Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi chờ anh

Phiên bản Dịch · 1589 chữ

"Thâm Thâm...” Từ trước đến nay Diêu Tuyết Lệ chưa từng nghĩ đến chuyện Hứa Thâm Thâm lại hận mẹ ruột của mình như vậy.

“Mẹ! Cái gì con cũng không muốn, nhất là những lời này con không muốn nghe, thời gian không còn nhiều nữa, con xuống nhà ăn dưới lầu mua cơm tối rồi quay lại nha.” Nói xong Hứa Thâm Thâm liền đứng dậy quay người bước đi.

Hứa Thâm Thâm vừa đi, Diêu Tuyết Lệ thở dài một hơi, bà lắc đầu bất đắc dĩ, tâm trí có chút mờ mịt.

“Hứa phu nhân, lâu rồi không gặp.” Chung Ngưng nhìn Hứa Thâm Thâm đi ra mới bước đến.

Diêu Tuyết Lệ nghe thấy giọng nói của cô ta, toàn thân rùng mình, bà quay đầu nhìn ra cửa, đồng tử bỗng nhiên thu hẹp lại: “Là cô.”

“Hóa ra bà vẫn còn nhận ra tôi.” Chung Ngưng nở nụ cười chế giễu, cô ta đưa tay sờ lên gương mặt mình: “Dung mạo của tôi thay đổi nhiều như vậy, thị lực của Hứa phu nhân cũng không tệ.”

“Cô về đây làm gì?” Âm giọng của Diêu Tuyết Lệ trở nên nghiêm khắc: “Tôi cảnh cáo các người không được phép quấy rầy Thâm Thâm!”

“Hứa phu nhân à, bà không cảm thấy bà đang rất ích kỉ sao? Bà đã có được tình cảm mẫu tử trong hai mươi hai năm, nhưng bà quên mất có một người vẫn đang cô đơn lẻ loi nhớ thương con gái mình sao?” Chung Ngưng nở nụ cười hờ hững

“Là bà ta ruồng bỏ chồng và con gái mình, tôi không có cướp của ai cả.” Diêu Tuyết Lệ hùng hồn nhìn Chung Ngưng: “Cô đi nói với người đàn bà kia rằng muốn nhận Thâm Thâm thì tự mình đến mà nhận.”

“Bà rõ ràng biết bà ấy sẽ không đến.” Ngữ khí của Chung Ngưng sâu thẳm: “Hơn nữa thân phận của bà ấy cũng không cho phép có con ngoài giá thú.”

“Con ngoài giá thú?” Diêu Tuyết Lệ tức giận: “Thâm Thâm không phải là đứa con ngoài giá thú!”

“Xin lỗi, tôi dùng nhầm từ.” Chung Ngưng không ngờ Diêu Tuyết Lệ sẽ bảo vệ Hứa Thâm Thâm như vậy, xem ra bà ta cũng không phải hư tình giả ý.

“Cả cuộc đời của Thâm Thâm vừa mới bắt đầu đã rất khó khăn rồi, cô có biết đứa trẻ ấy khổ như thế nào không?” Diêu Tuyết Lệ vừa nói đến Hứa Thâm Thâm, trong ánh mắt đã ngập tràn sự đau lòng: “Khi Thâm Thâm đổ bệnh, ven máu trên cánh tay con bé không thể tìm thấy nên con bé phải chịu để mũi kim tiêm cắm lên da đầu.”

Trong tim Chung Ngưng ngừng đập một nhịp.

Diêu Tuyết Lệ tiếp tục nói: “Khi Hứa Thâm Thâm sốt cao như thế thì mẹ ruột con bé đang làm gì? Bà ta đang cầm tay một tên đàn ông, khoe khoang tất cả tiền của mà ông ta cho.”

“Bà ấy cũng có nỗi khổ tâm của mình.” Chung Ngưng trả lời không chút ngập ngừng.

“Bà ta muốn nhận Thâm Thâm tôi không cấm, nhưng nhất định bà ta phải cho Thâm Thâm một danh phận, nếu không tôi sẽ quay lại và không nhẫn nhịn nữa đâu.” Diêu Tuyết Lệ lạnh lùng.

Chung Ngưng nhíu mày: “Được thôi, tôi sẽ nói lại với bà ấy.”

Nói xong cô ta mau chóng rời đi, sợ mình sẽ chạm phải mặt Hứa Thâm Thâm.

Vừa đi đến góc tối của hành lang, Chung Ngưng liền lấy điện thoại gõ một dãy số rồi đưa lên tai nghe.

“Mẹ, con đã gặp Diêu Tuyết Lệ.” Âm giọng Chung Ngưng có chút trầm trầm.

“Tình hình sao rồi?” Giọng nói của người đầu bên kia nghe rất trầm tĩnh, cảm giác là đây là một người cực kì cao quý.

“Diêu Tuyết Lệ rất bảo vệ Thâm Thâm, nhưng bà ta từ chối không để cho chúng ta đưa Thâm Thâm đi, bà ta muốn mẹ ruột của cô ta đích thân đến.” Chung Ngưng trầm lại.

“Mẹ không rảnh, mẹ sắp phải tiếp tục quay phim rồi.” Đối phương vẫn lạnh lùng như vậy.

“Vâng, con biết rồi.” Chung Ngưng không dám nói gì nữa, cô ta tắt điện thoại đi rồi một mình tựa lưng lên tường tự hỏi.

Thật ra cô ta cũng không biết mẹ nghĩ gì mà lại nhận lại Thâm Thâm, nhưng lại cạn tình như vậy.

Lẽ nào Thâm Thâm không phải là con gái ruột của mẹ?

------

Chớp mắt đã đến thứ hai.

Hứa Thâm Thâm ra sân bay tiễn Diêu Tuyết Lệ.

Trên xe cứu thương, Diêu Tuyết Lệ nắm chặt tay Hứa Thâm Thâm dặn dò: “Thâm Thâm, nhớ chăm sóc bản thân tốt nhé!”

“Mẹ à, mẹ yên tâm.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Con sẽ bình an chờ mẹ về mà.”

Diêu Tuyết Lệ gật đầu, đôi mắt âu yếm nhìn cô.

Dung mạo đứa trẻ này càng ngày càng giống người đó, không biết người đó có nhận ra hay không.

Đến sân bay, Hứa Thâm Thâm nhìn nhân viên chăm sóc đẩy xe đưa Diêu Tuyết Lệ lên máy bay.

Đợi máy bay cất cánh rồi cô mới thở dài một hơi.

“Rốt cuộc có thể tung đại quyền cước rồi nhỉ?” Lệ Quân Trầm lặng lẽ hỏi.

Hứa Thâm Thâm đổi thành nụ cười rất nhanh: “Đúng vậy.”

“Tim chơi với lửa có ngày chết cháy đấy.” Giọng điệu Lệ Quân Trầm trở nên u ám.

“Tôi tin rằng anh Lệ sẽ không thờ ơ đứng ngoài nhìn.” Không biết tại sao mà cô càng ngày càng có niềm tin như vậy.

Lệ Quân Trầm dơ tay khẽ nhéo má cô “Nhỡ đâu tôi không cần cô nữa thì sao?”

“Anh muốn phản bội giao ước?” Hứa Thâm Thâm giả bộ kinh ngạc, thật ra trong lòng cũng hơi lo lắng.

Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày, cô hồ li tinh này thật sự muốn ăn anh sạch sẽ sao?

“Tôi sẽ đi xa mấy ngày.” Lệ Quân Trầm hờ hững nói: “Một mình cô ở nhà phải ngoan ngoãn đấy.”

“Anh ra nước ngoài sao?” Hứa Thâm Thâm hỏi.

“Ừ.” Lệ Quân Trầm gật đầu: “Lát nữa sẽ đi luôn.”

“Sao anh gấp vậy?” Hứa Thâm Thâm sững sờ một chút.

Lúc trước anh không có nói với cô, trong lòng cô thầm oán hận, anh cũng chẳng để cho cô chuẩn bị tâm lý gì.

Hứa Quân Trầm giang vòng tay ôm cô vào lòng: “Hứa Thâm Thâm, cô mà dám làm gì bừa thì lúc về xem tôi xử lí cô như thế nào!”

Hứa Thâm Thâm chớp mắt: “Tôi không dám đâu.”

Lệ Quân Thầm từ từ buông cô ra.

Lúc này Bùi Triết đi tới nói: “Lệ tổng, thủ tục đã làm xong rồi, giờ chỉ cần anh đến là xuất phát.”

Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn Hứa Thâm Thâm đang vùi trong lồng ngực mình, giọng điệu trở nên lắng xuống: “Còn muốn gì sao?”

Hứa Thâm Thâm suy nghĩ một lúc: "Nhớ về sớm.”

Lệ Quân Trầm bỗng nhiên nở nụ cười dịu dàng: “Đợi tôi nhé!”

Hứa Thâm Thâm gật đầu: “Vậy anh Thuận lợi bình an nhé!”

Lệ Quân Trầm nhìn đôi mắt đen láy của cô, không kìm được ôm cô rồi hôn lên môi cô một cách hung hãn.

Bùi Triết biết điều quay đi chỗ khác.

Lệ Quân Trầm đi rồi.

Hứa Thâm Thâm đứng trong sảnh lớn nhìn máy bay cá nhân của anh cất cánh, tinh thần cảm thấy thật ảm đạm.

“Lại là cô!” Nhiếp Văn Du xuất hiện đằng sau Hứa Thâm Thâm, trong giọng nói mang theo sự kinh thường.

Hứa Thâm Thâm không thèm quay đầu lại, cửa kính trước mặt cũng hiện lên hình dáng khinh mạn của Nhiếp Văn Du, cô cười hờ hững: “Trái đất thật là tròn nhỉ?”

“Cô đến tiễn Lệ Quân Trầm sao? Anh ấy bay cùng chuyến với chị tôi đấy.” Nhiếp Văn Du cố ý nói.

Nhiếp Tử San cũng đi sao?

Hai người họ đi cùng nhau?

Hứa Thâm Thâm giả bộ không quan tâm hỏi: “Thật sao? Thật trùng hợp.”

“Không khéo Lệ Quân Trầm đi Mỹ vì muốn giúp chị tôi xử lí chuyện của Tông gia đấy, anh ấy không cho cô đi cùng sao?” Nhiếp Văn Du nhìn Hứa Thâm Thâm, trong ánh mắt có chút đắc ý: “Cũng đúng, hai người họ vốn dĩ là một đôi, cho nên chuyện của họ không cần có cô nhúng vào.”

Hứa Thâm Thâm cười thờ ơ: “Vậy tại sao cô lại nói cho tôi những điều này?”

Nhiếp Văn Du thoáng sửng sốt, phản bác lại: “Là vì tôi muốn cô biết khó mà lui, hai người họ quay lại với nhau chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

“Vậy trong khoảng thời gian này tôi sẽ hạnh phúc tận hưởng những điều mà Lệ Quân Trầm đem đến cho tôi.” Hứa Thâm Thâm kiêu ngạo không chịu thua.

Nhưng trong lòng cô biết một điều rất rõ ràng: Cô đã thua cuộc rồi.

Cô không thể nhìn thấu Lệ Quân Trầm, thật ra là vì anh ấy không muốn để cô nhìn thấu.

Nếu so Nhiếp Tử San với cô thì cô ta tốt hơn cô gấp bội lần.

Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.