Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (54)

Phiên bản Dịch · 2945 chữ

Chương 291: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (54)

Bạch Chỉ Lan không phải thuần khiết như tờ giấy trắng, ngược lại, hoàn cảnh sinh tồn từ nhỏ đến lớn của cô rất tồi tệ, cho nên cô hiểu rõ hơn ai hết nhân tính có thể tàn nhẫn tới trình độ nào, người thân không phải người thân, người yêu không phải người yêu, bạn bè không phải bạn bè, chỉ cần một chút cám dỗ, bất kỳ ai cũng có thể phản bội mình. Trước khi gặp mẹ, cô thậm chí từng cho rằng thế giới này hoàn toàn tối tăm, không có ánh sáng, không có hi vọng, không có gì cả.

Cho nên sau khi tỉnh táo lại, cô lập tức ý thức được chuyện váy hỏng không phải ngoài ý muốn. Đúng lúc cô đang trực tiếp, công ty liền phái người mang váy tới, hơn nữa chỉ thuê một cái, ngay cả nhiều lựa chọn hơn cũng không; đúng lúc thợ trang điểm kéo một cái, dây kéo liền tuột, cô thiếu nữa thì lộ cơ thể trước mặt mọi người. Phải biết, cô lúc ấy căn bản không mặc đồ lót, chỉ dán nhũ thiếp, một khi váy rơi, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Nhiều trùng hợp như thế góp chung một chỗ, Bạch Chỉ Lan rất khó tin sau lưng không có người giở trò. Huống chi người công ty phái đi giao thiệp với J không phải là giám đốc bộ phận quan hệ xã hội - người am hiểu xử lý tranh chấp nhất công ty - Serena, mà là lính nhảy dù Phương Lâm Lâm, chuyện này càng có vấn đề. Người nào không biết Phương Lâm Lâm là thiên kim của cao tầng công ty, tính khí kém còn không có năng lực. Chuyện gì giao vào tay cô ta cuối cùng đều biến thành một đống rối rắm, cô ta sao có thể xử lý tốt?

Đúng như dự đoán, bên J bị Phương Lâm Lâm chọc giận, đăng một weibo, tuyên bố chính thức tuyệt giao với Bạch Chỉ Lan. Sau đó, tất cả các hãng ngang hàng với J cũng từ chối lui tới với Bạch Chỉ Lan, đây quả thực là một tràng tai nạn.

Bạch Chỉ Lan cưỡng ép lấy di động của Tiểu Quả, liếc nhìn mấy lời nói xấu cùng châm chọc, biểu tình dần dần trở nên chết lặng. Cô luôn biết, trong công ty có người không muốn thấy cô sống tốt, sau này không có bài hát để hát, không có phim để quay, ngay cả quần áo diễn xuất còn không cho thuê, vậy còn lăn lộn trong giới giải trí làm gì? Không bằng ẩn lui thôi...

"Tiểu Quả, chị quyết định nhận thua." Cô nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, giọng bình tĩnh nói.

Tiểu Quả gấp muốn chết, ngồi bên mép giường không ngừng an ủi cô, nhưng hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.

Bạch Chỉ Lan lại tiến vào trạng thái tự phong bế, cô mở mắt nằm thẳng trên giường, tựa như tỉnh táo, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy không nghe được. Qua rất lâu, lâu tới mức con ngươi khô khốc, cô mới mỏi mệt nhắm mắt lại, mơ màng ngủ thiếp đi. Trước khi mất đi ý thức, cô uất ức thầm nói: Mẹ ơi mẹ ở đâu? Sao mẹ không tới an ủi con? Mẹ biết con khó chịu thế nào không?

Trước kia cô từng bị người ta ám toán vô số lần, chiêu số càng lúc càng cay độc, nhưng cho tới giờ chưa từng yếu ớt như vậy, bởi cô biết, một khi mình uốn mình, nghênh đón chỉ là chèn ép càng điên cuồng hơn mà thôi. Nhưng bây giờ, cô không phải một người trưởng thành, cô có mẹ, năng lực kháng đả kích lại kém đi. Cô cả đêm bị vây trong giấc mộng tối tăm, cho tới lúc tỉnh lại tâm tình vẫn hết sức tệ hại, nhưng cô vẫn đi vào phòng tắm, mặt đối diện với gương cưỡng ép mình nở nụ cười xán lạn.

Tiểu Quả cả đêm trải chăn nằm dưới đất, nhìn thấy dáng vẻ cười vui của cô, không nhịn được nói: "Chị Chỉ Lan, không muốn cười thì đừng cười."

"Không cười sao được, bây giờ đang quay chương trình." Bạch Chỉ Lan dùng hai ngón trỏ chống môi mình lên.

Tiểu Quả trong lòng có chút khổ sở, nhưng không biết nên an ủi thế nào. Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Lâm Đạm nói vọng từ bên ngoài vào: "Chỉ Lan, mau ra mặc thử lễ phục của con."

"Lễ phục gì ạ? Bây giờ mới mấy giờ, lễ phục đã tới rồi sao?" Bạch Chỉ Lan mở cửa phòng, mang trên mặt nụ cười mỉm tiêu chuẩn, nhưng, lúc trông thấy cái váy lông chim hồng nhạt trong tay Lâm Đạm, nụ cười của cô dần biến mất, trong mắt lóe lên ánh sáng không dám tin.

An Trọng Anh khẽ cười nói: "Surprise! Mẹ cháu đã mua lại lễ phục kia, dùng thời gian một buổi tối đổi thành cái váy đuôi cá này, cháu xem ánh mắt mẹ cháu đỏ bừng rồi. Mau mặc thử váy nhanh lên, để mọi người xem hiệu quả thế nào, nhanh nhanh!"

Bạch Chỉ Lan nhìn cái váy duyên dáng kia cùng vành mắt đỏ ửng của mẹ, cổ họng nhất thời khó chịu như bị cái gì đè nặng.

"Mẹ, sao mẹ một đêm không ngủ..." Cô run tay nhận lấy váy, nhếch môi, chợt không biết nên nói cái gì. Hóa ra mẹ không phải không muốn tới an ủi cô, mà là đang giúp cô làm váy. Cô sớm nên nghĩ tới, mẹ không giỏi ăn nói, bắt mẹ nói ra lời tình cảm còn khó hơn là giết mẹ luôn, mẹ chỉ biết vùi đầu bỏ ra, chưa từng đòi hỏi được lại cái gì.

Bạch Chỉ Lan sống mũi chua xót, nước mắt liền rớt xuống. Từ ba tuổi, cô chưa từng khóc qua lần nào, sau khi gặp mẹ thì khóc hết lần này tới lần khác, thật sự quá không có tiền đồ! Nhưng thời điểm không khóc cô rất khổ, khóc lên rồi ngược lại ngọt ngào trong lòng.

Lâm Đạm rất không giỏi ứng đối tình huống này, đẩy Bạch Chỉ Lan vào phòng, thúc giục: "Mau thử đi, chỗ không thích hợp mẹ còn phải nắm chặt thời gian mà sửa, đợi tí nữa con còn phải ra sân bay."

Bạch Chỉ Lan bất đắc dĩ bị đẩy vào phòng, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn mẹ, vẻ mặt quyến luyến.

Người xem trực tiếp cõi lòng mềm nhũn, nói từ trong thâm tâm: 【 Mị cũng muốn có người mẹ như mẹ Bạch! 】

【 Mẹ Bạch đã không còn đơn thuần là mẹ, mà thành thần thủ hộ rồi đúng không? 】

【 Số của Bạch Chỉ Lan tốt thật đấy! Tui muốn đổi với cô ấy! 】

【 Tui cũng muốn! 】

Người xem hướng về phía Lâm Đạm trong màn hình gọi mẹ, toàn màn hình toàn hai chữ "mama", rập rạp chằng chịt, tầng tầng lớp lớp, tình cảnh vô cùng nguy nga. Sau một đêm này, "bà mẹ quốc dân" đã thành đại danh từ của Lâm Đạm, mà Bạch Chỉ Lan trở thành đối tượng tất cả mọi người ngưỡng mộ.

Đây là váy mẹ tự mình làm, hơn nữa đẹp đến ảo mộng như vậy, thật sự giống váy tiên nữ chỉ có trong truyện cổ tích. Bạch Chỉ Lan cầm nó trong tay, nhưng hoàn toàn không dám mặc nó lên người.

Tiểu Quả vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, nơm nớp lo sợ nói: "Chị Chỉ Lan, em giúp chị mặc."

"Ừ." Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nuốt nước miếng. Cái váy này so với át chủ bài của J còn hoa mỹ hơn, thật sự khó mà tưởng tượng nổi dáng vẻ vốn có của nó.

Khi Bạch Chỉ Lan thay quần áo, trợ lý của An Lãng rốt cuộc tới thôn Tiểu Điền, trong tay xách hai cái vali có mã khóa. Sau khi được An Tử Thạch dẫn vào phòng khách, anh ta mở một vali ra, lấy ra mấy cái hộp lót lông thiên nga, giới thiệu: "Lâm nữ sĩ, đây là tư tàng của boss, mời ngài xem qua."

Lâm Đạm quay đầu nhìn An Lãng, An Lãng giải thích: "Bộ lễ phục kia của Chỉ Lan dù sao cũng phải phối với châu báu mới thích hợp, nếu không sẽ bị người ta thấy khập khiễng."

Lâm Đạm cũng không kiểu cách, gật đầu nói: "Được, coi như tôi mượn anh, sau này sẽ trả lại cho anh." Lễ phục và châu báu là hợp nhất, cô không thể ủy khuất con gái mình.

An Tử Thạch và An Trọng Anh đã mở từng cái hộp ra, hưng chí bừng bừng giới thiệu lai lịch từng món trang sức một, người xem trực tiếp thì che mắt kêu gào thảm thiết: 【 A a a a! Mắt tui sắp bị ánh sáng kim cương chói mù luôn rồi! 】

【 Ông trời của con ơi, ngày hôm qua tui còn hướng về phía đám châu báu của Bạch Trúc chảy nước miếng, bây giờ xem qua tư tàng của An tổng tui mới biết cái gì gọi là giá trị liên thành! 】

【 Là tui tui không dám mượn đâu, làm mất hay làm hỏng tui bán mình cũng không đền nổi! 】

【 Tui đụng cũng không dám đụng ý! Nghe nói mồ hôi sẽ ăn mòn châu báu ngọc trai. 】

Song Lâm Đạm không lộ ra thần sắc kinh diễm hay si mê chút nào, chỉ bình tĩnh nhìn xong từng bộ trang sức một, cuối cùng chọn một chiếc vòng cổ và một đôi khuyên tai hồng nhạt, "Liền hai món này đi, tôi viết giấy nợ cho anh."

Cô đang chuẩn bị cầm bút, cổ tay lại bị An Lãng nắm lấy: "Không cần viết giấy nợ đâu. Em có muốn tới tận hiện trường lễ trao giải không? Chỗ tôi có mấy thư mời, chúng ta cùng đi, sau khi buổi lễ kết thúc em trực tiếp trả chúng lại cho tôi là được."

Lâm Đạm dĩ nhiên muốn bồi Bạch Chỉ Lan cùng đi, nhưng chần chờ nói: "Tôi không có lễ phục, bây giờ chuẩn bị sợ rằng không kịp rồi."

"Tôi chuẩn bị cho em rồi." An Lãng liếc trợ lý một cái, đối phương lập tức mở ra một cái vali khác, bên trong lẳng lặng nằm mấy bộ lễ phục xa hoa, đều là mẫu thiết kế mới nhất của G. Bàn về nội tình thì G sâu hơn J nhiều lắm, rất nhiều Hoàng thất Trung Âu đều là khách hàng trung thành của họ, người bình thường đừng nói mua, ngay cả thuê cũng chẳng được.

Lâm Đạm ngây ngẩn, An Lãng khẽ cười nói: "Tôi vốn chuẩn bị cho Chỉ Lan mấy bộ, chẳng qua em quá tài, thành ra con bé bây giờ không cần đến."

Lâm Đạm phục hồi tinh thần, nhìn thẳng vào mắt An Lãng, sau đó nở nụ cười ôn nhu. Lời cảm ơn nói quá nhiều lần thì không còn đáng giá nữa, hay là cứ gác lại rồi ngày sau hồi báo đi. Không phải người nào cũng sẽ suy nghĩ cho bạn, gấp cái gấp của bạn, thời thời khắc khắc, nơi nơi chỗ chỗ lo lắng cho bạn. Người giống như An Lãng thật sự quá khó được.

An Lãng xoa nhẹ khóe mắt ửng đỏ của cô, dịu dàng nói: "Đi rửa mặt đi, chờ lát nữa để tôi làm điểm tâm."

"Được." Lâm Đạm cũng không khước từ, đứng dậy vào nhà vệ sinh, cô quả thật rất mệt mỏi.

Khi cô rửa mặt xong trở lại phòng khách, Bạch Chỉ Lan đã đổi xong lễ phục, đeo xong đồ trang sức, đang thấp thỏm bất an đứng tại cửa sổ. Tia nắng ban mai vẩy lên da thịt trắng nõn mềm mịn của cô, vì cô mạ lên một tầng vàng kim, khiến đường cong thân thể uyển chuyển của cô càng thêm tinh tế. "Lông chim" trên lễ phục nửa trong suốt, màu hồng phấn bên dưới dung hòa với màu vàng ấm của nắng mai, giống như làn mây tía lấp ló nơi chân trời, mà Bạch Chỉ Lan chính là thần nữ từ trong đó bước ra.

Câu thơ lưu truyền thiên cổ "Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng" (1) cuối cùng đã tìm được ví dụ thực tế. Trông đám mây rực rỡ nhớ tới xiêm áo lộng lẫy, trông cẩm tú phồn hoa nhớ tới dung mạo đoan lệ. Mỹ nhân cùng hoa phục từ xưa đã là tuyệt phối.

【 Say mất thôi! Lễ phục này chỉ Bạch Chỉ Lan mặc mới mặc ra được khí chất này! 】

【 Tôi luôn biết Bạch Chỉ Lan rất đẹp, nhưng không biết cô ấy có thể đẹp tới vậy! Ưu nhã, linh động, hào quang vô hạn, tôi hoàn toàn yêu cô ấy mất rồi! 】

Người xem hoàn toàn bị kinh diễm, mà bản thân Bạch Chỉ Lan đang khẩn trương nhìn mẹ, nhỏ giọng hỏi: "Đẹp không ạ?"

"Rất đẹp!" Lâm Đạm không hề keo kiệt khen ngợi.

Bạch Chỉ Lan lại đỏ hốc mắt, trù trừ tại chỗ một hồi mới lao lên, ôm chặt lấy mẹ: "Cảm ơn mẹ. Mẹ biết không, có thể trở thành con gái mẹ là may mắn lớn nhất cuộc đời con."

An Trọng Anh nghiêng đầu về một bên lau nước mắt, An Lãng nhìn hai mẹ con với nét mặt đầy ôn nhu. An Tử Thạch vuốt ngực một cái, muốn trái tim đang cuồng loạn của mình bình tĩnh lại. Anh không hiểu mình rốt cuộc làm sao, tại sao anh không thể chịu đựng được nước mắt của Bạch Chỉ Lan? Cô vừa khóc, anh liền cảm giác mình hô hấp không thông.


(1) Lời bài thơ Thanh bình điệu của Lý Bạch:

雲想衣裳花想容,

春風拂檻露華濃。

若非群玉山頭見,

會向瑤臺月下逢。

Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,

Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.

Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,

Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.

Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan,

Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, sương hoa nồng nàn.

Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc,

Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài.

Thoáng bóng mây hoa nhớ bóng hồng,

Gió xuân dìu dặt giọt sương trong.

Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,

Dưới nguyệt Dao Đài thử ngóng trông.

(Bản dịch của Ngô Tất Tố)

Thanh bình điệu là một điệu nhạc danh tiếng được mọi người ái mộ dưới đời Đường. Theo Nhạc sử, trong năm Thiên Bảo, khi Lý Bạch ở toà Hàn Lâm, trong cung mới bắt đầu trồng một loài hoa mẫu đơn rất quý, được gọi là mộc thược dược. Tại đình Trầm Hương, người ta trồng bốn loại quý nhất vừa mới tìm ra. Ngày hoa nở đầu tiên, Đường Minh Hoàng đưa Dương Quý Phi đến thưởng hoa. Ban nhạc do nhạc trưởng Lý Quý Niên điều khiển, toan cất tiếng hát, Đường Minh Hoàng ngăn lại và nói: “Thưởng danh hoa, đối phi tử, sao lại dùng những bài hát cũ?” Rồi Minh Hoàng truyền Lý Quý Niên cầm giấy hoa vàng đòi Lý Bạch đến, bảo Lý Bạch làm ngay ba bài Thanh bình điệu. Bấy giờ Lý Bạch còn say rượu (có nơi nói Dương Quý Phi phải phun nước lạnh vào mặt mới bàng hoàng tỉnh lại) liền vung bút viết ngay ba bài.

Giai thoại này còn thêm một biến cố nhỏ. Cũng trong thời gian được vua yêu chuộng, một hôm trong lúc say rượu, Lý Bạch đã đưa chân cho Cao lực sĩ tháo giày cũ thay giày mới vừa được vua ban sủng ái, Cao lực sĩ đành phải làm nhưng trong lòng căm giận, liền nhân bài hát này, dèm pha với Dương Quý Phi rằng Lý Bạch có ý ngạo mạn khi ví Dương Quý Phi với nàng Triệu Phi Yến, một phi tần thất sủng của vua Thành Đế nhà Hán. Vì thế mà nhiều lần Minh Hoàng muốn phong quan chức cho Lý Bạch nhưng vẫn không thành, vì Dương Quý Phi cản trở. Lý Bạch không tiến thân được ở Trường An, phải xin vua trở về quê, rồi đi ngao du, vui với danh lam thắng cảnh của miền trung và nam Trung Hoa.

Thanh bình điệu quả là một bài thơ định mệnh. Được quân vương sủng ái, đãi ngộ như tân khách cũng nhờ nó, mà công thành dở dang cũng vì nó. Nhưng có lẽ tiền định cả. Trời cao đã không để cho Lý Bạch say men chính quyền hay nhẹ bước đường mây. Bắt Lý Bạch phải say rượu, say thú phong lưu, say văn chương thi phú, phải dang dở trên đường tiến thân, thì hậu thế mới được thưởng thức mấy ngàn bài thơ trác tuyệt, văn học sử Trung Hoa mới có nhà thơ tiên của vạn đời.

(thivien.net)

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 609

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.