Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có thời gian mua thuốc

Phiên bản Dịch · 1552 chữ

Không có thời gian mua thuốc

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Bạch Linh trừng mắt nhìn Hứa Thâm Thâm một cái, sau đó bà ta chạy trối chết giống như phía sau có mãnh thú hay hồng thủy.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười xoay người muốn về, nhưng cô phát hiện Lệ Quân Trầm đã đi tới chỗ mình.

“Lệ tiên sinh, anh tới đón tôi.” Hứa Thâm Thâm đi qua thân mật níu cánh tay anh.

Tuy lúc trước bọn họ trải qua hai chuyện không thoải mái khiến quan hệ giữa bọn họ xảy ra một chút thay đổi, nhưng Hứa Thâm Thâm vẫn tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra.

Bởi vậy ngày hôm sau cô làm bộ như không xảy ra gì cả, tiếp tục lui tới với Lệ Quân Trầm giống như quên mất mọi thứ.

“Ừ.” Lệ Quân Trầm gật đầu, một cánh tay ôm lấy vai cô: “Sao cô không mặc thêm áo khoác đã ra ngoài?”

Tuy vẫn ở bệnh viện nhưng nhiệt độ thấp hơn khi ở trong phòng bệnh.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Vậy Lệ tiên sinh ôm tôi thêm một cái đi.”

Lệ Quân Trầm không có cách nào với cô bèn kéo cô vào trong lồng ngực mình, sau đó anh ôm cô rời đi.

Trở lại biệt thự, Lệ Quân Trầm cũng không cho cô đi làm ngay mà muốn cô ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày.

Hứa Thâm Thâm không chịu ngồi việc không có chuyện gì làm, cô lôi kéo cánh tay của Lệ Quân Trầm: “Tôi có thể đi ra ngoài dạo phố không?”

“Không thể.” Giọng điệu của người nào đó rất lạnh lùng.

Cô bĩu môi bỗng nhiên cười nói: “Có phải bánh kem lần trước rất ngon không, tôi làm cho anh nữa nhé?”

“Không ăn.” Lệ Quân Trầm nghiêm mặt trả lời.

“Nhưng anh đã ăn.” Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Tôi đi nướng một ít bánh quy, vừa lúc sắp tới lễ Giáng Sinh, coi như tôi luyện tập.”

Lệ Quân Trầm hừ lạnh không trả lời, anh lại để cô lên lầu một mình.

Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm nổi lên chút gợn sóng, anh đang thẹn thùng.

Cô trở lại phòng thay quần áo.

Một mình cô ngồi ở trên giường ngây ngốc, mấy hôm nay cô vẫn luôn thân mật với Lệ Quân Trầm ở bệnh viện nhiều lần, nhưng quan trọng nhất là cô chưa kịp tránh thai.

Cô dùng tay khẽ vuốt ve bụng mình, ánh mắt mang theo cầu khẩn: “Hy vọng ông trời phù hộ mình, tốt nhất đừng để mình mang thai.”

“Hứa Thâm Thâm.” Bỗng nhiên Lệ Quân Trầm đi từ ngoài vào, anh nhìn thấy động tác của cô bèn nhíu mày. Hứa Thâm Thâm lập tức buông tay đứng dậy mỉm cười: “Làm sao vậy?”

“Đến Bạch gia với tôi một chuyến.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

“Bây giờ?” Hứa Thâm Thâm có chút kinh ngạc.

“Nguyễn Thanh Uyển bị bệnh.” Lệ Quân Trầm trả lời lạnh như băng.

Nguyễn Thanh Uyển bị bệnh ư?

Hai ngày trước bà ta tới bệnh viện tìm cô gây phiền toái không phải bà ta vẫn bình thường sao?

Cô mang theo hoài nghi đi thay quần áo, lại cảm giác chuyện này có chút kì quặc.

“Anh nhìn tôi làm gì?” Hứa Thâm Thâm đang cởi áo lông, cô quay đầu lại nhìn Lệ Quân Trầm.

“Không thể nhìn cô sao?” Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.

“Có thể, nhưng anh nhìn tôi như vậy làm tôi ngại.” Lỗ tai Hứa Thâm Thâm hơi đỏ lên.

Đôi mắt của Lệ Quân Trầm trở nên sâu hoắm, còn đồng tử thì đen nhánh, lúc anh bình tĩnh nhìn người khác sẽ cho người ta một loại cảm giác dịu dàng rất mê ly, trông giống như là động tình.

Nhưng khi anh lạnh lùng thì cặp mắt sẽ trở nên vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.

Hiện tại anh đang ở trạng thái thứ nhất.

Cho nên Hứa Thâm Thâm không chịu nổi.

“Cần tôi giúp cô không?” Lệ Quân Trầm đi qua, bàn tay to ôn hoà hiền hậu giữ chặt vòng eo nhỏ dùng một tay có thể ôm hết của cô, anh xoay mặt cô lại phía mình sau đó duỗi đôi tay ra sau lưng cô.

“Không cần……” Cả người Hứa Thâm Thâm ánh lên màu đỏ, đôi mắt cô đảo quanh trốn đông trốn tây.

“Không cần cái gì?” Lệ Quân Trầm vừa cởi áo nửa người trên của cô, đôi tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên cơ thể trơn bóng của cô, mỗi lần như vậy Hứa Thâm Thâm đều sẽ run rẩy một chút. Hứa Thâm Thâm giơ tay che trước ngực mình, cô vô cùng ngượng ngùng.

Lệ Quân Trầm ngồi ở phía sau bàn trang điểm kéo Hứa Thâm Thâm vào trong lồng ngực, anh vùi đầu vào ngực cô.

Hô hấp nóng rực của anh khiến Hứa Thâm Thâm ngứa ngáy.

Trong lúc bất tri bất giác động tác của anh trở nên thô bạo hơn.

Hứa Thâm Thâm mặt đỏ tai hồng, cô không nhớ rõ cái gì đã bị anh bế lên.

“Không phải anh muốn đi ra ngoài sao?” Hứa Thâm Thâm bị anh ôm lấy khiến gương mặt cô ửng đỏ.

“Cũng không phải chuyện nhà mình, gấp cái gì chứ,” Lệ Quân Trầm hôn thân thể của cô, giọng điệu của anh thâm trầm, khàn khàn: “Thâm Thâm, tập trung một chút.”

Hứa Thâm Thâm còn có thể nói gì, cô chỉ có thể nghe lời anh tập trung một chút.

Một trận mưa rền gió dữ qua đi.

Cả người Hứa Thâm Thâm mềm như vũng nước dựa vào người Lệ Quân Trầm.

“Tôi ôm cô đi tắm rửa.” Lệ Quân Trầm khẽ nói.

Hứa Thâm Thâm rất nghe lời tùy ý anh ôm đi tắm.

Hai mươi phút sau Hứa Thâm Thâm đi từ trong phòng tắm ra, một mình cô ngồi ở trước bàn trang điểm lau tóc, bỗng nhiên cô nhớ tới mình nên uống thuốc tránh thai.

Cô cầm thuốc tránh thai trong ngăn kéo ra, lúc này cô mới phát hiện chỉ còn lại một viên cuối cùng.

Vừa muốn nhét viên thuốc vào trong miệng thì cô liền nghe được tiếng Lệ Quân Trầm bước ra, cô sợ tới mức run tay khiến viên thuốc rơi dưới bàn trang điểm.

“Cô đang uống cái gì vậy?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm khóc không ra nước mắt: “Thuốc tránh thai, đây là một viên cuối cùng đó, nhưng tôi bị anh dọa giật mình tới mức run tay làm rơi xuống đất rồi.” “Vậy thì đừng uống nữa.” Lệ Quân Trầm đi đến phòng để quần áo.

Hứa Thâm Thâm đi theo: “Không uống sẽ mang thai, chút nữa ra ngoài nhớ qua hiệu thuốc mua.”

Lệ Quân Trầm lạnh lùng liếc cô một cái không trả lời.

Hứa Thâm Thâm trở lại trước bàn trang điểm.

Lại hai mươi phút trôi qua, cuối cùng hai người cũng ra ngoài.

Hứa Thâm Thâm mặc một cái áo lông trắng ấm áp bên trong, phía dưới là một váy ngắn màu hồng ca rô, bên ngoài khoác một chiếc áo nỉ màu đen, trên đầu cô đội một chiếc mũ lông thỏ màu xanh nhạt, nhìn qua cô dịu dàng hơn rất nhiều.

Lệ Quân Trầm nhìn cô một phút đồng hồ mới chậm rãi dời tầm mắt, sau đó anh khởi động xe.

Anh lái xe đi thẳng xuống chân núi đến trung tâm thành phố, lúc đi ngang qua tiệm thuốc Hứa Thâm Thâm bảo anh dừng lại, nhưng anh lại trả lời: “Không kịp thời gian.”

Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Thật vậy ư?”

Tóm lại Hứa Thâm Thâm không mua thuốc được, điều này khiến cô rất lo lắng.

Rất nhanh bọn họ đã đến Bạch gia.

“Lệ tiên sinh, là xe của Diệp Tiêu Nhiên.” Hứa Thâm Thâm liếc ra phía ngoài cửa sổ, cô nhìn cửa sổ xe nói.

“Kích động cái gì?” Lệ Quân Trầm khó chịu hỏi.

“Tôi kích động là bởi vì Nguyễn Thanh Uyển bị bệnh, sao Diệp Tiêu Nhiên lại tới.” Đôi mắt đen của Hứa Thâm Thâm đầy ẩn ý: “Liệu anh ta có âm mưu gì không?”

Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Ở trước mặt tôi bọn họ không dám ra vẻ, xuống xe.”

Hứa Thâm Thâm xuống xe với anh, vừa lúc Diệp Tiêu Nhiên cũng xuống xe anh ta.

Nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta liền lộ ra vẻ tươi cười: “Thâm Thâm, cô hết bệnh rồi sao?”

“Khá hơn nhiều, cảm ơn anh đã quan tâm.” Hứa Thâm Thâm có chút xa cách, cô vẫn luôn duy trì quan hệ xã giao với mọi người Diệp gia.

Diệp Tiêu Nhiên hơi nhíu mày, anh ta luôn cảm giác hình như Hứa Thâm Thâm đã thay đổi.

Lệ Quân Trầm cầm tay Hứa Thâm Thâm: “Bên ngoài rất lạnh, đi vào trước.”

Nói xong anh liền bỏ Diệp Tiêu Nhiên ra sau đầu.

Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.