Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (12)

Phiên bản Dịch · 2541 chữ

Chương 312: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (12)

Ngay ngày hôm sau khi bài viết 《 Đào hoa kiếp 》 đưa tới thảo luận nhiệt liệt, một bài viết khác tiếp tục đẩy dư luận lên cao trào. Tác giả viết như sau: 【 Danh hiệu gái hám giàu cô Lâm thực sự không nhận nổi. Theo điều tra của tác giả, cô Lâm đã được Đại học Harvard nhận với học bổng toàn phần, trong vòng một tháng phát biểu ba bài luận văn cực có cân lượng tại tạp chí về sinh vật uy tín quốc tế, được giới Sinh vật học khen là phát hiện mang tính cách mạng. Nhà trọ và vật dụng đắt tiền cậu Uông tặng cô Lâm trước mắt đều bị cô Lâm bán hết, khoản tiền đó dùng để trả tiền nằm viện và chữa bệnh cho mẹ cậu Uông, không lưu chút nào cho mình. Có người nêu thuyết âm mưu rằng, cô Lâm mang theo đứa nhỏ xuất hiện trước mặt Uông Triệu Khôn là để vơ vét nốt lợi ích cuối cùng, tác giả ngay tại đây giúp mọi người có thêm kiến thức: Phá sản tại Trung Quốc khác hẳn so với phá sản tại các nước phương Tây, phá sản ở chỗ họ hoàn thiện hơn so với Trung Quốc nhiều, có thể bảo đảm quyền lợi ở mức lớn nhất cho người đi vay, bảo đảm họ đủ sống, nhưng tại Trung Quốc, phá sản chẳng qua chỉ đơn giản là thanh toán và đấu giá tài sản. Nói cách khác, ngài Uông Triệu Khôn muốn giữ tài sản của mình là không thể nào, cô Lâm đứng ra lúc này chẳng những không mò được chỗ tốt nào, còn phải gánh trên lưng khoản nợ thiên văn. Cô Lâm buông tha tiền đồ, con đường học tập của mình, quay lại đeo lên lưng trách nhiệm vốn không thuộc về mình, tôi thật sự không hiểu nổi lựa chọn của cô ấy, nhưng tôi tôn trọng phẩm đức đó. Ba chữ gái hám giàu và cô Lâm không có xu quan hệ nào, tôi chỉ thấy một cô gái thời đại mới tự cường tự lập, có lòng cầu tiến, có trách nhiệm mà thôi... 】

Tác giả còn đăng kèm theo bài viết hóa đơn đóng tiền tại viện an dưỡng, luận văn do Lâm Đạm phát biểu và thư thông báo trúng tuyển. Tiếng lên án trên internet hơi ngừng, sau đó có phóng viên tới Đại học Bắc Kinh phỏng vấn, quả nhiên biết được từ miệng thầy Chủ nhiệm khoa Lâm Đạm thành tích học tập cực tốt, được Harvard nhận vào học. Lúc này nếu cô lựa chọn sinh con ra, thậm chí gánh trên lưng món nợ kếch sù, tiền đồ của cô có thể tưởng tượng được. Cô vốn dĩ có lựa chọn tốt hơn và con đường bằng phẳng hơn...

Phóng viên phỏng vấn ngẫu nhiên mấy chục người đi đường, hỏi họ nếu lâm vào tình cảnh giống Lâm Đạm, họ sẽ lựa chọn ra sao, 99% lựa chọn phá thai, lý do đưa ra cực kỳ đầy đủ: "Nếu người tôi phản bội tôi, tôi tại sao phải sinh con cho anh ta? Tôi có tiền đồ tốt, tại sao phải vì anh ta trả nợ? Không được, tôi thật sự không làm được, vì một thằng đàn ông cặn bã mà hủy diệt đời mình, quá ngu xuẩn."

Video phỏng vấn được đăng lên mạng, những lời nhục mạ Lâm Đạm nháy mắt biến mất. Ba chữ "gái hám giàu" rơi lên đầu Lâm Đạm thật sự quá châm biếm, Uông Tuấn có tiền thì sao? Y có thể ưu tú hơn Lâm Đạm ư? Y có tinh thần trách nhiệm hơn Lâm Đạm ư? Y chuồn mất, còn bắt Lâm Đạm vì y lưng đeo hết thảy, vì y cứu cha mẹ, vì y sinh hạ đứa nhỏ, nuôi dưỡng nó thành người, y dựa vào cái gì?

Dư luận trong nháy mắt xoay ngược lại, cư dân mạng trước kia ghen ghét Lâm Đạm bao nhiêu, bây giờ đau lòng cô bấy nhiêu. Nếu không phải tình huống quá khẩn cấp, sợ rằng cô sẽ vĩnh viễn che giấu tin này đúng chứ? Thần Số mệnh cứ như đang chơi trò chơi tàn khốc chí cực với cô vậy.

Nhìn thấy những lời bình xin lỗi đó, Hàn Húc rốt cuộc buông xuống trái tim treo cao, mặc dù rất nhiều người quay lại mắng Uông Tuấn, nhưng vậy thì sao? Anh không thể vì bảo vệ một người chết mà trơ mắt nhìn Lâm Đạm gặp bạo lực internet được. Dư luận có thể giết người, điểm này anh vô cùng rõ ràng.

Anh lặng lẽ mở cửa kiểm tra tình huống Lâm Đạm, phát hiện cô ngủ rất say, lúc này mới rời nhà trọ.

Hôm sau, Hàn Húc mua một túi đồ ăn dinh dưỡng lớn tới thăm Lâm Đạm, phát hiện cô sắc mặt tái nhợt nghe điện thoại.

"Được, tôi đã biết, tôi lập tức tới ngay." Lâm Đạm vội vàng cúp điện thoại.

Hàn Húc lo âu hỏi: "Thế nào?"

"Chủ nợ hướng tòa án đệ trình đơn xin phá sản cho Thụy Phong, tòa án đã thông qua. Chú Uông không tiếp nhận được thực tế, ngất đi ngay lúc họp, bác sĩ gọi điện bảo em qua đó một chuyến."

"Anh đưa em đi." Hàn Húc mày nhíu chặt.

Theo lý mà nói, chủ nợ rất ít khi chủ động yêu cầu người vay phá sản, bởi một khi người vay phá sản, rất nhiều khoản nợ sẽ không thu về được, ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi ích của chủ nợ. Cho nên chú Uông mới một mực đội áp lực mà tìm đầu tư, định giúp Thủy Phong cải tử hồi sinh. Chú cho rằng chỉ cần mình giữ vững không phá sản, Thụy Phong có thể chống nổi, không ngờ chủ nợ vốn nên ủng hộ chú nhất lại chọc ngược lại mình một dao trí mạng. Trong việc này nếu không có người phá rối, Hàn Húc đánh chết cũng không tin.

Anh từng nghe cha mình nói qua, Tăng Trấn Uyên là một con sói đói, cắn cổ con mồi là tuyệt không nhả, cách hắn kinh doanh không phải kinh doanh, mà là cướp đoạt và tàn sát, thủ đoạn vô cùng ác độc, cho nên chọc phải ai cũng không nên chọc phải hắn. Hiện tại nhìn lại, lời này tuyệt không khoa trương, không hoàn toàn đánh sụp Thụy Phong hắn sẽ không buông tay.

Vì một ả đàn bà có đáng không? Hàn Húc thật sự không cách nào hiểu nổi ý tưởng của Uông Tuấn và Tăng Trấn Uyên, Âu Dương Tuyết kia rốt cuộc có mị lực gì, có thể khiến họ người nọ tiếp người kia mất lý trí?

Trong lúc miên man suy nghĩ, hai người đã tới bệnh viện, một đám cổ đông công ty đứng trong phòng bệnh của Uông Triệu Khôn la hét gì đó, mà ông thì nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt dọa người.

Lâm Đạm không chen vào được, không thể làm gì khác hơn là tới tìm bác sĩ, giờ mới biết Uông Triệu Khôn cũng mắc bệnh về tim.

"Bệnh tim của ngài Uông không phải trời sinh, mà do công việc mệt nhọc, huyết áp tăng quá cao dẫn tới. Cô xem, ông ấy ngay cả lúc nằm trên giường bệnh cũng nghĩ tới công việc, cứ tiếp tục như vậy không được. Ông ấy phải giữ trạng thái ôn hòa bình thản, nghỉ ngơi thật nhiều, nếu không bệnh tim sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Là mạng quan trọng hay tiền quan trọng, mọi người xin hãy nghĩ kĩ." Bác sĩ khuyên nhủ.

Lâm Đạm chỉ có thể gật đầu cười khổ.

Hàn Húc lau mặt, thật không dám tưởng tượng một mình Lâm Đạm phải chăm sóc hai bệnh nhân, còn cần nuôi dưỡng một đứa bé, sau này nên sống thế nào.

Nhưng lúc anh vẫn đang chìm trong thất thần khi nghe tin tức xấu này, Lâm Đạm đã nhanh chóng phấn chấn lại, đi vào phòng bệnh, lấy thái độ cường ngạnh mời chư vị cổ đông ra ngoài, để Uông Triệu Khôn nghỉ ngơi. Uông Triệu Khôn muốn phản kháng, cô liền từng câu từng chữ hỏi: "Chú muốn đứa nhỏ ra đời không có ông nội sao?"

Uông Triệu Khôn lập tức đàng hoàng, thở dài nằm xuống, bất đắc dĩ nói: "Chú cũng muốn nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng công ty bây giờ có một đống chuyện cần chú xử lý. Nhân viên dưới tay chú đều chờ chú phát lương, chú thật sự có lỗi với họ, có lỗi với Tiểu Dao, càng có lỗi với con, đời này Uông Triệu Khôn chú có lỗi với quá nhiều người. Chú mệt lắm chứ, nhưng vừa nghĩ tới những người mình thiếu nợ là chú không thể nào ngủ nổi. Chú đấu tranh cả đời, tại sao chưa từng nghĩ tới việc giáo dục con trai cho tốt chứ? Chú thật thất bại mà!"

Lâm Đạm cân nhắc hồi lâu mới nói: "Nếu chú tin cháu, chuyện của công ty cứ giao cho cháu nhé? Thân thể chú cần nghỉ ngơi nhiều, tiếp tục như vậy nữa sớm muộn sẽ không chịu nổi."

"Chú sao lại không tin cháu, nhưng cháu đang mang thai, không thể mệt nhọc. Hơn nữa cháu hiểu cách xử lý vấn đề phá sản thế nào sao? Chuyện này quá phức tạp, chính chú cũng không hiểu rõ." Uông Triệu Khôn liên tục cười khổ.

"Không hiểu có thể học, cháu không có ưu điểm gì, chỉ có năng lực học tập là không tệ." Lâm Đạm giọng bình tĩnh nói.

Uông Triệu Khôn sớm từ miệng Hàn Húc biết con dâu mình trúng tuyển Harvard, hơn nữa lấy được học bổng toàn phần, dĩ nhiên không hoài nghi gì năng lực của cô. Nhưng ông lo lắng thân thể cô, cho nên không an tâm. Nếu sớm biết con trai có cô bạn gái tốt như thế, ông đã lôi con trai vào lễ đường rồi, nào sẽ để nó ở ngoài làm ẩu làm tả?

Con dâu chuyên tâm học tập thi đỗ Harvard, con trai thì ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, làm mất hết mặt mũi nhà họ Uông! Nhớ tới Uông Tuấn chết thảm, Uông Triệu Khôn có bi cũng có hận, hận y không thành người tốt, hận y có mắt không tròng, phụ lòng cô gái tốt đến vậy.

"Tiểu Đạm, chú có lỗi với con!" Uông Triệu Khôn nuốt lệ thở dài.

Lâm Đạm khoát tay, không nói câu nào. Bây giờ nói những thứ này có ích gì? Cô không còn lựa chọn khác, chỉ có thể nhắm mắt đi tiếp.

Hàn Húc trầm giọng nói: "Chú Uông, hay là chú bán cổ phần của Uông Tuấn trong công ty cho cháu đi?" Có thể thu hồi 30% cổ phần của Uông Tuấn với Hàn Húc mà nói là chuyện tốt, nhưng đối với Uông Triệu Khôn thì là một lần mạo hiểm, bởi ai cũng không biết bán cổ phần rồi số tiền này rót vào Thụy Phong có thể thu hồi vốn hay không. Nếu không thể, nhà họ Uông ngay cả đường lui cũng không có.

Uông Triệu Khôn quả nhiên từ chối đề nghị của anh, chỉ nói để nhìn thêm chút nữa. Nếu Lâm Đạm không xuất hiện, ông đúng là định bán số cổ phần này đi cứu Thụy Phong, dù công ty Hàn Húc rất nhanh vươn ra thị trường Mỹ, tăng giá trị số cổ phần kia lên gấp bội, sức nặng đó trong lòng ông so ra vẫn kém Thụy Phong. Thụy Phong là đứa con tinh thần của ông, ông mang toàn lực ra cứu đứa con của mình thì có lỗi gì? Nhưng giờ ông có cháu trai, ông không thể suy nghĩ cho tương lai của cháu trai mình.

Lâm Đạm hiển nhiên không ngờ nhà họ Uông còn có đường lui, chẳng qua đối với cô mà nói không có ý nghĩa gì. Trách nhiệm dưỡng dục một đứa nhỏ lớn thế nào cô hiểu, tuyệt không phải dùng tiền cân đo đong đếm được.

---

Bắt đầu từ ngày này, Lâm Đạm liền theo bên người Uông Triệu Khôn học tập quản lý công ty, cô mua rất nhiều sách kinh tế và pháp luật, vừa nghiên cứu vừa kết hợp thực tế tiến hành phân tích, dần dần có thể nói xen vào vài câu trong lúc đi họp của Uông Triệu Khôn. Nửa tháng sau, cô đã hoàn toàn tiếp nhận công việc của Uông Triệu Khôn, thêm nửa tháng, mấy cổ đông già đời cũng không khỏi thừa nhận người con dâu của Uông Triệu Khôn là thiên tài kinh doanh. Nếu Thụy Phong không phá sản mà được cô tiếp nhận, có lẽ sẽ có phong cảnh hoàn toàn khác biệt.

Song giờ đây nói gì cũng đã chậm, Thụy Phong chính thức tiến vào giai đoạn thanh toán phá sản, vì mình tranh thủ nhiều lợi ích mới là đứng đắn. Ngày này, người quản lý phá sản rốt cuộc đưa ra phương án phá sản sau này, yêu cầu người vay và chủ nợ bỏ phiếu biểu quyết.

Bệnh tình của Uông Triệu Khôn đã vô cùng nghiêm trọng, ngay cả giường cũng không xuống được, Lâm Đạm thay mặt ông toàn quyền xử lý mọi chuyện. Cô nhận lấy bản kế hoạch lật xem, cuối cùng lắc đầu nói: "Luật sự Vương, tôi không đồng ý phương án của anh, Thụy Phong có thể tuyên cáo phá sản, nhưng không thể kéo theo cả Kim Đỉnh."

Chế tạo Kim Đỉnh cũng là một công ty Uông Triệu Khôn nắm cổ phần, chuyên sản xuất phụ tùng điện tử, thí dụ như máy vi tính, ti vi, màn hình, di động, mạch tổ hợp, con chip vân vân. Thụy Phong đã rơi vào nước chết, tình trạng tài chính của Kim Đỉnh thì tốt hơn, còn có hi vọng cứu vãn. Cũng không biết luật sư Vương nói thế nào với chủ nợ bên Kim Đỉnh, khiến họ chủ động yêu cầu cùng phá sản với Thụy Phong, chẳng lẽ họ cho rằng tài sản Thụy Phong sau bán đấu giá có thể trả lại hết nợ cho họ sao?

Một bầu nước ba người uống vốn có thể giải khát, nhưng nếu rót vào vại, nhìn như nhiều, nhưng người uống nước lại có mấy nghìn, ai cũng không hết khát được, đây là hậu quả của việc cùng nhau phá sản. Lâm Đạm gấp lại bản kế hoạch, nghiêm mặt nói: "Luật sư Vương, tôi hiện tại rất nghi ngờ với tu dưỡng chuyên nghiệp của anh, tôi sẽ đệ đơn xin với tòa án, yêu cầu đổi một người quản lý khác."

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 544

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.