Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (19)

Phiên bản Dịch · 2546 chữ

Chương 392: Thôn bá, giáo bá, học bá (19)

Đổi thành lúc bình thường, ba người Khang Thiếu Kiệt chưa chắc sẽ coi trọng mười nghìn tệ, nói chút lời thiếu đánh, đôi giày họ tùy tiện đi trên chân cũng vượt qua con số này, hơn nữa giặt một lần là không muốn đi lại lần thứ hai. Nhưng bây giờ thì khác, điện thoại di động, ví tiền, chứng minh thư của họ đã bị tịch thu, trên người không có một xu nào, ăn của nhà họ Chu, ở cũng phải nhờ nhà họ Chu, mà hết lần này tới lần khác điều kiện kém muốn chết, thật sự khiến người ta không muốn ở tiếp dù một giây một phút nào.

Bà già Tiêu Hiểu Nga lại là người không đủ lịch sự cho lắm, nhà không biết quét, quần áo bảy tám ngày mới giặt một lần, cơm không biết nấu, việc đồng áng không biết làm, bọn Khang Thiếu Kiệt không thể hiểu được bà ta làm cách nào sống tới từng này tuổi.

Ở nhà bà ta đúng là muốn mạng, còn chẳng có game để chơi, mỗi giây mỗi phút đều khiến người ta sụp đổ. Nhưng dù vậy, họ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện kiếm năm nghìn tệ chuộc thân. Một người năm nghìn, cộng lại là mười lăm nghìn, họ đi nơi nào kiếm tiền bây giờ?

Rời khỏi nhà, họ cái gì cũng không biết làm, song chuyện này không có gì để xấu hổ cả, bằng tuổi họ con cái nhà ai chả thế? Họ vẫn là học sinh, nhiệm vụ quan trọng nhất là học tập, không biết kiếm tiền là chuyện bình thường. Thế nhưng, sau khi thấy những gì Lâm Đạm có thể làm được, họ đã không còn nghĩ như vậy nữa.

Lâm Đạm học giỏi, biết làm việc nhà, nấu ăn ngon, biết chăm sóc người khác, hiểu chuyện hiếu thuận, còn cực kỳ biết kiếm tiền. Tại nơi thu nhập bình quân thấp thuộc tuyến nghèo khó của quốc gia này, một tháng kiếm hơn mười nghìn đơn giản là kì tích. Chuyện cô làm được dễ như trở bàn tay, họ tuổi lớn hơn cô, thân thể cường tráng hơn cô, kiến thức rộng rãi hơn cô tại sao lại không làm được?

"Tôi muốn kiếm tiền về nhà, quá lâu không chơi game rồi, ngứa tay." Khang Thiếu Kiệt bỗng nhiên bốc cháy nhiệt huyết.

"Làm sao để kiếm tiền?" Tào Mộc Thần hỏi một vấn đề trọng tâm.

Ba người đồng thời im lặng, tiếng chuông tan học vang lên, trong góc nhỏ được người ta chú ý này, chậm rãi lan tràn một loại không khí có tên "đưa đám". Đúng lúc này, cửa kính bên người Khang Thiếu Kiệt bị gõ vang, cậu quay đầu nhìn lại, không ngờ là nhỏ da đen, biểu tình đưa đám tức khắc được thay thế bằng vui vẻ rạng rỡ, "Đạm Nhi, cơm em làm ăn cực kỳ ngon!"

"Cho này," Lâm Đạm đưa ra sáu mươi tệ, "Đây là tiền công hôm nay của các anh."

"Tiền công gì cơ?" Khang Thiếu Kiệt ngơ ngác tiếp lấy ba tờ tiền hai mươi tệ.

"Sáng sớm nay các anh giúp em bán cơm sáng, em phát lương cho các anh." Lâm Đạm khoát tay liền đi, để lại ba thiếu niên trố mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn ba tờ tiền giấy.

"Chúng ta kiếm được tiền rồi?" Thẩm Gia Nhất hoảng hốt hỏi.

"Đúng, đây là tiền lương của chúng ta, ông không nghe nhỏ da đen nói gì sao, mỗi người một tờ, cầm chắc." Khang Thiếu Kiệt phân ba tờ tiền giấy ra ngoài, biểu tình hết sức phức tạp.

"Hai mươi tệ có thể mua cái gì?" Tào Mộc Thần cầm tiền giấy, biểu tình vi diệu. Hai mươi tệ, nếu rơi trên đất cậu cũng lười nhặt, nhưng giờ cầm trong tay sao lại vừa nặng, vừa nóng, vừa không nỡ ném thế chứ?

"Có thể mua một bao thuốc lá thêm một chai coca." Khang Thiếu Kiệt đáp.

"Vậy chúng ta mua thuốc lá đi?" Thẩm Gia Nhất rục rịch.

"Không mua." Tào Mộc Thần nhanh chóng nhét tiền vào túi quần.

"Tôi cũng không mua." Khang Thiếu Kiệt giấu tiền vào túi trong cặp sách, từ từ nói: "Đây là tiền mồ hôi nước mắt của tôi đó, không nỡ tiêu."

Thẩm Gia Nhất nâng tờ tiền trong lòng bàn tay, lắc đầu nói: "Thực ra thì tôi cũng không bỏ được, tiêu tiền mình kiếm cực kỳ đau lòng."

Tào Mộc Thần phì cười, lấy ra một tờ giấy trắng, sâu xa nói: "Vậy thì lập một kế hoạch kiếm tiền đi, chúng ta nỗ lực, tranh thủ kiếm đủ mười lăm nghìn trong nửa tháng."

"Chúng ta lấy gì kiếm tiền đây? Chúng ta không có kĩ năng gì hết." Khang Thiếu Kiệt bất đắc dĩ nói.

"Chúng ta có Đạm Nhi mà, nhỏ là bảo bối của chúng ta đấy." Tào Mộc Thần đắc ý cười lên.

Ba người ba mặt nhìn nhau, trong nháy mắt lòng tin tăng gấp trăm lần.

Lâm Đạm không biết mình lại bị nhớ đến, chỉ chuyên tâm lên lớp. Lời cô giáo nói cô đều hiểu, chuyên viên quay phim đang đứng bên người Chu Thúy Thúy, giúp cô ta hấp dẫn lực chú ý của cả lớp, cô thấy thế liền lấy bài thi THPT ra xem.

Môn ngữ văn và chính trị vốn cần học thuộc lòng, tiến triển hơi chậm, nhưng chỉ cần hiểu vấn đề, bắt được ý chính, rồi luận theo hiểu biết là được, mấy môn toán lý hóa liên quan rất lớn với nhau, có thể nói hiểu một cái là hiểu luôn tất cả những cái còn lại, tiếng Anh thì càng dễ, ngay cả thời gian làm đề thi thử cũng có thể bỏ, bình thường nghe từ mới nhiều hơn, luyện phát âm, hợp lý hóa phát âm Anh Mỹ của mình là được.

Lâm Đạm suốt giờ học buổi sáng chỉ ngồi làm đề thi thử, giáo viên nào vào lớp cũng trọng điểm để ý Chu Thúy Thúy, gọi cô ta đứng lên trả lời câu hỏi, Lâm Đạm tất nhiên rất thoải mái. Nhưng cô không biết, chuyên viên quay phim rất hay chỉnh tiêu cự quay cô, làm mấy lần cận cảnh bài thi toán lý hóa của cô liền.

Giờ học buổi chiều đổi hết thành giờ tự học, bởi các thấy cô lớp 9-1 đều chạy đến nhà Cao Tiểu Hồng thăm hỏi. Đội ngũ nhân viên y tế nhà họ Khang mời tới chữa bệnh đã đến thôn, đang làm kiểm tra bước đầu cho Cao Tiểu Quân, một màn này thể hiện lòng từ tiện của tổ làm chương trình và ba thiếu niên, sao có thể không ghi hình lại chứ? Chẳng những phải quay, còn phải bày biện đẹp mắt một chút, vì vậy ngay cả lãnh đạo nhà trường cũng tới không ít.

Chu Thúy Thúy tự nhiên cũng đi, lúc đi khóe miệng nhếch rõ cao, tỏ ra hết sức đắc ý.

Lâm Đạm đến nhìn cô ta một cái cũng lười, chỉ để ý vùi đầu sửa sang lại kiến thức toán lý hóa, lăn lộn hết hai tiết tự học xong liền đạp xe về nhà, lên núi hái thanh hao hành dại, xuống ruộng hái rau, xong rồi quét sân. Lâm Xuyên Trụ thấy cô mang thùng gỗ rỗng về, trong lòng biết cô bán hết được cơm thổ địa, trái tim treo cao rốt cuộc buông xuống, cũng không hỏi cô kiếm được bao nhiêu. Ông là loại người tư tưởng cũ, trước giờ không để ý chuyện vụn vặt trong nhà, chỉ biết vùi đầu làm ruộng.

Không nói gì cũng tốt, Lâm Đạm còn sợ ông biết xong sẽ kể với hàng xóm, chọc người ta đỏ con mắt.

"Ông ơi, thời gian còn sớm, chưa đến giờ ăn cơm, cháu làm nốt bài tập trước nhé? Cháu nhanh lắm, mười lăm phút là xong." Lâm Đạm lấy mấy quyển bài tập trong cặp ra.

"Cứ làm bài tập đi, buổi sáng cháu kho cá cho ông, có thể ăn với cơm, ông ăn hai bát, giờ không hề thấy đói." Lâm Xuyên Trụ đẩy xe lăn tới cửa, lẩm bẩm: "Đạm Nhi, người đài truyền hình bao giờ thì về?"

"Ông hỏi cái này làm gì ạ?" Lâm Đạm vẫn vùi đầu làm bài tập.

"Ông muốn mắng Tiêu Hiểu Nga."

Lâm Đạm không khỏi buồn cười, khoát tay nói: "Ông chờ chút đi ạ, sắp rồi."

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo liền đến, chiếc SUV của tổ chương trình oai nghiêm đi qua cửa thôn, ba thiếu niên nhảy xuống xe, đầu tiên chạy về nhà họ Chu lấy mấy thứ, sau đó khẩn cấp vọt vào sân nhỏ nhà họ Lâm, chỉnh tề chào "Cháu chào ông Lâm ạ", thái độ đặc biệt ân cần.

"Đạm Nhi, đây là bài thi và sách ôn tập của anh, bản mới đó, em có muốn xem không?" Khang Thiếu Kiệt hai tay xách theo một cái túi lớn.

"Cảm ơn." Lâm Đạm vui vẻ tiếp nhận.

Ba thiếu niên lúc này mới dọn ba cái ghế nhỏ, ngồi xuống vây quanh cô, ánh mắt lập lòe tha thiết, khiến cho người ta nhìn mà phát hoảng.

Lâm Đạm đắm chìm trong đại dương tri thức, không để ý biểu tình của ba người. Khi cô đọc sách có một thói quen, trước xem mục lục, hiểu biết một chút tổng thể, trọng điểm lật xem mấy chương tương đối khó học, sau đó nhanh chóng đảo qua từng trang một, ghi chép lại tất cả công thức.

Tài liệu giảng dạy môn toán bản mới có chừng mười mấy quyển, mà tài liệu Lâm Đạm mượn được từ chỗ chú Liêu chỉ có ba quyển, hai bên khác nhau rất lớn. Cô không khỏi càng thêm nghiêm túc, lại lấy sách bài tập của Khang Thiếu Kiệt lật xem, thấy một bài khó trong đó, chân mày không khỏi nhíu.

Thấy biểu tình của cô không tốt, Khang Thiếu Kiệt cười nói: "Đề này có chút khó, anh lật sách mãi cũng không tìm ra được cách giải đề, đang chuẩn bị đi hỏi Mộc Thần đây."

"Tài liệu bản mới biên soạn không tốt lắm, anh tự nhiên tìm không ra cách." Lâm Đạm giọng nhàn nhạt.

Khang Thiếu Kiệt ngẩn người, vạn vạn không ngờ tới cô trực tiếp nhắm ngay họng súng vào sách giáo khoa bản mới, phải biết, đây là thành quả các vị học giả, chuyên gia chú tâm nghiên cứu ra, là bước đột phá lớn của ngành giáo dục đó!

Lâm Đạm hình như cũng không ý thức được lời của mình có vấn đề, xếp tài liệu mới và cũ ra, tiếp tục nói: "Tài liệu mới kiến thức phân tán, hơn nữa sắp xếp hỗn loạn, anh nhìn, giải quyết vấn đề bằng phương pháp vector vốn phải xong hình học truyền thống mới học, tài liệu bản mới lại tách chúng ta, như vậy thầy cô nên giảng thế nào bây giờ? Giảng xong phần này lại phải dừng lại tất cả sách vở trong tay đổi một quyển khác học sao? Quá loạn. Phần hàm số lượng giác bị bỏ, nhưng giờ vật lý vẫn cần học, thế này sẽ tạo thành đứt đoạn kiến thức. Còn có cái này, kiến thức giới hạn và đạo hàm vốn tương thông, liên tục, phải học xong giới hạn thì chuyển sang học đạo hàm mới hiểu được, hiện tại xóa bỏ phần giới hạn, đến lúc học đạo hàm không hiểu được thì phải giải quyết thế nào? Đề anh không biết làm có dính dáng tới nội dung giới hạn, trong sách căn bản không có, tự nhiên anh sẽ không tìm ra được phương pháp giải đề. Đề này chủ yếu khảo sát giới hạn hàm số, đặc biệt chú ý tới kĩ năng phân tích, mấu chốt là nhân tử chung, tử mẫu cùng bỏ đi thừa số x-1, cuối cùng cho ra câu trả lời là 1/2."

Khang Thiếu Kiệt nghe ngu, lật xem đáp án, không khỏi ngạc nhiên: "Thật sự là 1/2 này, Đạm Nhi, em quá thần kỳ đi ấy chứ? Rõ ràng không phải anh ngốc, mà là tài liệu có vấn đề!"

"Cũng không phải, sách giáo khoa dù có chút không khoa học, nhưng giáo viên khi dạy nhất định sẽ điều chỉnh một cách thích hợp, nếu không họ cũng không biết dạy thế nào. Nếu anh thật sự nghiêm túc nghe giảng, ghi chép, giải đề này thật ra không khó. Nói cho cùng vẫn do anh không đủ cố gắng thôi." Lâm Đạm gãi đúng chỗ ngứa nói.

Khang Thiếu Kiệt che ngực than thở: "Đạm Nhi, đau tim quá!" Nhưng trong nội tâm, cậu bắt đầu tự cảnh tỉnh: Đúng vậy, nếu cậu nghiêm túc nghe giảng, nếu cậu không đuổi hết gia sư ba mẹ mời tới đi, thành tích của cậu không đến nỗi nát như thế.

Thẩm Gia Nhất chặc lưỡi hít hà: "Hóa ra sách giáo khoa chúng ta dùng là cái hố sao?"

"Đúng là hơi hố, độ khó của tài liệu giảm, nhưng độ khó bài thi thì không." Lâm Đạm mặt đầy đồng tình.

Khang Thiếu Kiệt và Thẩm Gia Nhất là học tra, chỉ nhìn thấy mặt ngoài, Tào Mộc Thần tuy ngồi yên tại chỗ, nội tâm lại vô cùng rung động. Nếu không phải hoàn toàn sắp xếp trong nội dung kiến thức của môn toán THPT, Lâm Đạm tuyệt đối không nhìn ra được ưu nhược điểm giữa sách cũ và mới, càng không cách nào chỉ ra chỗ thiếu sót, hơn nữa phương pháp giải của đề bài này rất phức tạp, cô chỉ cần nhìn một cái liền cho ra câu trả lời chính xác, ngay cả nháp cũng không cần. Như vậy có thể thấy trình độ của cô phải đạt đến cấp bậc giáo sư (*), nếu để cô tham gia thi toán vào đại học, sợ là có thể full điểm, mà cô chỉ cần hai ngày ngắn ngủi để làm được điều đó. Tối ngay hôm qua cô mới xem sách toán lớp 10, sáng hôm nay đã sang lớp 11, buổi tối trở lại ngay cả kiến thức lớp 12 cũng đã hiểu rõ, cô là một thiên tài chân chính!

(*) Ở bên Trung, không chỉ những người thi bằng cấp mà những thầy cô dạy tại trường đại học cũng được gọi là giáo sư, ở đây mình cho rằng để chỉ trình độ giảng viên đại học.

Các chuyên viên quay phim kinh nghiệm phong phú hơn ba thiếu niên, nào có thể không nhìn ra vấn đề? Cô bé họ Lâm thật sự rất có khả năng, bị vây trong thôn nhỏ thế này quá đáng tiếc!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc

Truyện Nữ Phụ Không Lẫn Vào tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật 小七192
Lượt thích 26
Lượt đọc 1897

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.