Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng nhắc đến bà ta, chỉ tổ làm ô uế miệng mình

Phiên bản Dịch · 1624 chữ

Hứa Thâm Thâm bị động tác mờ ám của anh ta làm cho hoảng sợ, chợt cười nhìn cơ thể phía sau mình “Diệp tổng, nam nữ khác biệt.”

Đôi mắt đen của Diệp Tiêu Nhiên trầm lại: “Gấp gáp phân rõ ranh giới với tôi như vậy ư?”

“Tất nhiên rồi, dù sao tôi cũng không tha cho Diệp gia.” Nụ cười của Hứa Thâm Thâm hờ hững: “Vì vậy Diệp tổng không nên thích tôi, tránh bị tôi làm tổn thương.”

“Vậy được, chúng ta tổn thương lẫn nhau.” Ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên nóng rực nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm than nhẹ: “Anh dám làm tổn thương tôi, Anh Lệ sẽ đau lòng đấy.”

Diệp Tiêu Nhiên cảm thấy bất ổn: “Thâm Thâm, hai câu nói của cô không câu nào là không nói đến anh ta, hay là cô động lòng rồi?”

Hứa Thâm Thâm chớp mắt: “Không được sao?”

Diệp Tiêu Nhiên không nói gì, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tinh thiết như nước của cô một lúc lâu, sau đó mới gật đầu hờ hững“Đương nhiên được, dù sao anh ta cũng là một người đàn ông ưu tú.”

“Anh ấy ưu tú hay không tôi không biết, có điều tôi muốn tất cả mọi thứ của anh ấy.” Hứa Thâm Thâm trả lời trực bạch.

“Tôi thì không có sao?” Diệp Tiêu Nhiên nhìn cô đầy hứng thú.

Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Anh cũng có, nhưng tôi và Diệp gia không đội trời chung, anh có thể vì tôi mà cắt đứt liên quan với Diệp gia, vì tôi mà đưa em trai anh vào tù không?”

Diệp Tiêu Nhiên im bặt, tất nhiên anh ta không thể.

Anh ta gánh vác sự vinh quang và niềm kiêu hãnh của Diệp gia, anh ta có thể cưới cô, có thể giúp cô dạy dỗ Diệp Mạc Phàm. Nhưng không thể đoạt tuyệt quan hệ với Diệp gia, cũng không thể đưa em trai của mình vào tù được.

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Cảm ơn về thiệp cưới nhé, tôi sẽ đi và sẽ chuẩn bị quà cưới cho anh.”

“Thâm Thâm.”Giọng điệu của Diệp Tiêu Nhiên trầm xuống: “Tôi hi vọng cô có thể đừng gây sự với họ, hãy để cho hôn lễ diễn ra thuận lợi có được không?”

Giờ thì Hứa Thâm Thâm đã hiểu, anh ta tới đây để dẹp yên cô.

“Sợ sao?” Hứa Thâm Thâm nở nụ cười xảo quyệt.

“Một chút.” Diệp Tiêu Nhiên thành thật, đứng phía sau Hứa Thâm Thâm còn có Lệ Quân Trầm.

Hứa Thâm Thâm nhếch khóe môi lên, đôi mắt nâu đẹp tựa hoa đào nhìn gương mặt ưu tú của Diệp Tiêu Nhiên: “Diệp tổng yên tâm, trước mắt tôi còn chưa đủ để tìm Diệp gia.”

Hàm ý là mục tiêu của cô chỉ có Bạch gia mà thôi.

Diệp Tiêu Nhiên cau hàng lông mày đen lại, không biết Hứa Thâm Thâm đang nghĩ gì.

Hứa Thâm Thâm cũng không muốn để cho người ta nhìn thấu mình.

-------

Không còn thời gian trì hoãn nữa, Hứa Thâm Thâm cầm bản hợp đồng lập tức đi tìm Nhiếp Tử San.

Nhiếp Tử San thấy cô đến vô cùng kinh ngạc.

“Cô đến nhanh thật đấy.” Nhiếp Tử San ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm cười hờ hững: “Tôi không thích dây dưa dài dòng khi làm việc, chuyện của cô tôi cũng đã vạch trần, Tông phu nhân cũng nên thực hiện cam kết.”

Khóe miệng Nhiếp Tử San có chút run rẩy: “Gấp gáp vậy sao?”

“Lẽ nào cô muốn nuốt lời?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày hỏi.

Diệp Tử San nhận lấy bản hợp đồng trong tay cô, nhìn lướt qua rồi đặc biệt xem chữ số trên đó: “Cô tăng lợi nhuận lên 10%?”

“Tôi đã cung cấp đầy đủ hết những yêu cầu mà cô muốn, cái này tôi cũng đã rất cân nhắc rồi.” Hứa Thâm Thâm lại cười hờ hững.

“Hứa Thâm Thâm, cô lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng chẳng tốt đẹp gì.” Nhiếp Tử San bỗng nhiên cảm thấy hối hận.

Hứa Thâm Thâm bật cười thành tiếng: “Quên nói với cô, trong phòng làm việc của anh Lệ cũng có hệ thống giám sát, nếu như tôi nhắc nhở anh ấy một tiếng, chắc cô cũng không muốn xem cái cảnh tượng không nên xem đâu nhỉ?”

Đôi mắt hạnh của Nhiếp Tử San trầm xuống không nói được lời nào.

“Tôi còn có thể đưa cái bản ghi âm quay lén này cho Tông gia, lúc ấy cô sẽ gặp hậu quả gì nhỉ?” Hứa Thâm Thâm hỏi.

Nhiếp Tử San nheo mắt lại: “Hứa Thâm Thâm, đừng nên dùng cái đó đối phó với tôi.”

“Cô cũng có cái gì đó đặc biệt thì tôi mới dùng cái cách đối đãi đặc biệt này chứ, đúng không?” Hứa Thâm Thâm thờ ơ cười như không cười.

“Quần Trầm cưng chiều cô cũng chỉ có giới hạn thôi.” Nhiếp Tử San gằn giọng nói.

“Tôi biết, nhưng thời gian của tôi còn rất dài, hiện tại tôi vẫn tạm yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc.” Hứa Thâm Thâm tiếp tục cười, đôi mắt đẹp đen nháy ánh lên.

Mặc dù Nhiếp Tử San cực kì tức giận nhưng chẳng còn cách nào khác.

Cô ta buồn bực nhìn Hứa Thâm Thâm, sau đó cầm bút kí lên trên bản hợp đồng.

Hứa Thâm Thâm cực kì vui vẻ, vậy là cô đã có được sự hợp tác đầu tư với công ty Lập Đức, bây giờ trong tay cô còn có cả sự hợp tác của tập đoàn Lệ Thị, lần nay cô sẽ càng có tiếng nói hơn trong công ty.

Bước tiếp theo, cô muốn đuổi thẳng Diệp Mạc Phàm ra khỏi công ty.

“Cảm ơn cô.” Hứa Thâm Thâm nhận lại bản hợp đồng, nụ cười vô cùng hài lòng.

“Hứa Thâm Thâm, Quân Trầm sẽ không cưng chiều cô mãi được đâu, cô trắng trợn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ấy phản lại.” Nhiếp Tử San khó chịu nhìn Hứa Thâm Thâm, đôi mắt khẽ rung lên.

“Cảm ơn lời khuyên của cô, nhưng tôi không quan tâm.” Hứa Thâm Thâm nói vậy nhưng cũng để lời nói của cô ta ở trong lòng.

Nhiếp Tử San lại nheo mắt nhìn Hứa Thâm Thâm lần nữa rồi quay người rời đi với vẻ mặt hung ác.

----

Ngày mai Diêu Tuyết Lệ sẽ đi sang Đức.

Hứa Thâm Thâm đặc biệt xin Lệ Quân Trầm cho nghỉ một ngày, buổi sáng đến biệt thự Hứa gia thu dọn quần áo, buổi chiều lại cùng Diêu Tuyết Lệ đến bệnh viện.

Diêu Tuyết Lệ thấy cô đến cực kì vui vẻ, cầm chặt tay cô không nỡ rời, lo lắng dặn dò cô đủ thứ.

“Mẹ, con không phải là trẻ con nữa.” Hứa Thâm Thâm cau mày: “Mẹ cứ yên tâm đi Đức, chờ đến lúc mẹ trở lại thì tất cả mọi chuyện sẽ lại tốt như trước.”

“Nhưng lần này mẹ đi tận nửa năm.” Trong lòng Diêu Tuyết Lệ không an tâm, luôn cảm thấy sẽ có gì đó không tốt xảy ra. Thậm chí bà còn có loại dự cảm, bà cảm thấy sau khi mình trở về sẽ không được gặp cô nữa. Loại cảm giác này khiến cho bà cảm thấy sợ mà không nỡ rời xa.

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Mẹ, khi nào rảnh con sẽ sang Đức gặp mẹ mà.”

Diêu Tuyết Lệ hít một hơi, đưa tay vén mái tóc Hứa Thâm Thâm ra sau tai cô “Thâm Thâm, có chuyện gì thì con nhất định không được chịu đựng một mình. Công ty mất thì cũng đã mất rồi, mẹ và ba con chỉ hi vọng con được hạnh phúc.”

“Mẹ, mẹ thật sự không nên nói dài dòng như thế.” Hứa Thâm Thâm cười, trêu trọc: “Trước đây chẳng phải mẹ không thích nói lải nhải dài dòng sao?”

Diêu Tuyết Lệ tức giận: “Khi đó còn có ba con thay hai mẹ con ta chống chọi đỡ chắn, mẹ không biết hóa ra cái thế giới này dù chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp và bình thường thôi cũng đã rất khó.”

“Mẹ à, bây giờ mẹ cũng không cần lo lắng, sụp đổ rồi thì con sẽ thay mẹ đỡ lấy.” Hứa Thâm Thâm trầm tĩnh.

Hốc mắt Diêu Tuyết Lệ đỏ lên, bà nhìn Hứa Thâm Thâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, một lúc sau bà mới lên tiếng: “Thâm Thâm, đã hai mươi hai năm rồi, con nói cho mẹ xem, con đã bao giờ nghĩ đến mẹ ruột của con chưa?”

Nhắc tới mẹ ruột của mình, sắc mặt Hứa Thâm Thâm liền sầm lại.

“Đang yên đang lành mẹ nhắc đến bà ta làm gì? Đối với con bà ta chỉ là một người xa lạ, con không biết tên bà ta, không biết hình dáng bà ta ra sao cũng không biết bà ta ở nơi nào. Con chẳng hề có cảm giác gì với bà ta cả.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói.

Diêu Tuyết Lệ mím môi: “Nếu như con muốn gặp mẹ con, mẹ...”

“Mẹ!” Giọng nói Hứa Thâm Thâm trở nên nghiêm túc: “Cả đời này con không hề muốn gặp lại cái người đã vứt bỏ đứa con mình dứt ruột đẻ ra. Mẹ cũng đừng nhắc đến bà ta, chỉ tổ làm ô uế miệng mình.”

Bạn đang đọc Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình (TTTV - Dịch) của Hoa Bất Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.