Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi Nhã gửi lời mời kết bạn

Phiên bản Dịch · 1625 chữ

Rốt cuộc lão già này có chuyện gì thế?

Đây là muốn bức tử sinh viên hả?

Nhất định thế!

Lão già thúi, quá xảo quyệt!

Quý Dữu nghiến răng nghiến lợi: Lần tới Quý Dữu em nhất định khiến thầy phải tâm phục khẩu phục, tự mình phải nói rằng bạn học Quý Dữu cực kỳ xuất sắc, xuất sắc hơn bất kỳ sinh viên nào trong hệ vật liệu!

Quyết chống đối!

Cô không đạt tới mục tiêu này cô thề cô không làm người!

Cứ như vậy.

Đúng lúc Quý Dữu chuẩn bị ngũ, bỗng nhiên nhận được thông báo gửi lời mời kết bạn, cô mở ra thì thấy bên trên viết ngắn gọn bốn chữ: [Chị là Thi Nhã.]

Trong nháy mắt, mọi bực bội trong lòng Quý Dữu đã tan thành mây khói.

Không ngờ là đàn chị Thi Nhã!

Chị ấy……

Chị ấy thật sự nguyện ý cho mình số liên lạc.

Sau khi Quý Dữu nhấn đồng ý, cô cảm thấy những tâm sự chôn giấu trong lòng chỉ hận không thể thông qua tin nhắn nói hết cho đàn chị Thi Nhã, nhưng mà đến khi chuẩn bị nói ra thì cô lại cảm thấy ngượng ngùng.

Thấy hơi ngại mở miệng.

Bởi vì --- Sau khi thêm đàn chị Thi Nhã vào, đàn chị Thi Nhã chưa gửi tới mình đôi lời.

Nghĩ đến dáng vẻ lạnh như băng của đàn chị Thi Nhã, Quý Dữu đoán hẳn là chị ấy không thích nói chuyện phải không? Hẳn là không thích người lắm lời, nếu mình lắm lời như vậy, có thể khiến đàn chị Thi Nhã ghét bỏ hay không?

Hu hu hu ~

Không cần đâu.

Nghĩ đến việc mất đi sự ưu ái của đàn chị Thi Nhã, Quý Dữu cảm thấy không chịu nổi.

Cho nên ---

Cô kiềm chế!

Cô cắn chặt răng, tự nhủ không được lắm lời, sau đó cứ ngẫm nghĩ mãi, xóa xóa bớt bớt rất nhiều lần mới gửi cho đàn chị Thi Nhã một lời thăm hỏi lễ phép: [Em chào chị Thi Nhã, em là Quý Dữu ban tự túc khóa 131. Rất vui khi chị có thể kết bạn với em.]

Sau khi gửi đi, Quý Dữu bắt đầu rối rắm, cô thiếu mất một câu, hẳn là cô phải bổ sung một câu [Chị Thi Nhã, em rất thích chị.] mới đúng.

Đáng tiếc ---

Tin nhắn đã gửi đi không có biện pháp thu hồi.

Quý Dữu nhìn trừng trừng vào khung chat, ảo não không thôi.

Nhưng ---

Chỉ qua hai giây Quý Dữu đã nhận được tin nhắn trả lời của đàn chị Thi Nhã: [Chị cũng rất vui.]

Quý Dữu: “Hả?”

Tuy những lời này nhìn rất hình thức, rất đều đều nhưng không hiểu sao Quý Dữu rất vui vẻ, cô mặc kệ có hình thức hay không, dẫu sao cô nghĩ đến đàn chị Thi Nhã đã trả lời mình thì đã vô cùng vui mừng.

Còn nữa ---

Chẳng lẽ đàn chị Thi Nhã là chị ruột của mình sao?

Là kiểu lưu lạc bên ngoài?

Quý Dữu đã nhắc mắc từ lâu về việc vì sao mỗi lần lấy cơm đàn chị Thi Nhã đều thiên vị mình, nhưng cô vẫn không đoán ra được, cô lại không nhịn được nên gửi tin nhắn hỏi: [Chị Thi Nhã, em mạo muội hỏi một câu vì sao mỗi lần lấy cơm chị đều ưu đãi cho em thế ạ?]

Nếu không chỉ mỗi mình mình thì Quý Dữu sẽ không suy nghĩ nhiều nhưng đàn chị Thi Nhã đối với ai cũng lạnh lùng với vẻ mặt không nói tình cảm, song đối tượng là mình thì tuy thái độ vẫn lạnh lùng nhưng cho mình thức ăn còn nhiều hơn những người khác.

Cho nên ---

Quý Dữu rất muốn biết nha.

Có điều sau khi gửi tin nhắn, chờ mãi mà đàn chị Thi Nhã không trả lời.

1 phút.

2 phút.

3 phút.

…...

Thấy đã qua 10 phút, Quý Dữu không bình tĩnh được nữa, trong lòng cô luống cuống, chẳng lẽ chủ đề mình hỏi nhạy cảm không thể hỏi sao?

Hay là?

Nghĩ đi nghĩ lại, Quý Dữu thấp thỏm gửi tiếp tin nhắn cho đàn chị Thi Nhã: [Chị Thi Nhã, nếu vấn đề này không tiện trả lời thì có thể không cần trả lời đâu ạ, em không ngại, em thật sự không ngại đâu.]

Gửi xong.

Quý Dữu hồi hộp chờ đợi.

Bên này.

Thi Nhã ngồi trên bậu cửa sổ hướng ra phía ngoài ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời, khi thấy Quý Dữu đưa ra câu hỏi thì cô sửng sốt, sắc mặt cô hơi hoảng hốt, não bộ cũng rơi vào trong hồi ức thống khổ không muốn ngoảnh lại.

Thi Nhã sinh ra ở tinh cầu Bella, đó là nơi nghèo khổ và hỗn loạn đến cùng cực, nguồn tài nguyên khan hiếm, hải tặc hoành hành giết chóc vô tội vạ, thậm chí dân chúng bình thường ra ngoài một mình có khả năng sẽ đánh mất tính mạng bất cứ lúc nào. Về sau, tinh cầu này gặp phải đàn tinh thú phá hoại, một năm đó Thi Nhã mới tròn 3 tuổi, cũng là năm cô mất đi người mẹ thân yêu, vốn cho rằng cả nhà ba người họ đều phải bỏ mạng, may mắn là quân đoàn của liên minh kịp thời xuất hiện cứu bọn họ.

Thi Nhã và cha cô trở thành nạn nhân của thảm họa, tạm thời được chuyển đến tinh cầu rác số 101 để tị nạn.

Tuy hoàn cảnh của tinh cầu rác số 101 rất khắc nghiệt nhưng ít ra không cần lo lắng vấn đề an toàn, hơn nữa chi phí sinh hoạt lại thấp, thấp hơn rất nhiều lần so với các tinh cầu khác. Thiên phú của cha Thi Nhã không cao, ở tinh cầu khác cũng không thể làm công việc lương cao, sau khi suy đi nghĩ lại thì cha Thi Nhã mang theo Thi Nhã đến tinh cầu rác số 101 định cư.

Tháng ngày của hai cha con dù rất vất vả nhưng ngập tràn ấm áp.

Thiên phú của Thi Nhã cũng rất thấp, cha Thi cố gắng điều dưỡng cô đến tinh thần lực cấp C và thể chất cấp B, nhưng cũng không vì thế mà Thi Nhã ai oán, ngược lại cô rất nỗ lực học tập.

Sau đó, thông qua sự nỗ lực của bản thân, Thi Nhã đỗ vào hệ chế tạo cơ giáp của học viện quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt, cha Thi rất vui mừng.

Sau khi Thi Nhã nhập học, cô khắc khổ học tập, từ một sinh viên có thiên phú cực kỳ thấp trở thành sinh viên xuất sắc của hệ chế tạo.

Vốn cho là ---

Thi Nhã nghĩ thi đỗ học viện quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt chính là bước ngoặt trong vận mệnh của cô, cũng là bước ngoặt trong vận mệnh của nhà cô, tất cả đều hướng theo hướng tốt mà phát triển. Chỉ cần bản thân nỗ lực thì sau này sẽ làm cho cha trải qua cuộc sống tốt đẹp.

Thế nhưng ---

Thi Nhã không biết rằng vì để cô yên tâm học ở trường, không phải lo cơm ăn áo mặc mà ông đã âm thầm hi sinh rất nhiều, thậm chí còn mạo hiểm tính mạng đi dã ngoại thu gom rác, đi săn nguyên vật liệu tinh thú hữu dụng……

Một ngày kia, Thi Nhã vừa mới nghỉ phép về nhà, biết được cha muốn trốn mình đi dã ngoại thu nhặt Thiết Lê mộc, Thi Nhã không yên tâm nên cố đòi đi theo, cha cô không lay chuyển được cô đành để cô đi cùng, nhưng chỉ cho phép cô ở bên ngoài.

Về sau, thời gian đã đến, cô chờ ở điểm chờ rất lâu, rất lâu.

---

Cha không trở về.

Sau đó ---

Chờ được tin dữ.

Hài cốt không còn.

Cha đã thật sự biết mất khỏi thế giới này, máu thịt của ông đã ở trong bụng tinh thú……

Thi Nhã không nhớ rõ bản thân chịu đựng thế nào, cũng không nhớ rõ mình về nhà thế nào, cho tới bây giờ cô vẫn không cách nào chấp nhận sự thật đau đớn này.

Cha đã không còn.

Người cha cho cô sinh mệnh, cho cô chiếc ô lớn che chở cô khỏi tất cả mưa gió đã không còn.

Không còn.

Vĩnh viễn biết mất khỏi thế giới này.

Cô từng cho rằng chỉ cần cô thuận lợi tốt nghiệp, tìm được công việc tốt, trở thành nhà chế tạo cơ giáp thì như vậy cô có thể mang cha rời khỏi tinh cầu rác số 101. Liên minh lớn như vậy, có nhiều nơi yên ổn như vậy, hai cha con cô có thể đi bất kỳ tinh cầu ổn định nào để định cư.

Chỉ cần --- Cô lại nỗ lực hơn nữa.

Lại cố gắng hơn nữa.

Cô có thể.

Thế nhưng……

Ngồi yên trên bậu cửa sổ nhìn không trung đầy sao, không biết từ lúc nào mà khóe mắt Thi Nhã đã lặng yên chảy xuống vài giọt nước mắt.

Giọt nước mắt này không chịu nghe lời, nháy mắt đã vỡ òa.

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Còn nhớ lúc mới đọc tới chương này mình cũng không có nhiều cảm xúc, cũng có thể là vì đọc convert. Đến khi mình edit thì mới thấy thật sự xúc động và thương Thi Nhã rất nhiều.

Bạn đang đọc Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế (Dịch) của Liễu Thăng Thăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.