Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ là hai cái con kiến hôi !

Phiên bản Dịch · 1167 chữ

Editor: Kingofbattle

"Hừ, chuyện của Tiêu gia, một tiểu tán tu như ngươi cũng dám nhúng chàm? Nếu như ngươi không liên quan, thì mau thúc thủ chịu trói, tiếp nhận sự điều tra của Tiêu gia, nếu không có gì tự nhiên sẽ thả ngươi! "

Một gã nam tử áo xanh hừ lạnh quát to.

Khuôn mặt Đỗ Nguyên đen như đít nồi, nếu như thúc thủ chịu trói, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Cho dù là điều tra hắn không có liên quan, thì Tiêu gia cũng sẽ không bỏ qua hắn, tất nhiên sẽ dùng thủ đoạn khống chế hắn, khiến cho hắn trở thành tay chân của Tiêu gia.

Giờ phút này, hắn đang tìm cách chạy trốn.

Cũng may, hắn trấn giữ ở tiểu gia tộc kia, cũng chưa bao giờ lộ mặt, cho nên sẽ không liên luỵ tiểu gia tộc kia, chỉ là không thể nào quay về.

Xem ra, lại tiếp tục làm một gã tán tu du đãng.

"Tây châu, cũng không phải là đất của Tiêu gia các ngươi, mặc dù Đỗ mỗ chỉ là một tán tu, hai người các ngươi phải hiểu rõ, có phải muốn bức người vào tuyệt lộ hay không! "

Trong mắt Đỗ Nguyên lộ ra thần sắc ác độc.

"Mặc dù Tây châu không phải là nhà của Tiêu gia ta, nhưng cũng không thể bị một gã tán tu nhỏ nhoi khiêu khích. "

Hai gã nam tử áo xanh cười lạnh một tiếng.

Thân hình khẽ động, đang muốn ra tay.

Thực lực Đỗ Nguyên không kém, một chọi một, cho dù chiếm ưu thế về vũ khí, cũng chưa chắc có thể ăn hắn.

Dưới tình huống một chọi hai, cho dù không thể nào đánh chết đối phương, cũng có thể đánh cho trọng thương.

Một khi đối phương bị trọng thương, cường giả Tôn cảnh Tiêu gia, tất nhiên sẽ truy sát hắn.

Đối với đại gia tộc như Tiêu gia mà nói, vì không muốn hậu hoạ, đều giết sạch những tán tu đã kết thù.

Nhất là tán tu có thực lực Tôn cảnh, một khi để cho đối phương trốn thoát, sẽ tạo ra kẻ địch cho Tiêu gia.

Dưới tình huống bình thường, bọn hắn cũng không muốn đắc tội với tán tu cường đại như vậy, nhất là dưới tình huống không có nắm chắc đánh chết đối phương.

Bất quá, đối phương đã có quan hệ cùng Tiêu lương, bất kể có hiểu lầm hay không, cố ý thì cũng vậy.

Rốt cuộc bởi vì hắn nên Tiêu Lương mới chạy thoát

Cho nên kẻ này, nhất định phải để mạng lại!

Bỗng nhiên!

Phía trên đầu của Đỗ Nguyên, xuất hiện một vòng sáng.

Một vòng ánh sáng bảy màu chiếu rọi xung quanh.

Đó là cái quỷ gì ? trong lòng hai gã tộc lão Tiêu gia chấn động, thân hình hơi cứng lại.

Nghi ngờ liếc nhìn khe hở xuất hiện trên đỉnh đầu Đỗ Nguyên.

Mà trong lòng Đỗ Nguyên thì vui mừng, đây là tiền bối tìm mình tán gẫu.

Lấy sự cường đại của tiền bối, hoá giải nguy hiểm cho mình, cũng không cần tốn nhiều sức!

"Tiền bối, Tiểu Đỗ đang gặp phải nguy hiểm, mong tiền bối xuất thủ tương trợ! "

Bóng người Sở Huyền lại xuất hiện.

Một thân ảnh khổng lồ uy thế bá đạo, đắm chìm bên trong thần quang.

Chỉ nhìn sơ qua, đã khiến cho người khác rung động dữ dội.

Bóng người kia, thế như che trời, vô cùng cường đại!

Trong lòng Đỗ Nguyên rất rung động, đây là bản thể của tiền bối ư? Quá cường đại!

Tộc lão Tiêu gia cũng trợn mắt há mồm, tâm thần cũng run rẩy. Người đó là ai?

Dùng thủ đoạn gì, phảng phất như từ không gian vô tận xuất hiện ra.

Quá kinh khủng.

Trong lòng run rẩy, đã muốn chạy trốn.

Mặc kệ Đỗ Nguyên có cố ý cứu Tiêu Lương hay không, vị cường giả sau lưng của hắn quá kinh khủng, chuyện này phải bỏ qua thôi.

Huống hồ, Đỗ Nguyên cứu Tiêu Lương, có khả năng rất lớn là hiểu lầm.

Bóng người khổng lồ kia, mới nhìn qua đã khiến cho người ta rung động tâm thần, chưa kể tới thủ đoạn quỷ dị, từ không gian xa xôi xuất hiện ở đây.

Cho dù là cường giả Thiên Cảnh trong truyền thuyết, cũng không làm được tới mức này đi?

"Tiểu Đỗ à.., chẳng qua đây chỉ là hai con kiến hôi mà thôi. "

Khoé miệng Đỗ Nguyên co rút, ngay cả hai con kiến mình cũng đánh không lại, chẳng phải là còn phế hơn con kiến?

Trong lúc nhất thời, Đỗ Nguyên cũng không biết trả lời ra sao.

"Hai con kiến hôi kia, các ngươi cảm thấy trước mặt bản tôn, có khả năng chạy thoát sao? "

Sở Huyền di chuyển Vạn Thiên Kính, đi tới trên đỉnh đầu hai gã tộc lão Tiêu gia.

Tộc lão Tiêu gia sợ tới mức sắp đái ra quần, run lẩy bẩy, trên mặt rất kinh hãi.

"Tiền bối, đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm..., hai người chúng ta chỉ giao lưu cùng Đỗ huynh mà thôi. "

Cái vòng sáng lơ lửng trên đỉnh đầu, khoảng cách gần như vậy, lại càng cảm nhận được áp lực vô hình.

Hai người bọn hắn chỉ cảm thấy chân như nhũn ra, suýt nữa nhịn không được quỳ xuống.

Sở Huyền rất hài lòng đối với phản ứng của tộc lão Tiêu gia, Hám Thiên Thần Tướng quả nhiên trâu chó, đứng trước Vạn Thiên Kính, thực lực của hắn, càng lộ ra khí thế vô biên.

"Hiểu lầm..., bản tôn cũng lười động thủ, bóp chết hai người các ngươi, quá bẩn tay! "

Sở Huyền ỷ vào chuyện đối phương không nhìn thấu mình, bắt đầu doạ dẫm bắt nạt.

Trong lòng Đỗ Nguyên khóc không ra nước mắt.

Tiền bối bóp chết tộc lão Tiêu gia, cũng ngại bẩn tay, là hai con kiến hôi.

Mà bản thân mình, ngay cả con kiến cũng đánh không lại.

May mắn là tiền bối không cảm thấy, xem chính mình giống như sâu kiến.

Ái da! Thực lực quá yếu.

Giờ này khắc này, Đỗ Nguyên mới cảm nhận sâu sắc, bản thân đường đường là Tôn cảnh, thì ra chỉ là con sâu cái kiến.

Tiêu gia tộc lão trong lòng rất khó chịu.

Xưa nay chỉ có bọn hắn đối mặt với võ giả cấp thấp, mở miệng là con sâu cái kiến, ngậm miệng cũng là con sâu cái kiến, làm sao có thể đoán được lúc này bản thân lại bị người khác coi là con sâu cái kiến.

Trong lòng có tư vị khó hiểu.

Dám nói ra lời hung ác? Hay phản kháng?

Bạn đang đọc Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch ! của Bán Đạo Thanh Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zxvgvádgvadg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 850

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.