đứng dậy rất hào phóng châm trà cho tất cả mọi người.

Cô ta đẩy trà đến trước mặt Lệ Quân Trầm liền mỉm cười: “Nghe tên tuổi của Lệ tiên sinh đã lâu nhưng nay mới gặp mặt, thật là vinh hạnh.”

Gương mặt của Lệ Quân Trầm không có cảm xúc, còn ánh mắt anh thì sâu xa, lạnh lùng

Tư Đồ Uyển Uyển bị lơ nhưng cũng không nhụt chí mà cô ta tiếp tục nói: “Gần đây tôi mới nhận làm đại diện của một sản phẩm mới, là quý công ty.” “Những chuyện đó tôi không bao giờ hỏi đến.” Lệ Quân Trầm không thèm cho cô ta một chút tình cảm.

Hứa Thâm Thâm khẽ thở dài, nhất định thái độ lạnh lùng của Lệ Quân Trầm khiến cô gái nhà người ta thương tâm.

Mặc dù vậy cô vẫn nhích lại gần Lệ Quân Trầm tìm một tư thế ngồi thoải mái.

Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô gái trong lồng ngực mình, anh rũ mi che khuất đôi mắt thâm thúy có chút dịu dàng.

Còn Tư Đồ Uyển Uyển có chút xấu hổ.

Vài phút sau người làm lại đi vào nói: “Lệ tiên sinh, phu nhân cho mời.”

Lệ Quân Trầm nhíu mày giống như có chút khó chịu.

Người làm thấy Hứa Thâm Thâm muốn đứng dậy bèn ngại ngùng nói: “Phu nhân chỉ muốn gặp Lệ tiên sinh.”

Hứa Thâm Thâm sửng sốt một chút, xem ra thật sự có việc.

Lệ Quân Trầm nhíu ấn đường, đôi mắt anh vừa sâu kín vừa lạnh lùng.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Anh đi đi, tôi chờ anh.”

Cô buông tay anh ra ngồi lại ghế sô pha vừa rồi.

“Chờ tôi.” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm trở nên lạnh lùng, sau đó anh đi theo người làm rời khỏi phòng khách.

Phòng tiếp khách chỉ còn lại Hứa Thâm Thâm và bốn người cô không quá thích.

“Hứa Thâm Thâm, không biết cô tới làm gì.” Bạch Viện Viện châm chọc hỏi: “Cô có tư cách gì tới nơi này?”

Hứa Thâm Thâm cười mỉa mai: “Tôi không có tư cách nhưng Lệ tiên sinh mang tôi tới thì tôi tới thôi, cô dám đuổi tôi ra ngoài sao?”

Bạch Viện Viện khẽ cắn môi liếc xéo cô, đương nhiên cô ta không dám.

“Mạc Phàm, đột nhiên gọi tôi tới là có chuyện gì?” Diệp Tiêu Nhiên không nóng không lạnh mở miệng hỏi.

Diệp Mạc Phàm khẽ lắc đầu, anh ta cũng không rõ lắm.

“Cô Hứa vẫn đang đi học sao?” Tư Đồ Uyển Uyển hòa khí hỏi.

“Đã tốt nghiệp.” Hứa Thâm Thâm thản nhiên xen lẫn ý lạnh trả lời.

“Cô đã qua 22 tuổi nhưng trông không giống chút nào.” Tư Đồ Uyển Uyển có chút ngạc nhiên.

“Em đừng bị lừa, năm nay cô ta mới hai mươi tuổi.” Bạch Viện Viện hừ lạnh.

Diệp Mạc Phàm giải thích: “Mười sáu tuổi Thâm Thâm đã thi đậu đại học.”

Tư Đồ Uyển Uyển càng thêm ngạc nhiên, cô ta không nghĩ tới Hứa Thâm Thâm ăn cơm là dựa vào tài hoa, dù sao Hứa Thâm Thâm có một khuôn mặt ngay cả cô ta cũng ghen ghét.

Hứa Thâm Thâm khẽ cười không nói gì nữa.

Nếu không phải trong nhà xảy ra biến cố thì hiện tại mình đã xuất ngoại.

Cũng phải, người tính không bằng trời tính.

Đôi mắt đen của Diệp Tiêu Nhiên trở nên vô cùng sâu thẳm, cô gái tên Hứa Thâm Thâm này thật là đáng tiếc.

Bên kia Lệ Quân Trầm gặp Nguyễn Thanh Uyển.

Nhìn qua bà ta có chút tiều tụy nhưng tinh thần lại không tồi.

“Con đã đến rồi.” Nguyễn Thanh Uyển cho rằng Lệ Quân Trầm sẽ không tới, nhưng nhìn thấy anh đứng ở trước mặt mình khiến bà có chút yên tâm.

“Bà muốn làm gì?” Giọng điệu Lệ Quân Trầm lạnh băng.

“Quân Trầm, thái độ của con dành cho mẹ càng ngày càng không tốt.” Nguyễn Thanh Uyển nhíu mày: “Mẹ làm mọi thứ đều là vì tốt cho con, Uyển Uyển là cháu ngoại của Bạch Quang Huy, con bé là tiểu thư khuê các nên dịu dàng thiện lương, vô cùng thích hợp với con.” “Đừng xen vào việc người khác.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Nguyễn Thanh Uyển.

“Quân Trầm, thanh danh của Hứa Thâm Thâm không sạch sẽ không thích hợp với con đâu, chẳng lẽ con thật sự tính cưới cô ta ư?!” Nguyễn Thanh Uyển chán ghét hỏi.

“Không liên quan tới bà.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

“Mẹ biết con không vội kết hôn nhưng con có thể đính hôn với Uyển Uyển trước, trong cuộc sống cũng có người có thể chăm sóc con khiến mẹ an tâm.” Nguyễn Thanh Uyển chuẩn bị ép buộc đưa Tư Đồ Uyển Uyển cho Lệ Quân Trầm.

Đây cũng là nhiệm vụ Bạch Quang Huy giao cho bà.

“Bà cũng không phải mẹ ruột tôi, cho nên lời của bà cũng không có sức ép buộc với tôi, còn việc tôi chọn ai cũng không cần bà can thiệp!” Giọng điệu Lệ Quân Trầm trở nên lãnh khốc: “Tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bà, bà cứ yên tâm làm lão phu nhân Bạch gia của bà đi!”

Anh xoay người rời đi.

Nguyễn Thanh Uyển chớp mắt, bà hoàn toàn không ngờ Lệ Quân Trầm muốn cắt đứt quan hệ với mình.

“Quân Trầm!” Bà nôn nóng xuống giường mặc kệ chân trần đuổi theo.

Lệ Quân Trầm đã đi ra khỏi phòng khách kéo Hứa Thâm Thâm, chuẩn bị dẫn cô đi.

“Quân Trầm, con không thể làm như vậy!” Nguyễn Thanh Uyển ngăn cản bọn họ, đôi mắt bà mang theo phẫn nộ và khó chịu.

Hứa Thâm Thâm ôm lấy cánh tay Lệ Quân Trầm không biết đã xảy ra chuyện gì, cô cảm giác đôi mắt của Nguyễn Thanh Uyển như con sư tử đang há cái miệng đầy máu sẽ cắn nuốt mình bất cứ lúc nào.

“Không được dọa cô ấy.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng, anh che chở Hứa Thâm Thâm trong lồng ngực, đôi mắt trở nên hung ác nham hiểm.

“Cô ta cùng lắm là một kỹ nữ có thanh danh không sạch sẽ!” Nguyễn Thanh Uyển lớn tiếng quát: “Con ở bên cô ta sẽ liên lụy tới thanh danh Lệ gia!”

Hứa Thâm Thâm chớp mắt, hóa ra chuyện này có liên quan tới mình.

“Bà dám vũ nhục cô ấy một câu thì tôi khiến cho Bạch gia tổn thất một nửa để trả lại!” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm không tốt: “Ở trong mắt tôi bà không đáng một đồng!”

Nguyễn Thanh Uyển tức giận đến trợn to mắt, ngực lúc lên lúc xuống.

Hứa Thâm Thâm cũng bị sự bá đạo của Lệ Quân Trầm dọa cho sợ, nhưng cô nghĩ đến anh bảo vệ mình khiến trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.

“Quân Trầm, con……” Nguyễn Thanh Uyển tiến lên một bước kéo cánh tay Hứa Thâm Thâm: “Rời khỏi thằng bé mau, cô không xứng!”

Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.