Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Sa Thành bất ổn

Tiểu thuyết gốc · 4131 chữ

Lý Tự Nhiên võ đoán Nhậm Nhã chính là Con Rối Chính vì với linh lực linh đan cấp Đồng Kim của nàng không thể đánh ra những đường kiếm lợi hại đến như vậy nếu không được gia tăng thêm linh lực vì vậy Nhậm Nhã chính xác là Con Rối Chính nắm giữ ấn chú.Lý Tự Nhiên vừa mừng vừa lo khi dốc toàn lực phá trận

-Hic nếu như phương pháp phá trận này không hữu hiệu thì mình đã giết chết nhân vật nữ chính Nhậm Nhã rồi a...cầu mong tổ tiên phù hộ cho hào quang nhân vật phản diện Lý Tự Nhiên này phát huy để cứu Ta một mạng a...hừ...chết thì chết...yaa...

-Uỳnh,ùynh...

Sau khi trận bị phá tất cả các đệ tử của Linh Quang Điện đều được giải chú nằm bất tỉnh trên đất,Lý Tự Nhiên ôm lấy Nhậm Nhã điểm vài huyệt đạo trên người nàng ta ép cho ấn chú kia thoát ra khỏi miệng của nàng.Nhưng xúi quẩy cho Hắn là vì linh lực đã dồn vào phá trận cho nên hiện tại Hắn không đủ sức để đẩy ấn chú kia ra khỏi cổ họng của Nhậm Nhã và nó có nguy cơ tuột lại xuống bụng ,lúc đó ấn chú kia sẽ tự hủy làm lục phủ ngũ tạng của Nhậm Nhã tan tành.Lý Tự Nhiên ngồi trên đất cho Nhậm Nhã ngã dựa vào lòng mình,Hắn một tay đỡ sau lưng nàng ôm giữ,một tay cố rót linh lực vào cổ của Nhậm Nhã để giữ ấn chú,tay Hắn run rẩy,mồ hôi vã ra nhễ nhại,rơi cả vào mắt cay xoè,Hắn mếu máo

-Ôi trời ơi cái đồ quỷ này sao mày dai thế,lên giùm tao đi a...hừ...ông đây đã tạo ra mày há để cho mày làm khó hả?Không ra à...Tao hút...

Thế là Hắn không do dự cúi mặt xuống hút lấy ấn chú kia lên khỏi miệng của Nhậm Nhã cũng đồng thời Dương Thiên Hạo chạy đến và trông thấy.

Y nổi trận lôi đình đi như bay đến kéo cổ áo sau của Lý Tự Nhiên mà lôi ra

-Ngươi không nghe Ta gọi hay sao hả?Đây là tình huống gì Ngươi còn giở trò đồi bại với người bị thương hả?yaaa....

Lý Tự Nhiên nghe thấy tiếng của Dương Thiên Hạo nhưng vì đang hút ấn chú,Hắn không thể dừng lại đành sợ hãi mà làm cho xong việc,ai ngờ Dương Thiên Hạo kéo Hắn ra ,Hắn cố gắng ghì lại một chút cũng hoàn thành hút ấn chú sang miệng của mình.Dương Thiên Hạo càng thêm nổi đoá,Y quên mất hình tượng lãnh đạm,cao cao tại thượng của một vị Tông Sư Đại Phái mà vỗ cho Lý Tự Nhiên một bạt vào má như trời giáng

-Dâm tặc!mới chỉ mười ba tuổi đã đê tiện như thế ư?yaa...

-Bốp!

-Phụt!Ưm...

-Ầm!

Cú tát mạnh đến nỗi làm cho Lý Tự Nhiên ngã văng qua một bên ,phun máu lẫn ấn chú kia ra khỏi miệng.Ấn chú bay văng đi va vào một tản đá nổ tan tành ,bấy giờ Dương Thiên Hạo mới hiểu ra

-Ơ...đó là...ấn chú sao?

Y bần thần nhìn lại đám đệ tử nằm trên đất ,xong thì nhìn Lý Tự Nhiên đang ôm một bên má lăn lộn kêu gào, hóa ra mình đã đánh oan đệ tử,trong lòng bất giác cảm thấy tội lỗi.

-Ngươi, ngươi đang giải ấn chú ư?sao ngươi không nói hả?

Lý Tự Nhiên nước mắt giàn giụa,hai tay ôm lấy má phải,miệng run run ,khoé miệng có chút máu nói lắp bắp

-Hic hic...ta ta...phá trận Rối Nhân...hic phát hiện ra Nhậm Nhã sư tỷ là con rối chính nên giải ấn chú...hic...nhưng linh lực hao tổn không ép nổi ấn chú ra ngoài...cấp bách phải dùng miệng hút ra...hic...Sư Tôn không hiểu sự tình...hic tát ta muốn văng hàm răng...hic...huống hồ tuy thân xác ta là thiếu niên mười ba tuổi nhưng nội tâm ta đã hai mươi lăm tuổi rồi Sư Tôn.

Dương Thiên Hạo vội đỡ Hắn lên nói

-Ta ta tưởng rằng ngươi đang lợi dụng Nhậm Nhã...ngươi biết đó ngươi là nhân vật phản diện có tình ý với Nhậm Nhã mà...Ta hành động như vậy cũng đúng thôi, không thể trách ta...

Lý Tự Nhiên chưng hửng một lúc nhìn Dương Thiên Hạo

-Sư Sư Tôn...Ta ta đâu phải nhân vật mặc định...ta không có tình ý với Nhậm Nhã đâu à...

-"Mẹ kiếp ngươi Dương Thiên Hạo đánh lầm ông rồi không chịu xin lỗi còn đổ tội cho nhân vật Lý Tự Nhiên ư?Ta ghim ngươi!"

Dương Thiên Hạo ánh mắt dịu hẳn nói

-Buông tay xuống để ta xem mặt của ngươi...

Lý Tự Nhiên bẽn lẽn buông tay ra,Dương Thiên Hạo nhìn thấy dấu bàn tay in rõ mồn một trên làn da đen bánh mật của Lý Tự Nhiên mà chớp mắt ngỡ ngàng một cái.

-"Ta mạnh ta quá rồi,da đen như vậy mà còn nhìn rõ dấu tay,chắc phải ba hôm mới mờ phai đi...Tại sao mình lại hành động điên rồ như vậy chứ...?"

-Ừm, không sao đâu chỉ là sưng đỏ lên một chút ,bôi thuốc trị thương sẽ khỏi thôi...

Đoạn Y nhìn đám người đồng đạo và ba người Cố Chánh Phương nói

-Ngươi dụng chú gì mà khiến cho bọn họ thành ra như vậy hả?

Lý Tự Nhiên vẻ mặt nhăn nhó,xem chừng còn rất đau chậm rãi trả lời

-Chỉ là một chú thuật bậc trung của Ma Tộc gọi là Huyễn tâm chú,chính là giam giữ ý thức của người trúng chú vào trong nỗi sợ tiềm ẩn nội tâm của bọn họ.Chú chỉ được giải khi người trúng chú thoát khỏi sự sợ hãi hoặc có người linh lực cao thâm mà phá đạo bùa phía trên .

Dương Thiên Hạo thấy được sự lợi hại tiềm ẩn trong người của Lý Tự Nhiên bất giác lo lắng

-"Hắn vừa là tác giả vừa là nhân vật nhập vai...hệ thống truyện cứ như thể nằm trong sự điều khiển của Hắn vậy...có khi nào...ừm... không, không thể nào Hắn không thể tự mình truy sát bản thân mình được ,Dương Hạo đừng đa nghi nữa,một nhân viên quèn như Lý Tự Nhiên không thể mang âm mưu bắt cóc thí nghiệm thực tế ảo trên người thật được...đừng suy diễn lung tung chứ hả?"

-Mau giải chú cho bọn họ đi chúng ta còn phải lên đường.

-Ơ...dạ...nhưng ...Sư Tôn có thể rót cho đệ tử một ít linh lực không,ta cạn sức rồi không thể vận linh lực nữa...

-Hừm...đưa tay đây...

Lý Tự Nhiên sau khi tiếp nhận một ít linh lực từ Dương Thiên Hạo thì điểm ra một đạo bùa ánh sáng đỏ bắn vào giữa trận đồ phía trên trời ,chẳng bao lâu đạo bùa kia bị triệt tiêu tan biến,ánh mắt của những người trúng chú đều lấy lại thần khí,cơ thể cử động.Có người bủn rủn chân tay ngã khụy,có người như phát điên la hét bỏ chạy,có người lấy lại tinh thần vẫn còn bở ngỡ đứng chôn chân trông vẻ mặt vô cảm.

-Á... tha cho ta,tha cho ta...

-Đừng đừng đến đây..aaa...

-Ta đang ở đâu đây...

Cố Chánh Phương lấy lại ánh nhìn vừa trông thấy Dương Thiên Hạo, vẻ mặt Y bần thần mà ngã ngồi ra sau

-Á,Sư Tôn!

Dương Thiên Hạo khẽ chao mài khó hiểu ,nhưng Lý Tự Nhiên thì tinh tường trong lòng Hắn đã rõ ràng

-"Nỗi sợ của Cố Chánh Phương là Dương Thiên Hạo ư?"

Nguyệt Y Tiên thì ôm ngực gào thét

-Chủ Nhân tha mạng,chủ nhân tha mạng...

Nguyệt Y Thần thì vô thức chạy đến bên Lý Tự Nhiên nắm tay vạch cổ áo của Hắn mà nhìn mà thút thít,mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi

-Ngươi không sao chứ,ngươi bị Sư Tôn của ta đánh như vậy chắc là kinh mạch đứt hết rồi...

Lý Tự Nhiên vểnh mỏ giật tay lại nói như quát lớn

-Cái Ả Điên ngươi trù ẻo bổn đại gia hả?tránh chỗ khác đi!

Đoạn Hắn đâu mày khó chịu ra mặt

-"Nỗi sợ của Ả này đúng là khác người mà...sợ ta bị Hắc Nguyệt Nương giết hại ư?điên vừa thôi chứ?"

Dương Thiên Hạo đi đến trước mặt của Nguyệt Y Tiên nói

-Chủ Nhân của ngươi là ai?Hắn hiện tại ở đâu?

Trong cơn hoảng loạn Nguyệt Y Tiên ngập ngừng nói

-Chủ Nhân,Chủ Nhân là...Á!

Bổng dưng một tên tán tiên bắn linh lực tấn công vào Nguyệt Y Tiên khiến cho nàng ta thổ huyết ngất lịm.Dương Thiên Hạo xoay người tống cho Hắn ta một chưởng bay văng ra xa bất tỉnh.

-Yêu nữ chết đi!

-Hừ,đánh lén người bị thương thật đáng phỉ nhổ...yaa...

-Ầm...

-Á...

Một vài tên đồng đạo vẫn còn tỉnh táo sợ hãi lắp bắp nói

-Dương Trưởng Lão xin thứ lỗi,chúng tôi chỉ vì nghe theo những lời đồn đại thất thiệt mà đến đây gây cản trở cho Ngươi,thật ra bọn ta cũng không có thù hận gì với Thánh Nữ Tà Giáo...

Lý Tự Nhiên nói

-Các ngươi nói nghe hay nhỉ,chỉ vì nghe theo lời đồn đoán bậy bạ thì đã chạy đến đây đòi chém đòi giết đệ tử của Trường Bạch Tiên,đánh không lại bọn ta thì quay ngược xin lỗi...hừ...

Dương Thiên Hạo nói

-Các ngươi không đến vì Thánh Nữ của Hắc Nguyệt Giáo vậy đến vì lẽ gì?

Bọn đồng đạo kia nhìn nhau ngập ngừng nói

-Vì phần thưởng hậu hĩnh của Kẻ Bí Ẩn.

-Có một Kẻ Bí Ẩn đã truyền tin nếu ai bắt được Thánh Nữ của Hắc Nguyệt Giáo thì sẽ trả công cho người đó một quyển Bí Thuật luyện Tiên Cốt,một bước rút ngắn thời gian tu luyện giảm đi mấy chục năm mà có thể đạt linh đan thăng cấp Tuyệt Đại Hoàng Kim.

Lý Tự Nhiên cười nhạo ha ha nói

-Ha ha ha...Lời nói hoang đường như vậy mà các ngươi cũng tin ư?

Một người nói

-Đương nhiên là chúng ta không tin...nhưng Tên Đó đã để lại một trang trong quyển Bí Thuật đó cho chúng ta luyện thử...quả nhiên chưa tu luyện hết mười ngày chúng ta đã tụ đan, thăng cấp linh đan.

Dương Thiên Hạo nhìn sang Lý Tự Nhiên dò xét,Hắn bắt gặp ánh mắt của Y thì chợt hiểu ý ,vội lắc đầu nói

-Không phải , không phải là đệ tử...ta không có viết ra thứ Bí Thuật luyện Tiên Cốt.

Dương Thiên Hạo nói

-Vậy các ngươi làm sao để liên lạc với Hắn mà nhận phần thưởng sau khi bắt được Thánh Nữ Nguyệt Y Thần?

-Chúng ta không biết,mọi chuyện đều do Hắn bày ra cho chúng ta thực hiện,từ việc chặn đánh các ngươi trong rừng Châu Mộc đến việc dựng lên thôn vô danh giả làm thường dân và bày trận Rối Nhân vây khốn đệ tử Trường Bạch Tiên,chúng ta còn không biết Hắn trông như thế nào chỉ nghe tiếng nói mà thôi...

Dương Thiên Hạo hạ đầu mài buông một câu lạnh lùng nói

-Cút đi...

Bọn đồng đạo kia vội vàng dìu nhau bỏ chạy,bỏ mặc những tên bất tỉnh vẫn nằm trên đất.Dương Thiên Hạo đành ra lệnh cho Cố Chánh Phương và Lý Tự Nhiên tiếp tay đưa các đệ tử còn lại vào một căn nhà trong thôn nghỉ ngơi và trị thương chờ trời sáng.

Đám đệ tử của Linh Quang Điện sau khi được chữa trị cũng đã tỉnh lại,tuyệt nhiên là họ không nhớ ra điều gì kể từ lúc bị bắt giữ,Dương Thiên Hạo cũng không muốn nhắc lại chuyện giải cứu bọn họ ra khỏi Rối Nhân Trận chỉ ra lệnh cho bọn họ tự điều tiết linh lực để mau chóng lên đường.Cố Chánh Phương,Nguyệt Y Thần và Nguyệt Y Tiên cũng không nhớ rõ chuyện bản thân mình bị trúng Huyễn tâm chú của Lý Tự Nhiên chỉ nhớ rằng họ bị đồng đạo đả thương vừa tỉnh lại thì thấy Dương Thiên Hạo xuất hiện.Vì số đệ tử bị thương quá nhiều nên Dương Thiên Hạo quyết định nghỉ ngơi thêm một ngày ở thôn .Trời tờ mờ sáng thì bọn người đồng đạo còn lại cũng rút đi hết,kẻ bỏ mạng cũng được đệ tử của Linh Quang Điện an táng.Dương Thiên Hạo và Lý Tự Nhiên quay trở lại nơi bày trận Rối Nhân để xem xét mong tìm ra được chút manh mối về Ngạo Thế.Lý Tự Nhiên nói

-Tên Ngạo Thế sau khi trúng chiêu của Sư Tôn chạy khỏi Rừng Châu Mộc,linh lực của Hắn không thể hồi phục nhanh như vậy mà đến đây bày trận được,Ta xem dấu ấn chú yểm vào người của Nhậm Nhã tích trữ linh lực không cao,dễ bị ta phá trận ,võ đoán người dụng chú linh lực còn hạn chế,nhưng nghĩ ra được cách dùng người thật để bày trận thì tâm địa tên này quả là độc ác.

Dương Thiên Hạo chao mài nói

-Ý của ngươi là Trận Đồ ở đây không phải tên Ngạo Thế kia bày ra sao?

-Dạ!cách điều Rối tấn công mục tiêu còn rời rạc nên chắc chắn không phải là cao thủ như Ngạo Thế thi pháp.

Dương Thiên Hạo ngẫm một hồi thì chợt nhớ đến A Khương

-Hừm...Ta quên mất tên Ngạo Thế kia còn có một thủ hạ nữa đang làm gián điệp bên cạnh chúng ta...

Lý Tự Nhiên chợt tỉnh nói

-Sư Tôn nói đến A Khương sao?

-Ừm...khi đi vào thôn cho đến bây giờ Ta chẳng thấy bóng dáng của Hắn ở đâu cả...đoán chừng Hắn đã đi trước để bày ra cạm bẫy chờ chúng ta.

-Lúc ở Châu Mộc các đệ tử của Linh Quang Điện đều tách nhau ra bỏ chạy,rất có thể A Khương đã lợi dụng sự hỗn loạn này mà rời đi ,một mình hành sự không sợ ai nghi ngờ...Đệ tử đoán chừng Hắn đã vào Kim Sa Thành chờ chúng ta rồi.

Dương Thiên Hạo nói

-Tên Ngạo Thế kia tuy đã bị thương nhưng rất có thể sẽ quay lại tìm Ta,việc Hắn biết rõ ta là nhân vật nhập vai thật đáng ngờ.

Lý Tự Nhiên đưa tay xoa xoa cằm của mình ra chiều suy ngẫm nói

-Chúng ta đều là những người bị ép xuyên không nhập vai nhân vật,Ta và Sư Tôn đều không thể nhận ra nhau cớ sao tên Ngạo Thế lại biết rõ thân phận của Sư Tôn như vậy?

Dương Thiên Hạo cũng không che giấu mà nói

-Hắn biết rất rõ về thân phận của Ta,có thể bên ngoài đời thực Ta và Hắn đã từng quen biết nhau,nhưng Ta có cảm giác Hắn không phải là Chú Dương Hành hay trợ lý Quách Sỹ Luân,Hắn cho Ta cái cảm giác khó chịu khi tiếp xúc.

Lý Tự Nhiên há hốc mồm nói

-Không phải hai người kia á?vậy vậy Hắn là ai hả?ngoài bốn người chúng ta còn có ai trong hệ thống truyện này nữa ư?

Dương Thiên Hạo ánh mắt sắc lạnh nghiêm trọng nói

-Một hệ thống truyện thực tế ảo có thể dung nạp được nhiều người tham gia cùng nhau giống như chơi game online ư?có thể không?

Lý Tự Nhiên gãi gãi đầu nói

-Sư Tôn ta chỉ là nhân viên bảo trì điện tử quèn... không hiểu gì về lập trình game đâu à...

Dương Thiên Hạo đấu mài cúi đầu cố gắng nhớ về những dự án liên quan đến game online đã từ chối hợp tác,nhưng nghĩ mãi chẳng ra còn đau nhức cả đầu ,Y choáng váng lùi hai ba bước khiến cho Lý Tự Nhiên hoảng hốt vội chạy đến đỡ lưng của Y

-Sư Tôn sao thế?

Dương Thiên Hạo đứng vững lên nói

-Không sao,chỉ có chút hoa mắt...

Lý Tự Nhiên lo lắng hỏi

-Có phải vì Sư Tôn tổn hao quá nhiều linh lực cho nên kiệt sức rồi chăng?

Dương Thiên Hạo nhếch nhẹ mép miệng nói

-Ngươi tưởng ai cũng ốm yếu như ngươi sao?Ta không sao cả...

Y nghĩ một chút rồi nói tiếp

-Tên Ngạo Thế có thù với Ta nhưng mỗi lần đánh nhau với Hắn ,Ta có cảm giác Hắn vẫn chưa dốc hết toàn lực mà đánh,còn đối với ngươi dường như Hắn chỉ muốn giết ngươi cho xong ấy,mỗi chiêu thức đều ra tay rất tàn độc...phải chăng ở bên ngoài đời thực ngươi đã gây thù chuốc oán với ai sao?

Lý Tự Nhiên lúng túng nói

-Ta ta chỉ là một tên nhà quê lên thành phố làm công ăn lương,sáng đi làm tối về nhà vẽ truyện tranh ít giao du với ai,sao có thể gây thù oán chứ...rất rất có thể vì Sư Tôn liên lụy ta...ta xui xẻo mới gặp phải Ông Chủ như Sư Tôn đây.

Dương Thiên Hạo trầm ngâm nhìn Lý Tự Nhiên bất chợt cả hai im lặng nhìn nhau chẳng nói gì một lúc lâu .Cố Chánh Phương đi đến thấy cả hai người đứng nhìn nhau rất kỳ lạ Y lên tiếng gọi

-Sư Tôn đã đến giờ cơm trưa xin Sư Tôn dời bước...

Nghe tiếng của đệ tử gọi Dương Thiên Hạo chợt tỉnh liền quay lưng bỏ đi không nói gì,bỏ lại Lý Tự Nhiên đứng đực mặt ra

-"Ta ta đã nói lời không nên nói ra sao hả?Y giận rồi sao?"

Cố Chánh Phương lên tiếng gọi Hắn

-Lý Tự Nhiên ngươi không đói sao,còn không mau quay về,đứng bất động ở đấy làm gì?

Lý Tự Nhiên lật đật chạy theo sau Cố Chánh Phương

-Đói đói...đệ đói chứ...

Cố Chánh Phương nói

-Ngươi chọc giận Sư Tôn sao?Ta thấy sắc mặt của Người không được vui,hai người ra đây làm gì,đã nói gì với nhau?

Lý Tự Nhiên đảo mắt liên tục nghĩ

-"Ai ya Tiểu Nam Thần sao không đi lo cho vợ tương lai của mình đi lại chạy ra đây nhiều chuyện chứ... không thể để cho Y biết bản thân ta giỏi chú thuật được...bịa đại một chuyện vậy".

-Ta ta nào dám...ta sợ bị loạn côn của Sư Tôn đánh lắm,Sư Tôn biết Ta tự ý nhập trận Rối Nhân không cứu được các sư huynh đệ muội còn bị trúng chú ,khiến cho Người nhọc sức giải cứu nên bảo ta ra đây giáo huấn một trận ...

Cố Chánh Phương không phải kẻ ngốc,Y võ đoán Lý Tự Nhiên đang che giấu điều gì nhưng không vạch trần Hắn,chỉ cảm thấy rất ganh tị với Hắn

-"Sư Tôn quên mất Ta mới là Đại đệ tử của Người hay sao,nếu có điều gì quan trọng không phải chỉ nói với Ta thôi sao?Lý Tự Nhiên này thực chất là ai chứ?"

Do Nguyệt Y Tiên bị trọng thương cho nên tiến độ đi đường của nhóm người Dương Thiên Hạo chậm mất một ngày bọn họ mới đến được Kim Sa Thành.Tại đây Dương Thiên Hạo phái A Minh đi thuê xe ngựa để chở tỷ muội Nguyệt Y Thần, không ngờ hội ngộ với A Khương và vài sư đệ của mình,Hắn liền dẫn mọi người về quán trọ.

-Tam sư huynh!

-Các sư đệ,mọi người an toàn đến được Kim Sa Thành rồi ư?

-Dạ ,nhờ có A Khương sư đệ nhanh trí giải vây cho bọn đệ thoát khỏi bọn người đồng đạo chết tiệt kia,nếu không đã bị bọn chúng bắt làm con tin uy hiếp Sư Tôn rồi.

-A Khương ngươi cũng vất vả rồi.

-Đệ chỉ nhờ vào chút mưu mẹo vặt vãnh thôi,tương trợ đồng môn là nghĩa vụ của đệ ,các sư huynh không cần bận tâm.

-Sư đệ thật khiêm tốn chả bù với tên mồm mép giảo hoạt Lý Tự Nhiên.

A Khương tỏ ra mừng rỡ nói

-A Nhiên,Hắn vẫn bình an chứ Sư huynh?

-Hừ ,Hắn quỷ quyệt như vậy gặp chuyện luôn chạy trước,sao có thể không bình an chứ,Hắn đang ở cùng mọi người tại quán trị gần đây,thôi chúng ta đi về hội ngộ với Sư Tôn còn phải lên đường nữa.

-Dạ!

A Khương đảo mắt suy nghĩ

-"Chủ Nhân ra lệnh cho mình hại Lý Tự Nhiên nhưng tuyệt đối không được đối đầu với Dương Thiên Hạo,là vì linh lực của mình yếu kém sợ hỏng kế hoạch của Người hay tại vì nguyên do nào khác mà mình chưa biết chứ?Hừm Trận Rối Nhân kia nếu hạ thêm độc chú thì tên Lý Tự Nhiên sẽ không thể phá giải dễ dàng như vậy,tại sao Chủ Nhân lại muốn ta bắt sống Lý Tự Nhiên nhưng bản thân Người thì lại muốn tự tay sát hại Hắn?Làm vậy để làm gì chứ?Đằng nào Hắn cũng phải chết,cớ sao phải tự chính tay hạ sát Hắn mới được?Lý Tự Nhiên thực chất là ai?có mối liên hệ gì với Chủ Nhân sao?Nguyệt Y Tiên vẫn chưa chết, không biết Chủ Nhân sẽ xử Ả thế nào,Ả có vạch trần thân phận của ta không?Nếu như để bọn người của Dương Thiên Hạo qua khỏi Kim Hà thì khó mà ra tay được nữa ."

Sau khi nhìn thấy A Khương bình bình an an trở về cùng với A Minh mà chỉ có vài vết thương trầy xước ngoài da,Dương Thiên Hạo lẫn Lý Tự Nhiên đưa mắt khẽ nhìn nhau ,Dương Thiên Hạo nói

-Các ngươi chạy khỏi truy sát của bọn tán tiên kia đúng là một may mắn...con đường phía trước vẫn còn dài,nghỉ ngơi một chút đi rồi lên đường.

-Dạ,tuân lệnh Sư Tôn.

A Khương nhanh nhảu chạy đến bên cạnh Lý Tự Nhiên huyên thuyên nói

-A Nhiên cũng may ngươi vẫn bình an,lúc chạy khỏi Rừng Châu Mộc Ta quay đầu đã chẳng thấy ngươi ở đâu làm cho ta lo lắng quá .

Lý Tự Nhiên mỉm cười trong lòng đã chửi rủa cái tên nhóc phản diện mưu mô này

-"Bà mợ ngươi chứ không phải thấy ta còn lành lặn thì ngươi đang bất an hay sao?Còn giả nai,ông đây mới là đệ nhất phản diện trong truyện này nhá!"

-Ta không sao rồi,ta lo lắng cho ngươi chạy không khỏi đám đồng đạo kia,ta đã hứa bảo vệ cho ngươi thật tốt mà chẳng thể làm được thật hổ thẹn,xin đừng trách ta.

A Khương trong lòng giương cung bạt kiếm

-"Tốt nhất là ngươi nên biến thành tro bụi đi,càng ngày càng cảm thấy ngươi như cái gai trong mắt ta vậy."

-Ta không sao,ta không trách ngươi .

Ngồi nghỉ nửa ngày thì Viên Ý dẫn một đám đệ tử của Kim Sa Môn đi đến bái phỏng Dương Thiên Hạo.

-Dương Trưởng Lão,Tông Chủ chúng tôi vừa hay tin Người đến Kim Sa Thành vội phái ta đến mời Dương Trưởng Lão quá bước đến Bổn Môn ,Sư Tôn của ta có chuyện quan trọng muốn nói với Dương Trưởng Lão,xe kiệu của chúng tôi đang đợi Người ở bên ngoài.

Dương Thiên Hạo chẳng mặn mà gì với chuyện thị phi giang hồ nên nói

-Xin thứ lỗi cho Ta không thể đến Quý Phái của ngươi,Ta không có thời giờ để nghe chuyện thị phi.

Viên Ý nói

-Sư Tôn của ta bảo rằng chuyện này có liên quan đến Bàng Tông Chủ của mọi người.

Nghe đến chuyện quan trọng có liên quan đến Tông Chủ của mình,Dương Thiên Hạo không từ chối nữa liền đồng ý đến Kim Sa Môn,lần này Y chỉ đi một mình và căn dặn Cố Chánh Phương,Lâm Ngạn Hữu ở lại quán trọ bảo vệ cho Nguyệt Y Thần.Lý Tự Nhiên cảm giác bất an nói

-Sư Tôn chuyện này nằm ngoài nguyên tác,Sư Tôn đi đến đó nhất mực cẩn thận.

Dương Thiên Hạo không nói gì cũng không quay đầu một nước mà bước lên xe kiệu của Kim Sa Môn.Hành động lạnh lùng này của Y khiến cho Lý Tự Nhiên bổng dưng chết lặng trong tim.

-Gió mùa đông đã thổi rồi ư?sao Ta nghe lạnh toàn thân thế này.

Lâm Ngạn Hữu đứng gần bên nói

-Lý sư đệ nói nhảm gì thế ,bây giờ chỉ là đang mùa thu.

Cố Chánh Phương nói

-Sư Tôn linh lực cường hãn lại điềm tĩnh trong mọi trường hợp,ngươi không cần phải nhắc nhở Người,ngươi tự lo cho mình đi tốt hơn.

Bạn đang đọc Ông Chủ Ta là Sư Tôn Tuấn Mỹ sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.