Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hoàng sàn catwalk (40)

Phiên bản Dịch · 2327 chữ

Chương 369: Nữ hoàng sàn catwalk (40)

Lâm Đạm và Baird trang điểm lại một chút rồi quay lại chỗ quay chụp, đạo diễn chỉ ghế salon nhung màu tím đậm nói: "Nhìn thấy không, cảnh thứ nhất chúng ta sẽ quay tại chỗ ghế salon, hai người ôm nhau ngồi đó nói chuyện phiếm là được, tận lực biểu hiện thân mật một chút, như người yêu đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt vậy."

"Tôi biết." Baird gật đầu.

Lâm Đạm hơi híp mắt gật đầu, thật ra trong đầu nóng hầm hập, không cách nào tiến hành suy nghĩ quá phức tạp, nhưng lại tích lũy một cỗ sức lực không biết dùng như thế nào. Mặc dù không có trí nhớ, nhưng cô loáng thoáng biết, mỗi lần mình lưu lạc tình cảnh đều không quá tốt, còn sống đối với cô mà nói là chuyện vô cùng chật vật, cho nên cô trước giờ không dám để mình uống say.

Nhưng lần lưu lạc này không giống, cô không có trói buộc, không có trách nhiệm, có thể tùy ý làm chuyện mình muốn làm. Thật ra trừ làm người mẫu, cô có thể có nhiều cơ hội công việc tốt hơn, song cô không chọn số đường tắt kia, căn bản có lẽ là bởi cô đè nén quá lâu, cần một lần buông thả.

Vì vậy cô uống say, hơn nữa còn say trong quá trình làm việc, nhưng cô không khỏi thừa nhận, cảm giác này không xấu. Cô quay đầu nhìn Baird, cũng không biết biểu tình của mình có bao nhiêu u mê.

Baird dắt tay cô vào trong góc, cười nhẹ nói: "Em biết đạo diễn đang nói gì sao?"

"Anh ấy bảo chúng ta đóng vai tình nhân." Lâm Đạm nêu lên luận điểm chính.

"Em biết tình nhân sống chung như nào sao?" Baird tiếp tục truy hỏi.

"Biết đại khái đi." Lâm Đạm chần chờ nói. Cô hình như chưa từng toàn tâm toàn ý hưởng thụ cảm giác yêu đương nhiệt liệt bao giờ.

Baird nhìn cô, giọng điệu gần như dụ dỗ: "Biết đại khái không có nghĩa là biết. Như vậy đi, lát nữa em đừng nghĩ cái gì cả, chỉ cần phối hợp với tôi là được, được không?"

"Được." Lâm Đạm không chút nghĩ ngợi đồng ý, Baird không thể nào thương tổn cô, điểm này cô vô cùng tin chắc.

Hai người thương lượng xong trở về bắt đầu quay. Lâm Đạm mặc một cái váy đầm hoa bên ngoài khác áo khoác màu nâu nhạt, đẩy hai cánh cửa chạm trổ chậm rãi đi qua hành lang thật dài, hướng tới phòng khách nguy nga lộng lẫy. Cô vừa đi vừa vứt bỏ túi xách tay, cởi áo khoác, kéo khóa kéo sau lưng, để váy tuột xuống theo đầu vai, đá rơi giày cao gót, chân trần đạp trên sàn nhà, cuối cùng trên người chỉ còn lại váy lót dài đến gối màu đen, đồng dạng hai dây, ngực khoét chữ V sâu, lộ lưng, phong cách hết sức lười biếng tùy tính.

Máy quay đi theo sau, thu hết bóng lưng thướt tha của cô vào ống kính.

Đoạn này tiến hành rất thuận lợi, đi bộ, hơn nữa còn phải đi cho đẹp, cho gợi cảm, cho mê hoặc, đây là chuyện quá đơn giản với người mẫu. Nhưng, sau khi đến phòng khách, Lâm Đạm lại ngây ngẩn, chỉ vì Baird đang nửa dựa vào ghế salon, mái tóc xốc xếch, song lại cuồng dã không kiềm chế được; áo sơ mi không cài chắc, lộ ra lồng ngực cường tráng; đôi chân dài bắt chéo, tư thế ngồi hết sức lười biếng, song lại lộ ra đầy sức bật; tay trái tùy ý đặt lên lưng ghế, tay phải bưng một ly rượu đỏ tươi.

Hắn hớp được hớp không phẩm rượu, đôi mắt tím đậm nhìn chằm chằm hành lang, giống như mãnh thú đang đợi con mồi sa lưới. Khi Lâm Đạm xuất hiện, ai cũng không phát hiện, sâu trong con ngươi hắn vạch ra một tia tăm tối.

Lâm Đạm thì lại lập tức cảm nhận được khí thế đột nhiên thay đổi của hắn. Cho đến giờ phút này, cô mới phát hiện hiểu biết của mình với Baird hình như ít đến đáng thương, hắn tựa hồ không hề vô hại như vẻ bề ngoài.

Thấy cô đứng tại chỗ bất động, Baird đưa tay trái ra, dịu dàng nói: "Tới đây nào thân ái."

Lâm Đạm theo bản năng đi tới, nắm lấy tay hắn. Cô đã đồng ý phải phối hợp với hắn, đây là công việc.

Baird dùng sức kéo cô vào ngực, lại cầm một tay cô, đặt lên tim mình. Như thế, hai người liền kín kẽ dán sát vào nhau, Lâm Đạm lấy tư thái 'chim non nép vào người' co rúc trong ngực hắn, đầu gối lên bả vai hắn, bàn tay đè lên trái tim hắn.

Baird trùm bàn tay to rộng của mình lên bàn tay cô, hỏi: "Em cảm nhận được cái gì?"

"Tim anh đập rất mạnh, rất gấp gáp." Lâm Đạm nói thật.

Baird vuốt ve gò má đỏ ửng của cô, bật cười trầm thấp.

Lâm Đạm cảm nhận được lồng ngực hắn rung động, cả người đều có chút không được tự nhiên, nhưng bóng hình dán sát vào nhau của họ quá đẹp, đạo diễn căn bản không hô cut, vẫn đang tiếp tục quay, cho nên cô không thể tránh thoát.

"Bồi tôi trò chuyện chút gì nhé, thân ái." Baird ghé vào bên tai cô nói nhỏ, một tay ôm chặt bả vai cô, một tay lắc lắc ly rượu vang, giống như quý tộc phong lưu hào phóng đang dụ dỗ cô tình nhân bé nhỏ. Ánh mắt hắn nhìn tình nhân cực độ nóng bỏng cũng cực độ sủng ái, làm nhân viên đứng xem đều cảm thấy say mê.

Bolsa một bên không tiếng động thét chói tai một bên gắt gao cấu bắp đùi mình. Chúa tôi, Baird khi triển khai toàn bộ mị lực thật sự không người nào có thể kháng cự!

Lâm Đạm bị Baird ôm chặt vào lồng ngực rốt cuộc ý thức được mình thuộc về thế yếu. Chỉ kéo một cái, ôm một cái, vừa giam cầm, khí tràng của cô đã hoàn toàn bị Baird áp chế, cục diện hoàn toàn bị hắn nắm trong tay. Hắn một chút cũng không vô hại như bình thường hắn hay thể hiện ra, ngược lại, hắn là một thợ săn vô cùng xuất sắc, mà mình như con nai con mơ màng, bất tri bất giác đã rơi vào cạm bẫy của hắn.

"Tôi có phải hay không trúng bẫy của anh?" Lâm Đạm hậu tri hậu giác hỏi.

"Đúng vậy." Baird một bên vuốt ve mái tóc mềm mại của cô một bên cười cười. Chất giọng của hắn rất thuần hậu, tựa như loại rượu ngon nhất trên đời.

Lâm Đạm ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt từ từ trở nên sáng trong.

Baird vuốt ve khóe mắt ửng đỏ của cô, tiếp tục nói: "Biết không, anh trước giờ chưa từng nghe lại bài hát anh từng viết, bởi vì mỗi khi nghe lại, anh đều tìm ra được đủ loại khuyết điểm, chuyện này khiến anh không cách nào chịu đựng. Anh không thích tàn thứ phẩm. Lần duy nhất anh phá lệ là bởi vì em, ngày đó bạn anh gửi cho anh một video, nói cho anh biết cậu ấy vì một người mà yêu bài hát của anh một lần nữa. Từ tò mò, anh mở ra xem, sau đó ánh mắt không cách nào rời khỏi người em được nữa. Em đạp nhịp trống khí thế hung hăng đi về phía anh, ánh mắt sắc bén như một cây đao, ghim vào tim anh. Anh replay video này rất nhiều lần, suốt một buổi chiều chẳng làm gì cả, chỉ nhìn em."

Lâm Đạm trầm mặc nghe.

Baird thấp giọng nói: "Anh vốn tưởng rằng em chỉ là một người phụ nữ vẻ ngoài xinh đẹp, vừa vặn phù hợp thẩm mỹ của anh thôi, ngày sau nhìn quen sẽ chán. Huống chi trong thực tế, em chưa chắc đã tốt đẹp như trên màn ảnh. Vì để cho mình mau chóng thoát ra, anh tới quan sát buổi trình diễn thời trang của em, lại mượn cơ hội tại tiệc mừng để cùng em bắt chuyện. Anh nghe thấy cuộc trò chuyện giữa em và Auston Dodge, em rất quật cường mạnh mẽ, cũng rất độc lập, hơn nữa em có đủ thực lực để chứng minh mình."

Nói tới đây, Baird không nhịn được cười lên: "Khi em cười yếu ớt đi về phía anh, nhờ anh giúp em một chuyện nhỏ, anh phát hiện mình xong đời rồi, bởi em trên thực tế so với trên màn ảnh càng khiến anh rung động hơn. Nhưng cùng lúc đó anh phát hiện, lòng phòng bị của em rất nặng, anh căn bản không có cách nào tới gần em. Kim cương với em mà nói có cũng được không có cũng chẳng sao, ca khúc lãng mạn cũng không khiến em lộ vẻ xúc động, anh mỗi ngày đều suy tư em thích gì, cuối cùng chỉ đành đưa ra một kết luận, đó là một trái tim thật lòng, một trái tim toàn tâm toàn ý thật lòng yêu em, em có muốn hay không?"

Màu đỏ ửng nhàn nhạt lần nữa lấp đầy gò má Lâm Đạm, cô nghiêm túc nhìn kỹ Baird, cũng không lập tức cho ra câu trả lời.

Baird cầm tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út trống không của cô, tiếp tục nói: "Không sai, đây là cái bẫy anh thiết kế tỉ mỉ, bằng không anh phải làm sao với em đây? Cách em quá gần, em sẽ phòng bị; cách em quá xa, em sẽ quên mất; ra tay quá sớm, em sẽ chạy trốn; ra tay quá muộn, em đã bay đi xa. Chỉ cần anh hơi lơ là, thì sẽ vĩnh viễn mất em."

Nói tới chỗ này, Baird không nhịn được thở dài một hơi.

Lâm Đạm không biết đáp lại hắn thế nào, chỉ có thể rũ mi mắt, nhìn hai tay đang giao nhau của hai người. Khó trách Baird biểu hiện trên mạng nóng bỏng như vậy, nhưng lại không dễ dàng xuất hiện bên người cô. Hắn một mặt tỏ rõ sự tồn tại của mình, một mặt duy trì khoảng cách thích hợp, dần dần khiến cô đánh mắt phòng bị, chỉ cần nghĩ tới Baird, cảm giác của cô chính là an toàn, thư thái, có chừng mực. Biết được người hợp tác lần này là hắn, kháng cự trong lòng cô nháy mắt biến mất, có thể thấy, sớm từ trước lúc này, cô đã bước chân vào bẫy rập của hắn.

"Xấu hổ ngượng ngùng đều là anh giả bộ?"

Lâm Đạm muốn rút tay về, lại bị Baird vững vàng cầm lấy: "Không phải, trước mặt người mình yêu, anh sao có thể không có cảm giác?"

"Vậy giờ anh không ngượng ngùng nữa?" Lâm Đạm ngước mắt nhìn kỹ hắn.

"Em nói đi?" Baird kéo tay cô, trùm lên trái tim đang đập cấp tốc của mình.

Ngôn ngữ có thể lừa dối một người, nhịp tim thì không. Lâm Đạm chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng, một lát sau mới thấp giọng hỏi: "Có phải thứ anh muốn đều không thể trốn thoát khỏi tay anh?"

"Em muốn trốn sao?" Baird hỏi ngược lại.

Mình muốn trốn sao? Lâm Đạm ngây ngẩn, sau đó bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Mấy tháng này cô có thể nói trải qua vô cùng đặc sắc, cô sống lâu như vậy, duy chỉ lần này cảm thấy sống không uổng cuộc đời. Cô muốn đi xa hơn, bay cao hơn, không phải vì bất kỳ ai khác, chỉ đơn thuần vì mình mà thôi. Nếu trong cuộc đời xuất hiện một người có thể dành tình yêu cho cô, tại sao cô phải kháng cự? Tình yêu không phải một phần của cuộc sống sao?

Trước kia cô không muốn tiếp nhận đoạn tình cảm này vì cô không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì, nhưng, người từng cưỡi gió sẽ muốn bay, người phẩm qua rượu sẽ muốn say, thể nghiệm qua cảm giác được yêu, cô tại sao không muốn truy đuổi chứ? Cô cũng là người, cô cũng có quyền yêu và được yêu, tại sao cô phải tự tước đoạt quyền lợi đó của mình?

"Không trốn." Cô cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng thành thực lắc đầu.

Cho nên nới Baird là một thợ săn cực kỳ ưu tú, nếu sớm một chút, Lâm Đạm sẽ phòng bị mà cách xa; nếu chậm một chút, Lâm Đạm sẽ đặt toàn bộ tinh thần lên công việc, không còn nghĩ đến thứ khác. Chỉ có bây giờ, không sớm cũng không muộn, chính là thời điểm cô đang thỏa mãn nhất cũng dễ dàng bị cám dỗ nhất.

Baird giống như sớm có dự liệu, buông ly rượu ôm cô vào ngực, giọng khàn khàn nói: "Anh có thể hôn em không? Anh hình như không nhẫn được nữa."

Lâm Đạm nhẹ nhàng nắm hai mắt lại.

Baird trầm thấp cười, sau đó ôm lấy cô, đặt lên đầu gối mình, hai tay bưng gò má cô, cho cô một nụ hôn êm ái triền miên.

Đạo diễn không hô cut, như là không đành lòng quấy rầy đôi tình nhân này.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 374

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.