Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Khí Hoả Phụng

Tiểu thuyết gốc · 6357 chữ

Đám người của võ lâm chạy đến Khai Tâm Sơn thì đã nhìn thấy tia nắng ấm áp của ngày mới ,bọn họ chấn tỉnh lại phát truyền tin về các phân đường gần Vô Ưu Sơn cầu chi viện.Đệ tử làm nhiệm vụ xuất sơn bên ngoài Vô Ưu Tự cũng đồng loạt trở về,độ một ngày sau mọi người mới dám cho các đệ tử đi thăm dò Vô Ưu Tự.Một vài đệ tử tinh nhuệ của các môn phái trở lại mật đạo đến Vô Ưu Tự.Không còn thấy Bá Dực Tử Vân hay Vật Tà Khí chỉ có những thi thể mở to mắt kinh hãi chết cứng

-Chủ Trì...Chủ Trì...

-Huyền Tâm Đại Sư...

-Chưởng Môn...sư huynh...

-Sư tỷ...,sư thúc...

-Quản tự...

Cố Chánh Phương và Nguyệt Y Thần thì cùng nhau đến Cấm Địa Tuyết Đàm,trên đường nhìn thấy Hắc Nguyệt Nương và Dương Thiên Hạo ngồi trong kết giới bảo vệ.

-Sư Tôn...

-Sư Tôn...

Dương Thiên Hạo vẫn bất tỉnh còn Hắc Nguyệt Nương ngồi dưỡng thần điều thương,nghe tiếng của Nguyệt Y Thần,bà mở mắt

-Y Y...

Sau đó cả hai đưa Sư Tôn của mình trở về Vô Ưu Tự tịnh dưỡng,nhờ có Bàng Tông Chủ và các Trưởng Lão khác tận tâm chữa trị,Dương Thiên Hạo mới từ từ tỉnh lại.

-Ư...đây là đâu...

-Dương Trưởng Lão... ngươi tỉnh lại rồi...

-Bàng Tông Chủ...đây là đâu...mọi người...

-Ngươi bị nội thương tổn hại linh đan được Cố Chánh Phương đưa về Vô Ưu Tự chữa trị, ngươi đã bất tỉnh hai ngày hai đêm rồi...Tên Hoàng Tử Ma Tộc kia đã rời đi,chúng ta đang ở tiểu viện dành cho khách trú ngụ.

Dương Thiên Hạo hoảng loạn,sắc mặt nhợt nhạt vội bước chân xuống giường

-Đã hai ngày trôi qua rồi sao?Lý Tự Nhiên...Hắn đâu rồi...Lý Tự Nhiên...

Bàng Tông Chủ ôm giữa Y lại nói

-Hắc Giáo Chủ nói Lý Tự Nhiên vì muốn phong ấn lại Cuồng Long Hắc Đế cho nên đã hy sinh dùng nguyên thần của mình áp chế Ma Thú xuống lòng đất Tuyết Đàm rồi...Dương Trưởng Lão dù đệ tử của Ngươi đã mất nhưng việc Hắn làm đều được Võ Lâm Đồng Đạo tán thưởng và biết ơn...mọi hiềm nghi của họ với Trường Bạch Tiên đã giải toả... Ngươi đừng quá đau buồn.

Dương Thiên Hạo mặc cho Bàng Tông Chủ khuyên ngăn thế nào,Y vẫn rời đi tìm đến Tuyết Đàm Sơn.

-Tán thưởng,biết ơn ...hừ...giả nhân giả nghĩa...ta không cần bọn họ tán thưởng,tránh ra...

-Dương Thiên Hạo...

Đồng Trưởng Lão vị Chấp Chưởng Điện Bố Phòng nói

-Tông Chủ cứ để cho Hắn đi,dù sao đó cũng là đệ tử đích truyền của Hắn...

Cố Chánh Phương và Lâm Ngạn Hữu đứng bên ngoài đều nghe thấy nhưng không dám ngăn cản Sư Tôn của mình chỉ lặng lẽ đi theo sau bảo vệ Y.

Dương Thiên Hạo dịch chuyển đến Tuyết Đàm Sơn với thân thể bị thương Y không vận được linh lực chẳng có cách nào bước qua khỏi kết giới giăng ở chân núi.Đứng bên ngoài kết giới mà đưa mắt nhìn về phía đỉnh núi xa xa ,cõi lòng như tan nát,Y nắm chặt hai tay thành quyền cố gắng kìm hãm lại nước mắt nhưng đầu mũi đã nghe cay cay.

-A Nhiên,Ta biết rõ ngươi vẫn chưa chết... ngươi không phải chết ở đây không phải vào lúc này... ngươi là tác giả của hệ thống truyện này... ngươi chắc chắn biết cách rời khỏi phong ấn...Ta sẽ không bỏ cuộc...ta sẽ tìm cách cứu ngươi ra...ta sẽ tìm ra Dương Phát ,bắt Hắn đưa chúng ta về Thế Giới Thực...chờ ta...

Gió núi rít lên từng hồi len qua những khe đá khô khốc ,làm tóc và vạt áo của Dương Thiên Hạo bay phấp phới trong nắng chiều ,nhìn Y vừa đẹp lại vừa đơn độc.Cố Chánh Phương và Lâm Ngạn Hữu đứng từ xa lặng nhìn không dám quấy rầy,đến khi trời tối mịt,sương lạnh phủ khắp nơi Dương Thiên Hạo bấy giờ mới quay sang nói

-Trời tối rồi ...về thôi...hai đứa không cần nấp nữa...

Cả hai nhìn nhau ngơ ngác vội bước ra khỏi tản đá lớn

-Sư Tôn...

-Đi thôi...

-Dạ...

Khi cả ba về đến Vô Ưu Tự đã nhìn thấy Nguyệt Y Thần,nàng ngó đông ngó tây tìm kiếm rồi hỏi

-Dương Trưởng Lão sao ông về đây mà không dẫn theo Lý Tự Nhiên hả?

Dương Thiên Hạo không nói gì lạnh lùng bước đi,Nguyệt Y Thần định bám theo hỏi cho ra chuyện nhưng bị Cố Chánh Phương ngăn lại

-Ê...nè nè...sao không nói gì hả...

-Nguyệt cô nương...

Lâm Ngạn Hữu cau có mặt mài lờm Nguyệt Y Thần một cái

-Đừng có nói nữa...

-Nguyệt cô nương...xin đừng quấy rầy Ân Sư...Lý Sư Đệ bị phong ấn ở Tuyết Đàm không thể trở ra nữa...kết giới quá mạnh Sư Tôn của ta không thể phá vỡ...

Nguyệt Y Thần run run môi,tay chân như không còn sức khi nghe qua những lời này

-Gì,gì chứ...ngay cả Dương Thiên Hạo cũng không thể phá được kết giới ư...vậy vậy tên tiểu tử kia bị giam ở Tuyết Đàm vĩnh viễn sao hả?

Cố Chánh Phương khẽ gật đầu

-Ừm...

Lâm Ngạn Hữu nói

-Nếu như cô có bản lĩnh thì đi đến đó phá phong ấn đi,còn không thể thì về lại Hắc Phong Đỉnh tu luyện thêm mấy chục năm đi...

Nguyệt Y Thần âm trầm sắc mặt

-"Phải ,linh lực hiện tại của ta không thể làm được gì...Ta phải đột phá linh đan lên Đại Hoàng Kim mới mong cứu được Lý Tự Nhiên..."

Sau vài ngày tịnh dưỡng và tham dự tang lễ của Huyền Tâm Đại Sư cũng như nghi lễ tiếp nhận vị trí Chủ Trì của Huyền Nhân Đại Sư ,tất cả các võ lâm đồng đạo lần lượt rời khỏi Vô Ưu Sơn .

Dương Thiên Hạo về lại Trường Bạch Tiên đã bế quan tu luyện để dưỡng lại linh lực,Cố Chánh Phương và Lâm Ngạn Hữu,A Minh,A Hảo chia nhau quản lý Linh Quang Điện.Trường Bạch Tiên trãi qua đại nạn cũng chấn chỉnh lại Môn Phái,Bàng Tông Chủ thưởng phạt phân minh đã phạt Hàn Bá Hoàng đến diện bích một năm sám hối lỗi lầm khi gây khó cho Môn Phái ở Vô Ưu Sơn ,tuy ngoài mặt lão ta cúi đầu nhận lỗi nhưng trong lòng đã chất chứa nỗi hận với Bàng Tông Chủ.

-"Hừ,rồi sẽ có một ngày lão phu trở mình nắm giữ Trường Bạch Tiên..."

Ngày tháng trôi qua như nước chảy mây bay,đám đệ tử của Linh Quang Điện cũng đã trở thành những thanh niên ưu tú.Cố Chánh Phương đủ mười tám tuổi và vừa thăng cấp linh đan Hoàng Kim,đạt yêu cầu tham dự Đấu Linh Đại Phái, nhưng để rèn luyện thêm cho Hắn,Dương Thiên Hạo đã cho Hắn xuất sơn ra ngoài rèn luyện,bôn tẩu giang hồ,Hắn đi từ Bắc đến Nam từ Đông sang Tây,có khi đến đảo xa ngoài biển lớn lại xông vào Ma Vực thử thách bản thân,số yêu ma quái thú bị hạ dưới tay Hắn ước tính lên hàng trăm ,nổi bật nhất là đã giết được Quỷ cấp Đại Kim Điêu thuộc dòng Tướng Quỷ dưới trướng của Quỷ Vương Bá Dực Thanh Chi làm cho danh vọng vang xa, được gọi là Nguyệt Kiếm Tiên Nhân, được Tu Nhân và dân chúng khắp nơi ca tụng và là những câu chuyện kể không thể thiếu ở các quán trà

-Ậy sao lại gọi Hắn là Nguyệt Kiếm Tiên Nhân vậy?

-Vì Thần Võ mà Hắn sử dụng ở gần chuôi kiếm có cẩn một viên dạ minh châu hình bán nguyệt ,nghe nói dạ minh châu này là viên đan mà Hắn khi ở Đông Hải hạ sát Quái Thú Kình Nhân Ngư lấy được ,vốn hình tròn rất đẹp chẳng hiểu sao bị sét đánh vỡ chỉ còn lại một nửa nguyên vẹn.

-Ta nghe kể là vì đó là yêu đan của Kình Nhân Ngư một nửa mang tà khí một nửa chính khí,là do Cố Chánh Phương dùng linh lực mượn sấm sét đánh tan nửa viên tà khí,đem nửa viên chính khí mài giũa nên hình vầng trăng khuyết khảm vào Kiếm.

-Từ khi Kiếm có minh châu lại càng thêm có linh khí trở thành Thần Võ lợi hại như vậy đó.

-Đúng đúng...Nguyệt Kiếm xứng đôi Tiên Nhân...

Kể đến đám đệ tử Linh Quang Điện còn lại cũng nhận ủy thác nhiệm vụ ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa giúp dân chúng thu phục yêu ma.Lâm Ngạn Hữu và A Minh cũng là những vị đại hiệp nổi danh khắp chốn một người được gọi Khoái Đao Tiên Nhân,một người được gọi là Bách Tiễn Tiên Nhân.

Nhậm Nhã tròn mười bảy tuổi,thiếu nữ xinh đẹp năm nào lại càng thêm nhuận sắc,xuất sơn theo đồng môn gây dựng danh tiếng,chẳng những giỏi võ công lại vô cùng diễm lệ ,chẳng bao lâu đã được đồng đạo giang hồ ca tụng là Tiên Nữ Trường Bạch.

Còn về Dương Thiên Hạo, Y từ cuộc chiến ở Vô Ưu Tự đã tự bế quan dưỡng lại linh đan,đôi ba tháng lại đến phá kết giới Tuyết Đàm Sơn ,nhưng mỗi lần kết giới bị dao động là nguyên thần của một kẻ có Thần Ấn hiện ra cầm thanh đao đỏ rực phản công đánh Y trọng thương.Dương Thiên Hạo không rõ tại sao không phải là nguyên thần của Lý Tự Nhiên xuất hiện mà lại là một nguyên thần bí ẩn kia bảo vệ kết giới.Huyền Nhân Đại Sư cũng không hiểu nhưng ông ấy lý giải có thể là ảo ảnh của thần thức mà thôi ,nó thay đổi hình dáng dựa theo tâm ý của người xuất thần nhầm đánh lừa kẻ xâm nhập.Dương Thiên Hạo đành thay đổi suy nghĩ không nóng lòng đánh phá kết giới Tuyết Đàm Sơn nữa mà tập trung bế quan để thăng hạng linh đan ,đôi khi ra ngoài mấy ngày chỉ truyền dạy võ công cho mấy vị đệ tử thân truyền,việc quản Điện trao lại cho đám đệ tử.Nhưng

mỗi khi nhận được truyền tin từ Huyền Nhân Đại Sư là Y sẽ ngự kiếm bay đến Tuyết Đàm Sơn xem xét.

-Huyền Nhân Đại Sư!

-Dương Trưởng Lão!

Hai người đứng ở chân núi Tuyết Đàm nhìn vào kết giới vẫn kiên cố như năm xưa,Huyền Nhân Đại Sư vuốt nhẹ chòm râu bạc nói

-Mấy hôm trước trên đỉnh Tuyết Đàm có linh tức dao động,lần này mạnh bạo hơn những lần trước Ta báo tin cho Dương Trưởng Lão,nó làm rung chuyển cả đất đá ,khiến mọi sinh vật xung quanh Tuyết Đàm Sơn hoảng loạn,dường như bên dưới đang có thứ gì đó muốn công phá ra bên ngoài...

Dương Thiên Hạo nói

-Đại sư có thể xác định được đó là linh tức gì không?là của Cuồng Long Hắc Đế hay là...

Huyền Nhân Đại Sư thở dài nói

-Dương Trưởng Lão vẫn còn chấp niệm với Lý thiếu hiệp sao?Hai năm trôi qua rồi,nếu như người còn sống sót sau trận đại chiến cũng không thể tồn tại trong băng đàm lạnh giá ngần ấy năm,huống hồ nguyên thần xuất thể lâu như vậy e là sinh mệnh không thể duy trì...Dương Trưởng Lão hãy buông bỏ mà bước về phía trước...

-Đại sư...đệ tử của ta là người không dễ dàng bỏ cuộc...Ta tin Hắn vẫn còn sống...dù nguyên thần có xuất thể Hắn cũng sẽ có cách nhập về...

-Dương thí chủ...nếu Hắn có thể làm được điều đó thì lão nạp e rằng...khi đó Hắn không còn là Người nữa...

Dương Thiên Hạo bần thần,môi run lên

-Đại sư...Hắn tâm tính hiền lành sẽ không hoá quỷ đâu...Hắn chắc chắn không biến quỷ...có thể...phi thăng đắc đạo thì sao?

-A Di Đà Phật...chấp niệm quá lớn...Lão nạp không khuyên giải nữa...chỉ mong Dương thí chủ tự ngộ ra...Lần này dù có là gì ,một khi kết giới bị phá thì chúng ta cũng phải đề phòng bất trắc xảy ra,tránh để chuyện của năm xưa lặp lại.

-Xin Đại Sư khi đó hãy căn nhắc...

-Thí chủ yên tâm,Lão Nạp tự biết căn nhắc,sẽ không để chuyện oan khuất xảy ra,nếu như là Cuồng Long Hắc Đế phá phong ấn,Tăng lữ Vô Ưu sẽ cùng nhau áp chế nó,nếu là Lý thiếu hiệp còn sống sẽ không gây hại cho Hắn...

-Đa tạ Đại Sư...xin hãy luôn truyền tin cho vãn bối về tình hình ở đây,vãn bối sẽ luôn sẵn sàng hỗ trợ áp chế Cuồng Long.

Khi Huyền Nhân Đại Sư rời đi rồi,Dương Thiên Hạo vẫn như mọi khi đứng lặng yên rất lâu để nhìn về đỉnh Tuyết Đàm.Do kết giới ngăn cản cho nên mọi sự xâm nhập bên ngoài đều không thể,kể cả thiên lý truyền âm,vì vậy Dương Thiên Hạo suốt hai năm qua không thể cảm nhận được linh tức của Lý Tự Nhiên,Y chỉ giữ vững niềm tin của mình cho rằng Hắn vẫn còn sống.

-"A Nhiên Ta vô dụng vẫn mãi không thể thăng cấp linh đan Tuyệt Đại Hoàng Kim...trong lần vượt Thiên Kiếp ta đã bị trọng thương...may là hệ thống truyện chỉ trừ chỉ số linh lực và phong bế nội công,nếu không đã bị tan xương nát thịt...linh đan hiện tại vẫn là Đại Hoàng Kim không thể hoá giải kết giới Tuyết Đàm Sơn...còn về tin tức của Ngạo Thế,Ta đã từng xâm nhập Ma Vực thăm dò,chẳng có tin tức gì về Hắn,cứ như là Hắn đã bốc hơi khỏi hệ thống truyện vậy...Ta nghi ngờ Hắn lại Hoán Linh Đổi Cốt dùng thân phận khác rồi...A Nhiên Ta nhớ ngươi..."

...Long Sơn Trấn...

Đường phố tấp nập dân chúng đi lại,các gian hàng buôn bán sôi nổi,vì sắp sửa khai xuân cho nên khắp chốn đều náo nhiệt.Một toán đệ tử của Tiên Môn đi vào tửu lâu khiến mọi người chú ý bàn tán

-Dạo này Long Sơn trấn chúng ta sao tiếp đón nhiều đệ tử Tiên Môn thế nhỉ?Bọn họ y phục xanh xanh đỏ đỏ lượn lờ khắp phố nhìn nhức cả mắt ấy.

-Ngươi không nghe người ta đồn đãi gì hay sao?

-Chuyện gì chứ!

-Ở Rừng Chiêu Hồn cả tháng qua bổng dưng xuất Thần Khí,cho nên bọn người Tu Nhân khắp chốn lũ lượt kéo về đây để săn vật báu.

-Thần Khí gì đây,nếu có Thần Khí xuất hiện thì tại sao người của Bách Kiếm Sơn Trang không đi mà lấy nó,để cho người ngoài đi đến địa phận của mình cai quản làm náo loạn như thế?

-Ngươi không hiểu à?Từ khi phu thê Cát Tông Chủ tạ thế ,con của họ không thích cảnh tranh chấp trên giang hồ nên cũng quy ẩn ,các đời Tông Chủ sau thì linh lực yếu kém khiến cho cơ nghiệp mấy trăm năm của Bách Kiếm Sơn Trang suy sụp,bây giờ Tông Chủ hiện tại Ngụy Cẩm không đủ năng lực đưa Bách Kiếm Môn trở lại vị trí Đại Phái cho nên thường bị các môn phái mạnh hơn chèn ép, không thể phản kháng lại bọn họ đành mắt nhắm mắt mở cho họ tự do đi lại trên đất Long Sơn.

-Không phải đâu ta nghe nói là người của Bách Kiếm Môn không thể thu phục Thần Khí này nên đã phát thiên lý truyền tin đi khắp Đại Phái Trung Nguyên nhờ bọn họ đến tiếp ứng.

-Đến tiếp ứng ư?ta thấy bọn họ đến kiếm chác thì có.

-Nhưng có ai thấy được Thần Khí kia không,nó là gì hả?

-Nghe nói là Hoả Phụng của Thần Quốc chạy đến đây, nếu như ai thu phục được nó thì sẽ có một bộ giáp Phụng Thần ,đao kiếm bất xâm ,chống cả độc chướng ăn mòn còn có thể dùng vượt Thiên Kiếp,đi lại giữa các kết giới Đa Thời Không.

-Woa...lợi hại vậy sao?

-Vậy vậy ai có nó thì sẽ tự do thăng thiên hạ địa chẳng sợ kẻ địch có linh lực cường hãn rồi.

-Nhưng đừng vội vui mừng vì nó là Thần Thú cho nên linh lực rất mạnh,chưa đến gần thì đã bị sức nóng của nó thiêu ra tro rồi... Tu Nhân bình thường như chúng ta tốt nhất là ở yên trong thành cho an toàn,dù sao kết giới bảo vệ Long Sơn Trấn của Tiền Tông Chủ Lãnh Mộ Tuyết cũng có thể chống chọi được.

-Ậy có chắc chắn không,trãi qua cả trăm năm rồi à, kết giới này liệu có còn tồn tại không đây...

-Ngươi điên à, không thấy cả trăm năm qua không có yêu ma quỷ quái nào xuất hiện ở đây hay sao...

Rừng Chiêu Hồn nằm trong phạm vi Long Sơn Trấn cách thị thành khoảng mười dặm đường,vốn là nơi để cho các đệ tử Bách Kiếm Môn rèn luyện võ công và chú thuật để vượt cấp linh đan.Rừng rậm có nhiều yêu thú nhưng chỉ bậc Trung ,từ khi Hoả Phụng xuất hiện đã biến nơi này thành chảo lửa ,cây cối bị thiêu thành than,ngày đêm bốc khói nghi ngút khiến cho đệ tử của Bách Kiếm Môn không thể đến tu luyện được nữa.Vì để lửa không cháy lan sang thị thành và chân núi Long Sơn,Ngụy Cẩm Tông Chủ đã giăng kết giới ngăn chặn lửa cháy tràn lan.Con Hoả Phụng này cũng rất kỳ quái nó không rời khỏi Rừng Chiêu Hồn chỉ đi lanh quanh trong đó,thi thoảng mới phát lửa đốt phá khắp nơi,bình thường thì ngủ yên bất động vì vậy lửa bùng cháy lại ngưng một vài ngày rồi tiếp tục bùng cháy,tạo thời cơ cho đám Tu Nhân tham lam tiếp cận Hoả Phụng,nhưng hơn cả tháng nay chẳng có kẻ nào vào rừng rồi trở ra được nữa.

Đám võ lâm đồng đạo tụ hội tại Túy Tiên Lâu nghỉ ngơi và bày kế để hạ Hoả Phụng,trong đó những đệ tử phái vô danh là nhiều,cũng có một vài đệ tử của Đại Phái đến thăm dò sự việc.Viên Ý vị đại đệ tử của Tăng Viễn cũng dẫn theo hơn mười người tham gia cuộc thăm dò này,Hắn nói

-Các vị đạo hữu hôm nay không hẹn mà gặp ở Long Sơn Trấn thật vinh hạnh cho Viên Mỗ đây,nhưng chúng ta là khách nên đến bái phỏng Ngụy Tông Chủ của Bách Kiếm Môn trên Long Sơn Đỉnh rồi hãy đi Rừng Chiêu Hồn tìm Hoả Phụng,đó là lễ nghĩa đồng đạo.

Một tên tán tiên kiêu ngạo hất mặt nói

-Ha ha ha...tại sao phải phiền phức như thế,trong khi Ngụy Cẩm kia cũng đâu xen vào chuyện đồng đạo võ lâm đi săn Thần Thú...lễ nghĩa giả tạo làm gì...

-Phải đó bọn ta đến Long Sơn Trấn đã hai ngày rồi còn không thấy đệ tử Bách Kiếm Môn tuần tra thành nữa thì bái phỏng cái gì chứ.

-Bách Kiếm Sơn Trang xưa nay ít giao tiếp đạo hữu ,cả đám đệ tử chỉ ở lì trên Long Sơn Đỉnh không rời khỏi Môn Phái ,đến cả Thần Thú quấy phá địa phận cai quản cũng không dám ra mặt thu phục thì chúng ta quấy rầy họ làm gì.

-Từ cuộc chiến chống Dị Thần Diệt Thế,Bách Kiếm Môn ngày càng suy thoái bị đánh bật khỏi Lục Đại Phái Trung Nguyên,còn tư cách gì để chúng ta nể phục nữa mà bái phỏng...Viên huynh đệ đừng nói chuyện thừa thãi làm gì... chúng ta nên bàn cách đối phó với Hoả Phụng kia đi.

Bổng dưng có một tiếng nói trong trẻo đầm ấm cất lên ở một bàn trà trong góc

-Lễ nghĩa đạo hữu không phải là chuyện nhỏ,nó thể hiện nhân cách làm người của chúng ta,ảnh hưởng đến danh tiếng của Môn Phái sao có thể bỏ qua.Long Sơn trấn là đất cai quản của Bách Kiếm Môn,chúng ta là khách đến nhà phải bái phỏng chủ là chuyện thường tình, người ta không trách vô lễ nhưng không có nghĩa là chúng ta không vô lễ, người vô lễ sao có thể được tôn trọng mà xưng danh trên giang hồ.

-Ơ cô nương đây là...

-Là ...Nhậm Nhã cô nương của Trường Bạch Tiên Môn đây mà...

-Tiên nữ Trường Bạch Sơn đúng là dung nhan tuyệt sắc!

Nhậm Nhã đứng lên thi lễ nói

-Tiểu nữ Nhậm Nhã là đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn chỉ nói lên suy nghĩ của mình xin chư vị đừng trách tội.

Viên Ý nhìn sang thấy Nhậm Nhã cũng cảm thấy lòng xao xuyến

"-Tiểu cô nương năm nào ở rừng Châu Mộc nay đã xinh đẹp đến thế này sao?"

Vài tên đồng đạo nói

-Nhậm Nhã cô nương là người của Đại Phái, được giáo dưỡng tốt nên nói nghe thật chí lý...vậy chúng ta nên đến Bách Kiếm Sơn Trang bái phỏng Ngụy Tông Chủ trước.

-Hừ các ngươi thích bày vẽ lễ nghĩa thì cứ việc đi,bọn ta sẽ đến Rừng Chiêu Hồn giết Hoả Phụng... không cần trợ giúp gì cả...

-Ngươi tưởng Hoả Phụng là yêu thú bình thường à,với năng lực của các ngươi mà muốn thu phục nó ư,ngông cuồng...

-Bọn ta không được vậy ngươi được sao?đi bái phỏng Ngụy Tông Chủ để tìm trợ giúp hả,thật nực cười,Thần Thú trên đất người ta xử lý sao chưa đến lượt các ngươi lên tiếng đâu,đi săn trộm còn bái phỏng chủ nhà ư?

-Săn săn trộm cái gì chứ,ăn nói thật khó nghe,Hoả Phụng do Bách Kiếm Môn nuôi dưỡng à?Là Ngụy Cẩm truyền tin nhờ đồng đạo đến Long Sơn giúp sức nhé!

-Các vị hãy nghe tiểu nữ nói vài lời...Hoả Phụng vô duyên vô cớ bổng dưng chạy đến đất Long Sơn ắt hẳn là có nguyên nhân,Tiểu nữ dám tin rằng Ngụy Tông Chủ đã từng giao chiến với Thần Thú này cho nên mới có kết giới bao quanh Rừng Chiêu Hồn ngăn lửa cháy tràn lan.Chúng ta nên bái phỏng ông ấy để hỏi rõ tình hình Hoả Phụng mới có thể tìm cách đối phó chu toàn.

Viên Ý nói

-Nhậm cô nương nói rất đúng,chúng ta không nên manh động.

Tuy nhiên vẫn có những tên Tán Tiên bỏ ngoài tai những lời này và cho rằng kẻ đến trước sẽ thu phục được Thần Khí trước,nên tách ra không đi chung đường.

Viên Ý trên đường đến núi Long Sơn đã tiếp cận Nhậm Nhã trò chuyện

-Nhậm cô nương...xin cho tại hạ hỏi ...không biết Dương Trưởng Lão có đến tham dự Đấu Linh Đại Phái của năm nay không?Đã hai kỳ thi trôi qua tại hạ không còn thấy phong thái uy nghi của ông ấy rồi.

Nhậm Nhã cúi đầu thi lễ nói

-Đa tạ Viên sư huynh đã quan tâm Ân Sư vẫn còn bế quan không có ra chỉ thị cho các đệ tử,nên ta không biết...

-Vậy Cố huynh đệ có phải là người đại diện đi tham dự không?

-Đại sư huynh của ta cả năm qua đi rèn luyện bên ngoài vẫn chưa có tin báo về nói muốn tham dự Đấu Linh Đại Phái...nhưng theo ta nghĩ huynh ấy chắc chắn sẽ tham dự.

Viên Ý lại nói

-Năm trước ta có thay mặt Kim Sa Môn đến Trường Bạch Tiên gửi quà chúc mừng sinh thần của Bàng Tông Chủ,có trò chuyện với huynh ấy đôi lời, không ngờ sau lần gặp gỡ đó huynh ấy đã xuất sơn đi ngao du khắp nơi còn để lại danh tiếng vang dội,tại hạ thật cảm phục.Đấu Linh Đại Phái lần này ta mong rằng sẽ có dịp đấu với huynh ấy một trận.

Nhậm Nhã mỉm cười,ánh mắt chứa đầy tâm sự

-Ừm...

-"Một năm bốn tháng mười bảy ngày...chàng chỉ truyền tin báo về hành trình của mình cho Sư Tôn và gửi lời thăm các đồng môn huynh đệ,chưa bao giờ nhắc đến ta...chàng không nhớ ta sao?"

Tiểu Liên đi bên cạnh thúc vai vào người của Nhậm Nhã nhắc nhở

-Nhậm sư tỷ ,Viên sư huynh hỏi tỷ kìa...sao không đáp lời...

Nhậm Nhã chợt tỉnh nói

-Hả...Viên,Viên sư huynh nói gì ạ...

Viên Ý mỉm cười nói

-Ta hỏi muội khi đó có đến tham dự không?

-Dạ...ta không thể nói trước được vì đệ tử đi tham dự Đấu Linh Đại Phái do các Trưởng Lão Quản Điện tự chọn ra...Ta hi vọng Sư Tôn sẽ cho ta cơ hội tham dự.

Tiểu Liên nói

-Nhậm sư tỷ đã đạt cấp linh đan Bạch Kim,hai năm qua luôn hành hiệp giúp đỡ dân chúng trừ hại yêu ma,đương nhiên là có tư cách đi rồi... muội nghĩ danh sách năm nay sẽ có tỷ đi cùng các sư huynh.

Có vài đệ tử của môn phái khác đi sau xầm xì bàn tán

-Ngươi xem kìa Nhậm Nhã và Viên Ý nói chuyện rất thân mật,tin đồn giữa hai phái Kim Sa và Trường Bạch Tiên bất hoà là giả sao?

-Giả cái gì mà giả...năm xưa trên Vô Ưu Sơn,Tăng Tông Chủ và Dương Thiên Hạo đã xảy ra xung đột vì một đệ tử của Linh Quang Điện tu luyện tà thuật,hai môn phái đánh nhau rất dữ dội,nhưng vì có Huyền Tâm Đại Sư đứng giữa hoà giảI nên mới tạm lắng xuống.

-Ể người ngươi nói đến có phải là tên đệ tử của Dương Thiên Hạo đã dùng nguyên thần của mình áp chế Ma Thú Cuồng Long Hắc Đế giúp Trung Nguyên tránh một trận tai kiếp không?

-Chính hắn,chính hắn...bởi vì chuyện này cho nên mọi ân oán của Trường Bạch Tiên và các Môn Phái đều xoá bỏ...riêng Kim Sa Môn thì không chắc nha...

-Ta nghe nói từ khi trở về từ Vô Ưu Sơn,Tăng Viễn đã bế quan không hề xuất môn trong một năm ,nghe nói linh lực đã tăng lên rất nhiều...cuộc thi Đấu Linh Đại Phái năm trước đã tung một chưởng thắp sáng toàn bộ Tâm Hoả Đăng trên đài Đấu Linh...khiến cho mọi người đều kinh ngạc...

-Một ,một chưởng đã thắp sáng tất cả Tâm Hoả Đăng á... không, không phải mỗi một Đại Phái sẽ tự thắp Tâm Đăng sao hả?

-Hành động này vừa thất lễ với các vị Tông Chủ khác vừa ra oai chiếm thế thượng phong...Trong khi đó Huyền Nhân Đại Sư và Tuệ Tĩnh Sư Thái đã là hai người không chấp thế sự,Khưu Kỳ Tông Chủ thì luôn tránh tranh luận ,nói xem Kim Sa Môn muốn thị uy với ai hả, không phải là với Bàng Tông Chủ hay sao.

-Hừ,đám người Kim Sa Môn này đến đây không có ý tốt gì rồi...

Chân núi Long Sơn có kết giới và đệ tử canh gác,nên khi nhóm người đồng đạo đi đến đây đã bị chặn lại.

-Các vị là ai mục đích đến Long Sơn Đỉnh là gì?

-Bọn ta nhận được thiên lý truyền tin của Ngụy Tông Chủ nên đến đây hỗ trợ vây bắt Hoả Phụng.

-Các vị xin báo danh và môn phái để chúng tôi truyền tin lên Sơn Trang hỏi ý kiến...

-Hừ...phiền phức thật đấy...

-Các vị chúng ta là khách nên theo quy tắc của Bách Kiếm Sơn Trang...

Sau một lúc báo danh các đệ tử của Bách Kiếm Môn mới dẫn đoàn người đồng đạo lên núi.

Biết có đệ tử của hai Đại Phái là Kim Sa Môn và Trường Bạch Tiên nên Ngụy Cẩm đích thân ra Đại Sảnh tiếp đãi.

-Chư vị Ngụy Mỗ xin cảm kích tấm lòng nghĩa hiệp tương trợ đồng đạo của các vị...Hoả Phụng kia thật sự rất lợi hại,mỗi khi thức giấc thì sẽ phát ra lửa Diệt Hồn thiêu đốt oán linh của tất cả sinh vật xung quanh,một khi bị lửa bắt vào sẽ không thể siêu thoát,Bách Kiếm Môn chúng tôi đã tổn thất hơn hai trăm đệ tử trong trận vây đánh Hoả Phụng,hiện tại Ngụy Mỗ chỉ có thể giăng kết giới ngăn chặn lửa Diệt Hồn cháy tràn lan không có cách dập tắt.Xin chư vị truyền tin về Môn Phái tăng thêm người cứu viện đến Long Sơn để tránh một trận Tai kiếp.

Đám đồng đạo nghe xong hoảng loạn nhìn nhau

-Gì gì hả...Diệt Hồn ư?là ngọn lửa mà thời Thượng Cổ đã xuất hiện ư ,trong trận chiến lập lại Nhân Giới,Thần đã dùng nó để đánh với Dị Thần nổi loạn ?

-Chắc gì là lửa trong truyền thuyết đó chứ,Tu Nhân chúng ta có bao giờ tận mắt chứng kiến đâu,chỉ biết qua cổ tịch ghi chép,sao có thể cho là Diệt Hồn Hoả được...

Viên Ý nói

-Nếu như Hoả Phụng này có thể phát ra thứ lửa đáng sợ như thế thì đây không còn là chuyện Thần Khí phá rối Long Sơn Trấn nữa mà là Đại Hoạ của Trung Nguyên.

Nhậm Nhã nói

-Tiểu nữ đã từng nghe Ân Sư giảng dạy về Thần Khí Điển Tịch, Người nói ở Thần Quốc có một vị Thần cai quản Kim Sơn Vũ Điện sở hữu một bộ giáp chiến tên là Phụng Thần Giáp,bộ giáp này có thể biến hoá xuất hiện với hình dạng Hoả Phụng như Thần Thú ,linh lực phát ra là Diệt Hồn Hoả,lửa này thiêu đốt oán linh không thể dập tắt bằng linh khí phàm nhân,nay lại trùng hợp với những miêu tả của Ngụy Tông Chủ,Tiểu nữ cho rằng lửa cháy ở Rừng Chiêu Hồn chính là Diệt Hồn Hoả.

-Hừ có phải Diệt Hồn Hoả hay không đến Rừng Chiêu Hồn xác minh sẽ rõ... không thể vì một câu nói của Ngụy Tông Chủ mà chúng ta hoang mang vội vã báo tin tức về Môn Phái.

Viên Ý nói

-Vãn bối cũng cảm thấy nên đi xác minh một chuyến trước khi báo tin tức về Sư Môn.

Ngụy Cẩm nói

-Từ trận đánh gần một tháng trước Ngụy Mỗ đã bị nội thương,nhất thời không để dẫn dắt chư vị đến Rừng Chiêu Hồn,chỉ có thể cho đệ tử đưa các vị đến ngoại vi chiến địa đó...

Viên Ý nói

-Ngụy Tông Chủ cứ an tâm dưỡng thương,chúng tôi chỉ đi xác minh Diệt Hồn Hoả,sẽ không manh động, không để Tông Chủ lo lắng.

-Xin đa tạ...

Rừng Chiêu Hồn ngập tràn khói trắng và bốc mùi cháy khét,phạm vi cách nửa dặm đã khiến con người ngột ngạt,khó mà áp sát.Một vị đệ tử của Bách Kiếm Môn tung lên đạo bùa xua tan khói mù ,mới dẫn bọn người đồng đạo đi tiếp được.

-Các vị phía trước đã là kết giới,lửa cháy bên kia chính là do Hoả Phụng phát ra,tuy mấy ngày nay nó không có động tĩnh gì nhưng lửa vẫn không tắt...Ta không thể dẫn các vị đi tiếp được nữa...

Một tên háo thắng nói

-Người Bách Kiếm Môn các ngươi nhát gan đến như vậy sao hả,tránh ra ...

Hắn xông lên bắn linh lực phá hỏng một lổ kết giới rồi đi qua

-Hừ...lửa này có bắt vào người đâu chứ,nói nhảm thật... người đâu theo ta...

Nhóm người đi theo Hắn đồng loạt bước qua kết giới mặc kệ những lời khuyên ngăn của vị đệ tử Bách Kiếm Môn.Đám đồng đạo còn lại sợ Thần Khí bị kẻ khác thu phục cũng nhanh chân chạy vào Rừng,Nhậm Nhã nói

-Tiểu Liên muội và các sư huynh đệ ở lại đây để tiếp ứng,Ta vào trong xem thử.

-Dạ...

Viên Ý cũng để lại hai người rồi dẫn theo năm người đi vào trong

-Nhậm sư muội để Ta đi trước mở đường...

-Ừm...

Bên trong Rừng Chiêu Hồn chẳng khác gì một chiến địa hoả ngục,khắp nơi đều có xương cốt cháy đen của thú rừng,con người và cả yêu quái,sức nóng bao phủ khiến mọi người khó chịu phải mở kết giới bảo vệ.Bọn đồng đạo đã chạy đi trước ,len lõi qua từng ngóc ngách tìm kiếm ,cuối cùng cũng phát hiện ra Hoả Phụng đang nằm ngủ,xung quanh nó rãi rác xương cốt đen đúa , không có lửa cháy .Một tên háo hức nhìn thấy Hoả Phụng chẳng qua chỉ là một con chim to lớn bình thường nên vội vã dụng bùa chú bắn ra mũi tên hòng kết liễu nó.

-Hừ...là ta phát hiện ra trước Thần Khí này là của ta...yaa...

-Hừ...Thần Khí nào là của ngươi chứ...yaa...

-Đừng hòng cướp của ta...

Cả bọn vừa tranh nhau tấn công Hoả Phụng vừa trở mặt đánh nhau tạo ra tình cảnh bát nháo .Nhưng bọn họ quên rằng Hoả Phụng là Thần Khí Giáp Chiến nên đao kiếm bất xâm kể cả tiễn giáo tầm thường, bao nhiêu ám khí bắn đến chưa chạm vào bộ lông của Hoả Phụng cũng đều văng ra,dội ngược lại bọn ngông cuồng,gây chết chóc thảm hại.

-Á...

-Sao lại như vậy,sao không thể chạm vào nó hả?

Nghe tiếng kêu la Nhậm Nhã và Viên Ý chạy đến cũng vừa đúng lúc Hoả Phụng kia chớp chớp mắt cử động đầu.Viên Ý biết tính nghiêm trọng khi Hoả Phụng thức tỉnh liền bảo

-Mọi người chớ cử động!

Nhậm Nhã nói

-Đừng làm ồn ,Nó đang mơ ngủ sẽ không phát Diệt Hồn Hoả...

-Ét,éc,...

Một tên bị thương ngó thấy con chim to lớn đang chuyển mình thì hồn phi phách tán sợ run rẩy cả người,Hắn bỏ mặc lời cảnh báo vội ba chân bốn cẳng chạy đi và la hét

-Chạy đi...aaaa...

Hoả Phụng choàng tỉnh nó đứng lên để lộ thân hình to lớn như một con bò mộng,toàn thân bốc hoả đỏ rực ,ánh mắt hung hãn nhìn vào bọn người đồng đạo và phung lửa .

-Eccccc...

Lửa kia nhanh chóng thiêu rụi hơn hai mươi tên Tu Nhân,chỉ còn xương đen gãy rụng từng đoạn ,hồn phách vừa thoát ra chưa kịp quay về Địa Phủ đã tan biến.

-Aaaaa...

Những kẻ còn lại hoảng loạn bỏ chạy,một số chưởng linh lực chống trả,nhưng lửa kia đúng là biết bắt người,nó lan ra chặng hết mọi đường rút lui.

-Á...chúng ta bị vây hãm rồi...làm gì bây giờ...

Nhậm Nhã bay lên dụng chú gọi nước để dập lửa

-Vũ Mãn Thiên!

Nước trút xuống giăng khắp nơi như mưa nhưng vẫn không thể làm lửa tắt,đám đồng đạo vẫn bị lửa thiêu cháy.

Viên Ý tung ra chưởng lực đánh vào Hoả Phụng,nó ngưng phung lửa,né tránh,nhưng lại vỗ cánh bay lên cao đáp trả Viên Ý bằng những sợi lông vũ rực lửa ,Hắn né tránh liên tục tránh khỏi trúng chiêu,nhưng lửa càng lúc càng nhiều,khiến cả đám Tu Nhân kiệt quệ co rụm sát vào nhau,Nhậm Nhã và Viên Ý cũng bị linh tức của Hoả Phụng đã thương ,ói máu.

-Chúng ta phải chết ở đây sao?

-Làm gì đi!

Nhậm Nhã nói

-Mọi người đừng sợ,đồng môn của ta vẫn còn ở bên ngoài,thấy lửa cháy bọn họ sẽ biết chúng ta gặp nguy sẽ tìm cách cứu chúng ta.

Viên Ý nói

-Tất cả cùng hợp sức giăng kết giới bảo vệ ...ngăn lửa không kéo chúng ta đi...chờ cứu viện đến...

Vì để giữ mạng mọi người đều làm theo,kết giới có thể ngăn lửa cháy đến nhưng kết giới không chống lại nổi sức mạnh công phá của Hoả Phụng,nó điên cuồng kêu rống và đập cánh làm cho kết giới suy yếu.Mọi người sợ hãi đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn nhau,kêu khóc

-Phen này bỏ mạng rồi...

-Không ta không muốn chết...cứu với...hu hu...

-Hừ khóc gì chứ mười tám năm sau vẫn là một đấng nam nhân hoàn hảo...

-Người ư...Diệt Hồn Hoả thiêu đốt cả oán linh ngươi không thấy à ,còn cơ hội tái sinh nữa ư?

Lúc này kết giới vỡ tan lửa áp vào ,Viên Ý dùng cả thân thể che chở cho Nhậm Nhã

-Á...

-Nhậm muội cẩn thận...

-Écccc...

Con Hoả Phụng bị một luồng kiếm khí bay đến đánh bật ra một khoảng ,lửa cũng bị quét dạt đi .Khi mọi người chưa hiểu ra chuyện gì thì từ trên cao bay hạ xuống một nam nhân mặc y phục trắng tinh ,chỉ thêu hoa văn lá trúc bạc lấp lánh,trên tay người này cầm một thanh trường kiếm gần chuôi kiếm có khảm minh châu vầng trăng khuyết.Một người long lanh ánh mắt thốt lên

-Là là Nguyệt Kiếm Tiên Nhân...Cố Chánh Phương đại hiệp!

Cố Chánh Phương nay đã là thanh niên hơn mười tám tuổi,dung mạo tuấn mỹ,phong cách nhã nhặn,mài kiếm mắt phượng,môi hồng nhạt,thân đã cao gần 1m80 nhưng dáng gọn thư sinh không cơ bắp hộ pháp như Dương Thiên Hạo,tuy đã có chút phong sương bụi trần nhưng vẫn không che đi sự cao quý của một vị thiếu gia danh môn.Nhậm Nhã nhìn thấy người thương trong lòng không khỏi bỡ ngỡ xao xuyến

-Cố sư huynh...Đại sư huynh...!

Cố Chánh Phương quét một đường kiếm đánh dạt lửa ra hai bên tạo ra một con đường trống,đoạn tung bùa chú cản trở Hoả Phụng đến gần ,Y nghiêng nửa mặt nói

-Chạy đi...Thần Thú này rất mạnh Ta không thể giữ chân nó được lâu...

Nhậm Nhã chần chừ không chịu đi,nhưng bị Viên Ý kéo tay

-Cố sư huynh,muội ở lại giúp huynh...

-Nhậm Nhã muội đừng ở lại cản trở huynh ấy , đi thôi...

Bạn đang đọc Ông Chủ Ta là Sư Tôn Tuấn Mỹ sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.