Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (11)

Phiên bản Dịch · 2329 chữ

Chương 311: Ai bảo tôi là loại con gái hám giàu (11)

Húc Húc lái xe vào hầm gửi xe của siêu thị, từ từ dừng hẳn. Lâm Đạm đang chuẩn bị mở cửa xe, thì bị anh gọi lại: "Chờ một lát, anh tra ít đồ."

"Được." Lâm Đạm không hỏi anh tra cái gì, chẳng qua yên lặng chờ đợi.

Hàn Húc mở di động vào baidu, nhìn thấy lịch sử tìm kiếm hôm qua của mình, có liên quan tới nội dung bảo dưỡng thân thể sau sinh non, bỗng có loại cảm giác cảnh còn người mất. Trước hôm nay, anh còn từng nghĩ: Nếu Lâm Đạm sinh con ra được thì tốt bao nhiêu? Người anh em Uông Tuấn của mình ít ra còn lưu lại được giọt máu, để lại tia hi vọng cuối cùng cho nhà họ Uông. Nhưng mà, khi ước muốn đã thành sự thật, anh mới phát hiện mình không vui nổi, bởi phần hi vọng này thành lập trên sự hi sinh của Lâm Đạm. Khi hạt giống hi vọng ấy nảy mầm, rồi có ngày lớn lên thành đại thụ che trời, ai cũng không biết, mơ ước và tương lai của Lâm Đạm đã bị mai táng dưới gốc nó.

Cô dùng tất cả của mình để bồi bổ phần hi vọng này, trợ giúp hai vị lão nhân, nhưng dựa vào đâu mà cô phải hi sinh như thế? Nhớ tới bạn tốt bỗng nhiên qua đời, Hàn Húc sinh lòng thương hại, song cũng vì sự vô trách nhiệm của y mà tức giận, càng vì thành kiến của mình mà xấu hổ. Nếu anh không tự làm chủ cho rằng Lâm Đạm không phải cô gái tốt, anh sẽ không khuyên bạn tốt tạm thời tách cô ra.

Sự thật chứng minh Lâm Đạm thực sự rất tốt, cô chăm chỉ khắc khổ, có lòng cầu tiến, có trách nhiệm, bề ngoài nhìn thì cao ngạo, thực ra nội tâm rất mềm mại. Nếu anh có thể đánh giá đúng về cô hơn, thì anh tuyệt không đưa ra mấy lời đánh giá không ra gì nọ. Là sự nhỏ mọn của anh hại bạn tốt, hại Lâm Đạm, chuyện phát triển đến mức này, anh ít nhất phải nhận 50% trách nhiệm.

Hàn Húc đè nén lòng đầy tự trách, nghiêm túc search xem phụ nữ có thai nên bảo dưỡng thế nào, copy danh sách nguyên liệu nấu ăn thích hợp với phụ nữ có thai vào máy.

"Được rồi, lên đi." Mười phút sau anh mở cửa xe, đi vòng qua bên kia dè dặt đỡ Lâm Đạm.

"Em không sao đâu, anh không cần để ý đến em." Lâm Đạm rất không quen anh bất ngờ ân cần thế này.

"Anh không quản em, còn ai quản em nữa?" Hàn Húc thở dài.

"Cảm ơn anh." Lâm Đạm chân tâm thật ý nói. Cô đã đưa hết tiền cho viện an dưỡng, chỉ chừa lại cho mình mấy nghìn tệ, vốn tưởng rằng sau khi phá thai có thể đi làm thêm, kiếm đủ tiền mua vé máy bay, lại không ngờ biến cố xảy ra nhanh đến thế. Giờ cô có hai người lớn tuổi cần chăm sóc, trong bụng còn có đứa con, tương lai nên làm gì cô một chốc một lát thật sự không có đầu mối nào. Nếu không phải Hàn Húc giúp cô sắp xếp xong xuôi hết thảy, cô thậm chí cả chỗ đặt chân cũng không có. Sau khi mang thai ở ký túc xá không thích hợp, huống chi bạn học cũng chẳng thân thiện gì với cô.

Lâm Đạm cõi lòng đầy mệt mỏi, sức nặng trên đầu vai tựa như ngọn núi lớn, đè ép gắt gao, còn may cô trời sinh tính tình kiên cường, bằng không đã sớm bị ép vỡ. Cô đi vào thang máy, theo thói quen đứng thẳng sống lưng, Hàn Húc đưa tay ra yên lặng đỡ lấy cô, dịu dàng nói: "Không cần lo lắng, sau này anh sẽ chiếu cố em với đứa nhỏ."

"Cảm ơn." Trừ câu này, Lâm Đạm thật sự không biết nên nói gì hơn.

Hàn Húc lắc đầu, nhất thời không nói gì.

Lâm Đạm mua một ít hoa quả và thịt rau mới, Hàn Húc thì lấy mấy thùng sữa bò và trứng gà ta, lúc đi ngang qua nhà thuốc còn mua một ít vitamin và canxi. Thấy anh xách bao lớn bao nhỏ đi tới, Lâm Đạm cảm thấy rất kinh ngạc, không nhịn được khẽ cười: "Anh hình như rất hiểu."

Thật ra cũng chỉ mới bù lại kiến thức thôi, về sau cái thai của Lâm Đạm to hơn, thứ nên học còn rất nhiều. Hàn Húc gò má ửng đỏ, song không giải thích gì thêm. Từ nay về sau, chăm sóc Lâm Đạm và đứa nhỏ chính là trách nhiệm của anh. Mặc dù Lâm Đạm rất kiên cường độc lập, nhưng không biết tại sao, bây giờ anh không cách nào mặc kệ cô cả.

"Nhà quá nhỏ, em ở tạm trước, anh sẽ tìm một căn lớn hơn cho em." Sau khi mở cửa phòng, Hàn Húc nhìn phòng trọ hơn ba mươi thước vuông cau mày.

Lâm Đạm thật ra thấy rất tốt, vội vàng khoát tay: "Không cần đâu, một mình em ở đã rất rộng rồi." Chỗ này sửa sang tinh xảo như thế, không hề kém hơn căn cô bán đi trước đó. Nói thật ra, đừng nói một mình cô ở, coi như sinh con rồi vẫn đủ.

"Quá nhỏ, đến lúc đó anh còn phải mời vú em đến, rất chật." Hàn Húc cởi áo khoác âu phục, từ từ vén tay áo, "Em cứ ngồi nghỉ đi, anh nấu cơm."

"Anh biết nấu cơm?" Lâm Đạm một lần nữa nhìn Hàn Húc với cặp mắt khác xưa.

"Anh từ lúc mười tuổi đã ở ký túc trường, năng lực tự lo liệu khá được." Hàn Húc đi vào bếp rửa rau, cắt thức ăn.

Lâm Đạm đứng ở cửa nhìn anh, mệt mỏi đầy cõi lòng cũng tiêu tán. Nói lời thật, một mình cô có thể đối mặt với hết thảy thứ này, nhưng cảm giác có người bên cạnh cùng mình vượt qua khó khăn không giống.

Hàn Húc nhìn giờ rồi đưa cho cô một hộp sữa bò, dặn: "Sữa bò ngày nào cũng phải uống, ngày mai anh mang em tới bệnh viện kiểm tra một lần, thuận tiện hỏi bác sĩ xem cần chú ý những gì. Anh muốn thuê một căn nhà lớn chút gần bệnh viện, để tiện cho em đi kiểm tra định kỳ. Em đừng tới phòng thí nghiệm nữa, không tốt cho trẻ con. Đúng rồi, hai tháng này em có tiếp xúc với chất hóa học không?"

Lâm Đạm nhớ tới mấy thí nghiệm nọ, không khỏi có chút bận tâm.

Nhìn thấy cô nhíu chặt mày, biểu tình khẩn trương của Hàn Húc lập tức hòa hoãn hơn, cố ra vẻ thoải mái nói: "Không sao, chúng ta mai đi hỏi bác sĩ, mới hai tháng, vấn đề hẳn không lớn."

"Được, làm phiền anh rồi." Lâm Đạm áy náy nói.

"Ừm." Hàn Húc quay đầu lại, nhìn thịt gà trên thớt, nhịn không được thở dài không tiếng động.

Lâm Đạm uống sữa bò xong liền bỏ thịt gà Hàn Húc đã chặt xong vào nồi ướp chốc lát, rồi đặt lên bếp dùng lửa nhỏ hầm chậm. Hai người một rửa rau thái thức ăn, một xào nấu, động tác nhanh nhẹn, nửa giờ đã làm xong cơm tối.

Hàn Húc lần đầu thưởng thức tay nghề Lâm Đạm, không khỏi hơi ngẩn ra. Anh rốt cuộc hiểu tại sao mỗi lần Lâm Đạm đưa cơm cho Uông Tuấn, Chu Đạt và Tiền Lực đều tranh nhau xuống tầng lấy, hóa ra tài nấu ăn của cô tốt đến vậy. Nghĩ lúc đó Uông Tuấn thề son hẹn sắt rằng anh nhất định phải nếm thử đồ Lâm Đạm làm, bằng không sẽ hối hận, anh khịt mũi coi thường, hiện tại mới biết mình bỏ lỡ cái gì.

Uông Tuấn nói không sai, anh thật sự hối hận, nếu anh có thể sớm rũ bỏ những thành kiến buồn cười kia, nghiêm túc tìm hiểu con người Lâm Đạm, thì mọi chuyện sẽ không phát triển tới ngày hôm nay. Nghĩ đến đây, Hàn Húc áy náy càng sâu, chỉ có thể không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Đạm, mượn chuyện này đền bù một hai.

Ăn cơm xong Hàn Húc đuổi Lâm Đạm về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì thu dọn rửa bát, cuối cùng còn dọn phòng khách lại một lần. Xong việc, anh ngồi trên salon ngẩn người, trong đầu toàn là bóng người Lâm Đạm. Cô đối với anh mà nói thật sự là một đoàn bí ẩn, khi anh cho rằng mình rất hiểu biết đối phương lại phát hiện tất cả đều là giả, khi anh cho rằng hiểu biết của mình với cô đã sâu hơn một chút thì phát hiện cô có thế giới nội tâm càng mênh mông hơn chờ anh thăm dò.

Gái hám giàu? Hàn Húc cười khổ một tiếng, hoàn toàn không biết ban đầu mình nhìn người kiểu gì. Anh cầm điện thoại, chuẩn bị gọi đến công ty xem tình huống thế nào, thì thấy màn hình hiện lên tiêu đề tin hot như sau —— 《 Người thừa kế Thụy Phong chết - số đào hoa hay đào hoa kiếp? 》

Hàn Húc theo bản năng nghĩ tới Lâm Đạm, lập tức mở ra nghiêm túc đọc, biểu tình từ mệt mỏi tới tức giận, cuối cùng phủ đầy lệ khí. Người viết dùng bút pháp sởn tóc gáy miêu tả cảnh tượng chú Uông nhảy lầu, còn kèm một đoạn video ngắn, vừa vặn là đoạn Lâm Đạm mở miệng nói mình là bạn gái Uông Tuấn, còn mang thai.

Sau đó người viết phân tích: 【 Theo điều tra của tác giả, cô Lâm và cậu Uông đúng là có quan hệ người yêu. Vì theo đuổi cô Lâm, cậu Uông tặng lễ vô số, quần áo túi xách hàng hiệu không thiếu, còn có cả một căn nhà sang trọng. Cô Lâm đòi lấy vô độ, khiến cậu Uông phiền chán, muốn chia tay. Cậu ta sẽ tự sát vì tình cùng một thiếu nữ khác, chắc hẳn không thoát khỏi quan hệ với cô Lâm hùng hổ dọa người, khổ tâm tính toán không buông này. Hiện tại cô Lâm mang thai, lại định lấy từ Uông Triệu Khôn cái gì? Hai đoạn tình cảm, hai người con gái, một người là kiếp đào hoa, một người là nghiệt duyên, mệnh của cậu Uông đúng là khiến người ta thổn thức. Thời điểm tìm bạn gái mọi người hãy lau mắt mà tìm cho thỏa đáng. 】

Rất nhiều cư dân mạng bình luận dưới bài viết, toàn màn hình là những lời chửi rủa không chịu nổi, còn có vài người tự xưng hiểu rõ tiết lộ Lâm Đạm hám giàu như thế nào, dây dưa không chịu buông Uông Tuấn ra sao, cho đến khi đối phương đi tới đường cùng. Nhưng chỉ cần có người kể đến Âu Dương Tuyết, bình luận sẽ lập tức bị xóa bỏ.

Hàn Húc khí huyết sôi trào, đột nhiên nhớ tới Lâm Đạm, vội vàng mở cửa phòng ngủ xem, phát hiện cô đã ngủ, không dùng di động, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Anh không muốn nhìn thấy người khác chỉ trích Uông Tuấn, nhưng so với người sống, danh tiếng sau khi chết coi là gì? Lâm Đạm và đứa nhỏ mới là quan trọng nhất, cái khác chỉ là thứ yếu.

Nghĩ vậy, anh gọi điện cho một người bạn phóng viên của mình, để anh ta post một bài, thanh minh cho mấy lời đồn không hay trên internet.

"Tôi không loan tin giả đâu nhá, ông bảo tôi khen người ta, cũng phải cho tôi điều tra người trong cuộc xem thế nào đã chứ?" Người bạn kia thận trọng nói.

"Tôi cho ông mấy manh mối, ông tự đi thăm dò đi." Hàn Húc gửi mấy tin liên quan tới Lâm Đạm qua.

Qua hơn một tiếng, người bạn kia gọi điện tới, thở dài: "Lão Hàn, thằng oắt Uông Tuấn không có phúc, người con gái tốt thế mà lại phụ lòng. Nếu là tôi, tôi thế nào cũng phải cưng người ta như bảo bối. Bạn gái cũ của tôi mà tốt bằng một nửa Lâm Đạm, tôi cũng không đến nỗi phải từ Canada trở về. Ông bảo thế giới này vận hành thế quái nào thế? Phụ nữ tốt luôn không thấy đàn ông tốt, đàn ông tốt luôn không thấy phụ nữ tốt, để mấy đứa cặn bã làm hại! Ông cũng không nên để Lâm Đạm sinh con thế chứ, quá ích kỷ rồi, ông có biết cô ấy đã mất cái gì không?"

"Tôi dĩ nhiên biết," Hàn Húc đỏ hốc mắt, miễn cưỡng đè nén giọng nói run rẩy, tiếp tục nói: "Đây là quyết định của cô ấy, tôi khuyên cũng không kịp nữa rồi. Nếu cô ấy không nói, chú Uông và dì Tiết không còn hi vọng sống, người ích kỷ có rất nhiều lựa chọn, nhưng đối với Lâm Đạm mà nói, cô ấy không còn lựa chọn nào khác, cô ấy bị nguyên tắc của chính mình làm khó dễ."

"Toàn cái đ*o gì thế, ông trời quá không công bằng!" Người bạn kia bất bình cúp điện thoại.

Hàn Húc che gương mặt không giấu nổi mệt mỏi, yên lặng thật lâu.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 572

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.