Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn bá, giáo bá, học bá (18)

Phiên bản Dịch · 2376 chữ

Chương 391: Thôn bá, giáo bá, học bá (18)

Khang Thiếu Kiệt, Tào Mộc Thần và Thẩm Gia Nhất trước nay chưa từng dậy sớm như thế bao giờ, nhưng không có cách nào nha, mùi thơm từ bên nhà họ Lâm bay ra tràn ngập như thế, họ nằm trên giường lăn qua lộn lại, rất sợ ngủ tiếp sẽ bị nước miếng bài tiết ra làm cho sặc chết. Ngày hôm qua lúc xem Lâm Đạm nấu cơm chỉ cảm thấy trông thật ngon, khẳng định bán đắt như tôm tươi, hôm nay ngửi được mùi của thành phẩm mới biết cái gì gọi là mùi hương câu hồn.

Ngay cả hồn vía người sống cũng có thể móc ra tới, thử nghĩ xem loại cơm này sẽ ngon tới mức nào? Họ đánh răng rửa mặt xong thật nhanh, sau đó khẩn cấp chạy đến nhà họ Lâm, mở cửa sắt hô: "Đạm Nhi, Đạm Nhi, nhà có việc gì làm không?"

Lâm Xuyên Trụ vuốt ngực nói: "Là các cháu à! Mới sáng ra làm gì có việc làm chứ, các cháu cứ về đi."

"Ông Lâm ơi, ông tìm Đạm Nhi hỏi chút đi ạ, trong phòng bếp khẳng định cần người giúp." Khang Thiếu Kiệt mặt dày mỉm cười.

"Đúng vậy đúng vậy, ông đi phòng bếp nhìn chút đi ạ!" Thẩm Gia Nhất gấp gáp thúc giục.

Duy chỉ có Tào Mộc Thần không mở miệng, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện hầu kết cậu đang chuyển động lên xuống, chắc chắn đang yên lặng nuốt nước miếng.

Đến cửa nhà họ Lâm, mùi thơm kia càng thêm đậm đà, khiến cho người ta hoàn toàn không có cách nào chống đỡ! Mấy nhà bên cạnh cũng đã sáng đèn, truyền ra tiếng trẻ con ồn ào đòi ăn, không cho ăn sẽ khóc lóc lăn lộn, hiển nhiên họa Lâm Đạm gây ra không phải ít.

Lâm Xuyên Trụ bị ba đôi mắt xanh biếc nhìn chăm chú, trong lòng không khỏi thấy hoảng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý giúp họ đi xem. Trong phòng bếp, Lâm Đạm đang đổ hành tây ướp ra, băm nhỏ trộn với dầu mè, đường trắng, hạt tiêu làm thành rau trộn ăn với cơm. Đồ ăn nhiều dầu mỡ dù sao cũng phải thêm chút rau dưa cho đỡ ngấy.

Cô đã nghe thấy tiếng của ba thiếu niên từ sớm, không quay đầu lại nói: "Ông ơi, ông cứ để họ về ngủ đi ạ, nhà không có việc cho họ làm." Cô phải đạp xe lên trấn học, mấy người này lại có xe ô tô của tổ chương trình đưa đón, nhanh hơn cô nhiều, cho nên còn có thể ngủ thêm một tiếng.

"Ừ, để ông nói với chúng nó." Lâm Xuyên Trụ đẩy xe lăn ra ngoài, một lát sau truyền đến tiếng kêu rên của ba thiếu niên, cứ như không cho họ làm việc là ngược đãi họ vậy, chọc Lâm Đạm không nhịn được bật cười.

Tổ chương trình cũng hận không thể nhảy tường vào nhà họ Lâm, ghi hình cảnh cô gái nhỏ nấu cơm thổ địa, dĩ nhiên, nếu có thể thuận tiện mua một ít cho mọi người ăn sáng là tốt nhất. Thật ra cô gái nhỏ cũng không cần mang đến trường bán làm gì cho khổ, trực tiếp bán cho họ cũng tốt mà.

Chẳng qua mấy lời này đạo diễn còn chưa tìm được cơ hội nói cho cô bé, chỉ có thể đau khổ kiềm chế. Đoàn người đợi ở cửa một hồi, chỉ thấy cô gái nhỏ mang một thùng gỗ lớn, một cái nồi sắt, một cái bình gốm đi ra, sau đó lại trở về phòng bếp, mang theo một cái bếp lò loại nhỏ. Cô buộc chúng vào sau xe đạp, trèo lên xe thử độ thăng bằng.

Ba thiếu niên không ngừng hô: "Đạm Nhi à, đồ có nặng không em?"

"Đạm Nhi, nếu không các anh giúp bê nhé?"

"Đạm Nhi, đồ nhiều như thế, bọn anh dùng ô tô giúp em chở nhá, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực!"

Lâm Đạm căn bản không thèm phản ứng họ, chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ xong liền mở cửa sắt đạp xe như bay, mấy chục kg cân nặng với cô mà nói căn bản không coi vào đâu.

"Aiz, con nhỏ này bướng bỉnh mà!" Khang Thiếu Kiệt nhìn bóng lưng của cô than thở, sau đó đánh nhịp nói: "Đi, chúng mình đuổi theo đi!" Tổ chương tình lập tức cống hiến hai con xe SUV, bọn họ cũng rất muốn xem rốt cuộc việc làm ăn của cô gái nhỏ có thuận lợi không.

Lâm Đạm lúc đến trường học mới chỉ năm giờ hơn, cửa trường học vắng ngắt, không nhìn thấy một học sinh nào, hai bên đường đã có nhiều người bán hàng rong chờ sẵn, mỗi người bày một gian hàng. Lâm Đạm chọn một chỗ khá gần cổng trường, đem bếp, nồi sắt, thùng gỗ lên kệ, lại tốn mười đồng mua thật nhiều túi nilon từ sạp bên cạnh. Mọi người thấy cô còn nhỏ, ngược lại không gạt cô, mà lục tục bắt chuyện, sau khi hiểu gia cảnh của cô còn xuýt xoa một phen.

Cửa trường còn chưa mở, học sinh còn chưa tới, Lâm Đạm liền lấy quyển sách toán số lớp 11 nghiêm túc lật xem dưới ánh sáng đèn đường.

Ba người Khang Thiếu Kiệt tránh trong xe thấy một màn này, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần. Người có điều kiện suốt ngày kêu cuộc sống không như ý, người không có điều kiện nặn ra thời gian cũng phải đọc sách, thế giới này không khỏi quá không công bằng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, họ căn bản không tưởng tượng nổi một đứa nhỏ mười ba tuổi có thể gánh vác công việc nặng nhọc như vậy. Bốn giờ thức dậy là khái niệm như thế nào? Cô có thể ngủ ngon sao? Cô vẫn đang trong giai đoạn phát triển đúng không? Như vậy làm sao mà cao lên được?

Khang Thiếu Kiệt và Thẩm Gia Nhất bốn mắt nhìn nhau, không khỏi cảm thấy xấu hổ, ngay cả Tào Mộc Thần cũng không nhịn được thở dài.

Mọi người yên lặng đợi mười mấy phút, trước cổng trường lục tục có mấy đứa trẻ kết bạn đi học, Lâm Đạm lập tức cất sách, mở nắp thùng gỗ đựng cơm. Cùng lúc, một mùi thơm đậm đà say lòng người lan tràn trên không trung, hấp dẫn các học sinh đang muốn ăn sáng đi tới, ngay cả mấy học sinh không có ý định ăn cũng không nhịn được nuốt nước miếng, trong lòng rục rịch muốn động.

"Cơm của cậu bán thế nào vậy?" Một cô bé cầm chút tiền đi tới, gò má hơi ửng hồng.

Lâm Đạm biết người khu này phần lớn không giàu có, trấn an nói: "Loại một tệ, hai tệ, ba tệ, bốn tệ đều có bán, cậu ăn nhiều mua nhiều, ăn ít mua ít, tùy cậu thôi."

Cô bé thở phào nhẹ nhõm, mấy học sinh đang chuẩn bị xúm lại nghe những lời này, không khỏi chạy nhanh hơn. Trước đó họ còn sợ mình không đủ tiền đâu.

"Cho tớ một tệ cơm." Cô bé vui sướng nói.

"Được rồi!" Lâm Đạm lấy một cái túi nilon bao lên lòng bàn tay, nắm một ít cơm thổ địa ra, vo vo thành hình tròn, lại múc từ trong bình gốm bên cạnh chút hành tây băm nhỏ rải lên trên, rồi đưa cho cô bé kia.

Một tệ tiền cơm có chừng một lạng, bên trong xen lẫn thịt muối, lạp xưởng, thanh hao, hành dại mùi thơm mười phần, lại thấm dầu mỡ, ăn vào miệng vừa mềm vừa trơn, vị mặn của thịt và vị chua ngọt của hành tây ướp kết hợp hết sức ngon miệng, cô bé nọ ăn mà sướng muốn chết.

Cô bé cắn mấy miếng, bờ môi rất nhanh bóng mỡ, vừa nhai vừa thán phục: "Ăn ngon thật! Bên trong thật nhiều thịt muối!" Thật ra nào phải thịt muối nhiều, chẳng qua Lâm Đạm đã hầm thịt muối rất kĩ, vị ngọt ra hết nước, thấm đẫm gạo nếp và thanh hao, cho nên ăn vào mới có ảo giác như vậy.

Mấy đứa trẻ bên cạnh không kiềm chế được, rối rít móc tiền ra hô: "Cho tớ một suất hai tệ."

"Tớ mua ba tệ."

"Tớ cũng mua suất ba tệ, nhưng nhiều thêm chút đồ chua chua này được không?"

Lâm Đạm vừa thu tiền vừa lấy cơm, động tác rất nhanh nhẹn. Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều học sinh tới trường học, sau đó bị cơm thổ địa của cô hấp dẫn, rất nhanh vây quanh gian hàng của cô nước chảy không lọt. Cô có nhanh nữa thì cũng chỉ có một người, có chút lực bất tòng tâm, đúng vào lúc này, Khang Thiếu Kiệt mang theo Tào Mộc Thần và Thẩm Gia Nhất xen vào đám người, tự động mở túi nilon, vụng về giúp cô lấy cơm, thu tiền.

Lâm Đạm cảm kích cười cười với ba người, sau đó bị kéo vào một vòng bận rộn mới.

Đạo diễn cũng lẫn vào đám người, mua từ trong tay Khang Thiếu Kiệt một suất cơm năm tệ, hài lòng chạy lên xe hưởng dụng, hoàn toàn không phát hiện mấy chuyên viên quay phim dùng ánh mắt oán hận nhìn bóng lưng mình. Ăn một mình sẽ hỏng lưỡi đó đạo diễn!!

Bận rộn mười mấy phút sau, năm mươi cân cơm thổ địa Lâm Đạm mang tới đã bán xong hết, túi da rắn nhiều thêm rất nhiều tờ tiền giấy, mà trong sân trường cũng vang lên tiếng chuông bắt đầu vào giờ tự học.

Bác bảo vệ mở cửa phòng trực, hô: "Cháu gái, mau vào, cứ để đồ ở chỗ bác, bác giúp cháu trông!"

"Cháu cảm ơn bác ạ!" Lâm Đạm nhấc đồ chạy như điên, chọc ba người Khang Thiếu Kiệt vốn không khẩn trương chút nào cũng chạy như điên theo sau. Bọn họ gửi hết đồ ở phòng bảo vệ, sau đó chạy về phía lớp chín và lớp mười hai.

Lâm Đạm một tay xách cặp sách, một tay xách túi da rắn, thở hồng hộc chạy đến phòng học.

Cô giáo Mã lạnh như băng nhìn cô, không cho cô vào cửa, cũng không hỏi tại sao cô tới trễ, thước dạy học trong tay vung vẩy. Cô ta hôm nay trang điểm, ăn mặc bộ váy xinh đẹp nhất, từ rất sớm đã đến phòng học chuẩn bị lên ti vi, dù sao Chu Thúy Thúy học ngay lớp cô ta, có thể giúp cô ta vào ống kính, lại không ngờ Chu Thúy Thúy tới một mình, hỏi cô bé người ở đài truyền hình đâu, cô bé lắc đầu nói không biết.

"Tôi đã nói qua, nếu chị để tôi bắt được lần nữa..." Cô giáo Mã tâm tình rất khó chịu, dùng thước dạy học chỉ thẳng lỗ mũi Lâm Đạm, mặt mày đầy khinh bỉ, nhưng một giây kế tiếp lại nhanh chóng buông thước xuống, lộ ra nụ cười dịu dàng: "Mau vào lớp đi, lần sau phải chú ý, đừng tới muộn nữa biết không?"

Lâm Đạm trong lòng biết chuyên viên quay phim đã tới, liền thoải mái tiến vào phòng học. Bạn cùng bàn với cô là Cao Tiểu Hồng hôm nay chưa tới, chắc là ở nhà chờ chuyên gia tới chữa bệnh cho em trai cô bé, còn Chu Thúy Thúy ngồi bàn trên đang dùng đôi mắt hồng hồng trợn mắt nhìn cô.

Thấy chuyên viên quay phim theo sát Lâm Đạm mà vào, Chu Thúy Thúy rốt cuộc hiểu được tại sao lúc mình tỉnh dậy người ở đài truyền hình đều đã đi hết, Lâm Đạm dựa vào cái gì mà cướp cơ hội của mình cơ chứ! Chuyên viên quay phim cũng nhìn thấy Chu Thúy Thúy, nhất thời hơi lúng túng, vội vàng vác máy quay vào lớp, qua loa quay chụp cảnh tượng tự học hàng ngày của cô bé.

Mặc dù đã được cô giáo Mã dặn dò, rằng phải phối hợp với đài truyền hình làm việc, nhưng học sinh trong lớp vẫn dùng ánh mắt mới lạ liếc trộm chuyên viên quay phim, rồi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Chu Thúy Thúy. Cô giáo Mã tận lực đi tới bên người Chu Thúy Thúy, kiên nhẫn dạy cô bé giải toán, giọng nói muốn dịu dàng bao nhiêu liền dịu dàng bấy nhiêu.

Phát hiện tầm mắt của mọi người đều đi theo Chu Thúy Thúy, Lâm Đạm lúc này mới trộm lôi tiền bày ra trong ngăn bàn, đếm đếm, sau đó nhếch môi im lặng cười.

Cùng lúc đó, Tào Mộc Thần cũng đang tính toán: "Cơm thổ địa của Lâm Đạm có chừng năm mươi cân, suất cơm một tệ rẻ nhất ước chừng một lạng, vậy sáng sớm nay nhỏ kiếm ít nhất năm trăm tệ, giá vốn một khối thịt muối ước chừng ba mươi tệ, gạo nếp hai mươi tệ, thanh hao, hành dại đều hái từ trên núi, không tốn tiền, các thứ khác lẻ tẻ cộng lại chắc nhiều nhất mười tệ, tổng vốn sáu mươi tệ. Khấu trừ tiền vốn, nhỏ một tháng ít nhất có thể kiếm được mười ba nghìn hai."

Khang Thiếu Kiệt và Thẩm Gia Nhất đang thưởng thức phần cơm thổ địa do mình dùng sức lao động đổi lấy, nghe lời của bạn tốt, sợ tới mức suýt rơi cả cằm. Nhỏ da đen một tháng có thể kiếm hơn mười nghìn? Đệt, nếu đổi thành họ, chẳng phải chỉ cần nửa tháng là có thể giao đủ tiền chuộc cho tổ chương trình rồi sao?

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật 小七192
Lượt thích 13
Lượt đọc 868

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.