Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quý Dữu bị chê cười

Phiên bản Dịch · 1679 chữ

Quý Dữu rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cô chỉ nhìn chằm chằm vào hướng bia ngắm và nằm bất động.

Bên cạnh.

Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên phán đoán trong lòng Quý Dữu tự biết cân nhắc cho nên cũng không nói gì, nhưng đối với Từ Châu không hiểu rõ về Quý Dữu thì đứng ngồi không yên, cậu ta không nhịn được bèn mở miệng thúc giục: “Cậu còn đứng im đó làm gì? Cho đến bây giờ cậu còn chưa bắn một phát nào, ngay cả cậu có khả năng thiện xạ bách phát bách trúng đi chăng nữa thì đến khi thời gian không đủ cậu cũng không có cơ hội bắn đâu!”

Thời gian mới là căn bản nha.

Ồ ~

Dù sau Quý Dữu cũng nghe ra được ý quan tâm từ câu nói này, cô ngẩng đầu nở một nụ cười với Từ Châu và nói: “Đứa con trai ngốc nghếch này, cha chỉ đang tích lũy sức lực thôi, không cần phải lo lắng đâu. Cha tính được thời gian mà.”

Từ Châu: “……”

Từ Châu vừa tức vừa xấu hổi nhắc nhở: “Tôi đã nói không cho phép gọi tôi là con trai cơ mà!”

Quý Dữu ra vẻ bất đắc dĩ và chiều theo: “Được rồi được rồi, Tiểu Châu Châu, yên tâm đi, tớ biết chừng mực.”

Từ Châu: “……”

Ông đây từng nói không cho phép cậu gọi là Tiểu Châu Châu đúng chứ? Sao khả năng mất trí nhớ có chọn lọc lại mạnh như vậy?

Từ Châu tức đến mức tự kỷ.

Quý Dữu quay đầu lại nhìn tên ngốc to con Từ Châu không thèm để ý tới mình nữa thì không khỏi bật cười: “Tiểu Châu Châu, cậu đừng kích động, cần giữ vững tâm trạng bình tĩnh mới có thể bắn trúng bia ngắm với mỗi lần bắn nha.”

Từ Châu: “……”

Ông đây kích động chỗ nào? Rõ ràng ông đây tức giận đến mức bệnh tim tái phát cần giải phẫu khẩn cấp đây!

Thôi được rồi.

Từ Châu bình tĩnh lại, bắt đầu tập trung nhìn bia ngắm của mình.

Bên này.

Sau khi Quý Dữu xác định tinh thần lực không có hiệu quả với bia ngắm thì cô cũng không hoảng hốt, chỉ là tinh thần lực không thể gây nhiễu mà thôi, lại không phải bản thân không có cách nào sử dụng được tinh thần lực.

Sau khi quyết định chiến lược xong, trên khuôn mặt của Quý Dữu thay đổi khí thế chỉ trong nháy mắt.

Chính bởi vậy, tuy nhóm khán giả trên khán đài không rõ Quý Dữu suy nghĩ cái gì, cũng không biết sự tính toán của cô, chỉ nhìn thấy sắc mặt vốn hơi tái nhợt, khí chất mềm như bông của Quý Dữu trở nên vô cùng sắc bén trong chớp mắt.

Cô lúc này tựa như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, bộc lộ lưỡi kiếm sắc bén.

Trên khán đài: “???”

Đây là chuẩn bị phát ra chiêu lớn sao?

Nhất thời, hứng thú của mọi người cũng được khơi dậy, họ thể hiện biểu cảm mong chờ: “Phát đầu tiên cô ta sẽ bắn trúng chứ?”

Quý Dữu nhìn chăm chú vào ống ngắm, đôi mắt hơi nheo lại; xung quanh cô gồm Thẩm Trường Thanh, Thịnh Thanh Nhan, Nhạc Tê Nguyên, Từ Châu lúc nhìn thấy cô sắp bắn ra phát súng đầu tiên, bởi vì sợ ảnh hưởng đến phát huy của Quý Dữu mà công việc trong tay cùng tần suất hô hấp của mọi người không tự chủ được trở nên nhẹ nhàng chậm lại hơn đôi chút.

Cả cơ thể lẫn tâm trí của Quý Dữu đều chìm đắm, không có tâm tình để ý tất cả những gì đang xảy ra xung quanh, trong mắt cô lúc này chỉ có bia ngắm của mình và cò súng sắp bóp.

Răng rắc ---

Một tiếng rất nhỏ vang lên, một chùm hỏa lực gào thét lên phá tan không khí và lực cản nhắm thẳng vào hồng tâm.

1 giây.

2 giây.

3 giây.

…...

Bùm ---

Trúng rồi!

“Mẹ kiếp!”

“Lợi hại!”

“Trâu bò thật!”

Trên khán đài, mọi người đều kinh ngạc thốt lên.

Cảnh tượng này thật huyền ảo. Một kẻ yếu nhớt ngay cả khẩu súng còn không khiêng được lại có tỉ lệ bắn trúng cao như vậy, nói thật là có hơi vượt quá dự đoán.

Quý Dữu mừng như điên!

Quả nhiên chiến lược của mình là đúng. Cô không cần sử dụng tinh thần lực để gây nhiễu bia ngắm, chỉ cần tập trung tinh thần lực, đảm bảo độ ngắm chuẩn của mình, sau đó bắn ra là được!

Đúng!

Chính là như vậy!

Đám tơ ngu xuẩn của mình lười thì lười đấy nhưng chỉ cần hứa hẹn chút lợi ích thì cho đến nay chuyện bảo bọn nó làm chưa từng có ghi chép nào về việc chưa hoàn thành.

Quý Dữu nhếch miệng, đang muốn cười to vài tiếng cho thỏa.

Bỗng nhiên ---

Thịnh Thanh Nhan che miệng nói mà không nỡ nhìn thẳng: “4444 nha…… Có phải cậu có bệnh tăng nhãn áp hay là bệnh đục thủy tinh thể không nha…… Cậu bắn vào bia ngắm của người ta làm gì nha?”

Quý Dữu: “!!!”

Nụ cười trên khóe miệng dần dần đọng lại, trái tim đang từ đập bình bịch dần dần trở nên cứng ngắc.

Cô trừng to mắt: “Không thể nào!”

Thịnh Thanh Nhan liếc nhìn cô một cái rồi giơ một ngón tay lên chỉ: “Chính cậu tự nhìn đi nha…… Bệnh tăng nhãn áp nha…… Bệnh vặt vãnh như vậy mà cứ trì hoãn không đi trị liệu nha, đi phòng y tế một chuyến là có thể giải quyết thì cứ chần chừ làm gì nha……”

“Hiện tại biết là sai rồi nha……”

Quý Dữu nhìn theo hướng Thịnh Thanh Nhan chỉ, lập tức cô ngạt thở.

Cùng lúc đó, đầu cô vang lên tiếng ong ong, đột nhiên không nghe được gì nữa.

A a a!

Vận mệnh trêu ngươi a a a!!

Trên khán đài, cũng có không ít người phát hiện ra manh mối.

“Ơ?”

“Cảm thấy sai sai.”

“Bia ngắm bắn trúng này hình như là không phải của cô ta thì phải?”

“Cậu không nhìn lầm đâu, đúng là bắn trúng bia ngắm của người khác đấy!”

“Chết tiệt…… Mẹ kiếp! Đây là thao tác ngu ngốc gì vậy?”

“Giờ phút này tôi rất muốn phỏng vấn tay xạ kích này một chút về vùng bóng ma tâm lý lúc này của cô ta.”

“Phì ha ha……”

“Có lẽ đây là trò cười lớn nhất kể từ khi tiệm lẩu khai trương phải không?”

“Tuyệt! Trò cười này đủ để tôi cười cả năm! Không! Đủ để để tôi cười tới ba năm!”

Quý Dữu choáng váng.

Bạn bè của Quý Dữu cũng choáng váng.

Một lúc sau mới có người định thần lại, Nhạc Tê Quang là người lên tiếng đầu tiên: “Ba ba đã biết tên ngu xuẩn này mà biểu diễn rồi sẽ xảy ra chuyện bất ngờ mà, quả nhiên…… Ha ha ha ha…… Ba ba buồn cười chết mất.”

Sở Kiều Kiều nói: “Ừ…… Tuy có hơi bất ngờ nhưng cũng không phải bất ngờ đâu, đây chính là sức hấp dẫn của bạn học Quý Dữu đấy.”

Louis và Lance cùng nhau tán thành: “Nếu là những chuyện xảy ra với bạn học Quý Dữu thì đúng là không tránh khỏi sự bất ngờ rồi.”

Trương Duệ nói: “Các cậu đừng vội cười nhạo cậu ấy, con người của cậu ta là càng bị cười nhạo thì càng hăng máu, không tin thì các cậu cứ xem đi!”

Ở bên cạnh, ba người Tạ Linh Chi, Tạ Xuyên Khung và Leah nghe các bạn học của Quý Dữu bàn luận về cô; ba người nhìn lẫn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra nụ cười không biết phải làm sao, Leah nói: “A Dữu trưởng thành trong sự cười chê như vậy cũng không tệ đâu.”

Tạ Linh Chi đáp: “Vì thế bị cười nhiều quá cho nên da mặt càng mài càng dày?”

Tạ Xuyên Khung bênh vực: “Da mặt dày cũng không tồi đâu, nó cũng là ưu điểm. Ít nhất hiện tại đã chứng minh A Dữu không cần chúng ta lo lắng, một mình con bé ở trường cũng có thể sống rất tốt, có lẽ tháng sau anh được phân đi thực tập ở bên ngoài, thời gian thực tập lần này sẽ khá lâu.”

Chuyện này Tạ Linh Chi và Leah đều biết, Tạ Linh Chi xua tay nói: “Anh, anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho Quý Dữu.”

Tạ Xuyên Khung khẽ thở dài: “So với A Dữu thì anh lo lắng cho em hơn, hy vọng chính em có thể tự chăm sóc bản thân.” Anh ta rất hiểu tính cách của em gái mình hơn bất kỳ người nào khác, có đôi khi nói và làm việc không màng tới hậu quả, dễ dàng đắc tội với người khác. Để mà so sánh, rõ ràng Quý Dữu có thể hiểu được cách xử lý mối quan hệ với bạn học hơn.

Tạ Linh Chi không mấy vui vẻ, cô phản bác: “Em lại không phải trẻ con, không cần anh lo lắng đâu, anh vẫn nên lo lắng cho bản thân đi, có thể vượt qua kỳ thực tập sao? Sẽ không phải bị đuổi về học lại một lần nữa đấy chứ?”

Tạ Xuyên Khung muốn nói lại thôi.

Leah vội xoa dịu bầu không khí: “A Khung, anh yên tâm đi, em sẽ giúp anh để ý hai đứa.”

Tạ Xuyên Khung quay đầu lại, khi nhìn về phía Leah, trên khuôn mặt đẹp đẽ không biết từ khi nào đã hòa dịu đôi chút, anh đáp: “Leah, cảm ơn em.”

Bạn đang đọc Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế (Dịch) của Liễu Thăng Thăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.