Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (44)

Phiên bản Dịch · 2382 chữ

Chương 281: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (44)

Thông qua hai kỳ trực tiếp, Lâm Đạm đã dựng lên được hình tượng vô cùng cao quý trong lòng khán giả, cô người đẹp tâm thiện, đa tài đa nghệ, ung dung rộng rãi, khắp người tỏa sáng lấp lánh. Nhưng bây giờ, có người nói cho họ, tất cả những gì Lâm Đạm biểu hiện ra là giả, cô trong xương là một phụ nữ nông thôn xấu xỉ, vẻ ngoài mỹ lệ của cô là do phẫu thuật thẩm mỹ mà ra, như vậy, mặt trái khi hình tượng của cô sụp đổ lại càng to lớn. Một căn nhà một hai tầng sụp chỉ có thể coi như sự cố, nhưng một tòa cao ốc chọc trời mà sụp thì chính là tràng tai nạn.

Ảnh xấu của cô vừa được tuyên bố ra ngoài, chuyện Bạch Chỉ Lan từng phạm tội lại bị moi ra, quả thật là tai nạn tiếp nối tai nạn.

Lâm Đạm trên mạng nổi ầm ầm, đi đôi với hai scandal này, tựa như thêm dầu vào lửa lại thêm một quả pháo, nháy mắt nổ các fan tan xương nát thịt. Anti cùng các anh hùng bàn phím thì chè chén say sưa, bắt đầu không ngừng tung đủ loại tin vịt.

Có người nói Lâm Đạm sở dĩ phẫu thuật thẩm mỹ được vì cấu kết với nhà giàu; có người nói cô cho tổ chương trình rất nhiều tiền, để tổ chương trình tạo hình huống cho cô thể hiện, Lý Hiểu Na và Mai Tử là diễn viên cô mời tới, y thuật của cô là giả; có người nói hoa lan trong phòng cô chặt từ trên núi xuống, là thực vật được quốc gia bảo hộ, cô phạm pháp, phải bị bắt vào tù...

Dư luận chính là thứ dễ bị dẫn dắt như vậy đấy, mà đáng sợ hơn là, dư luận xã hội quá khổng lồ thật sự đưa tới sự coi trọng của các ban ngành liên quan, chuẩn bị lập án điều tra Lâm Đạm. Dưới tình huống có vài người cố tình thôi thúc, bộ Lâm nghiệp cùng cảnh sát đăng thông báo, đây không thể nghi ngờ là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Anti vui sướng cực kỳ, mà fan trung thành của Lâm Đạm và Bạch Chỉ Lan lại không dám bào chữa cho thần tượng.

Lúc câu chuyện đang ngày càng cao trào, đoàn người Lâm Đạm còn đang quay trực tiếp, căn bản không biết trên internet đã xảy ra chuyện gì. Website trực tiếp không biết vì lí do gì, không hề tắt tín hiệu, ngược lại nâng cấp chức năng phục vụ, sau đó số người xem từ sáu triệu nhảy lên tám triệu, rồi tới chín triệu, mười triệu...

Không nghi ngờ chút nào, một con số kỉ lục mới tinh đã được sáng tạo, bất kể kết cục của Bạch Chỉ Lan và Lâm Đạm tốt hay xấu, website trực tiếp mới là người thắng sau cùng.

An Lãng vẫn còn đang chuyên chú chuyển hộp giấy, không cầm theo di động, bỏ lỡ cuộc gọi của trợ lý, vì vậy hết thảy cứ thế bộc phát, nọc độc hủy diệt lặng lẽ ép tới gần Lâm Đạm và Bạch Chỉ Lan.

Dưới cái nhìn soi mói hoặc miệt thị, hoặc khinh bị, hoặc không ưa của người xem, Lâm Đạm ngồi đối diện Bạch Chỉ Lan, từ từ mở miệng: "Mẹ biết, từ ngày thứ nhất tới đây, trong lòng con đã chôn rất nhiều câu hỏi. Bây giờ chúng ta ngồi xuống trò chuyện, con muốn hỏi gì cứ hỏi, mẹ bảo đảm sẽ thẳng thắn trả lời mọi vấn đề của con, tuyệt không giấu giếm."

【 Hỏi tại sao dì ta phẫu thuật thẩm mỹ. 】

【 Hỏi dì ta phẫu thuật thẩm mỹ tại đâu, hiệu quả tốt thật. 】

【 Xấu quá thì đi phẫu thuật thẫm mỹ à! Tôi còn tưởng hình tượng của cô cao quý bao nhiêu, hóa ra cũng chỉ là người ái mộ hư vinh! 】

【 Có lẽ bởi hình tượng mẹ Bạch trong lòng tui quá thánh khiết, tui thật sự không có cách nào tiếp nhận trước kia dì lại là người xấu xí như thế. Dì thậm chí còn tùy tiện chặt thực vật được quốc gia bảo hộ, vì kiếm tiền dì ta thật sự không có giới hạn! 】

【 Tôi là một cô nhi, trong tưởng tượng của tôi, mẹ tôi hẳn như mẹ Bạch vậy, mạnh mẽ, ấm áp, xinh đẹp, gom góp tất cả ưu điểm. Nhưng bây giờ, tôi thật sự không thể nào hình dung tâm trạng thất vọng của mình. Phẫu thuật thẩm mỹ chẳng làm sao, mọi người ai chẳng thích đẹp, đây là thiên tính, nhưng không thể vi phạm luật pháp, không thể diễn kịch lừa dối người xem. Nếu như ngay cả dung mạo của dì đều là giả, vậy y thuật và nhân phẩm của dì chúng tôi có thể tin tưởng sao? 】

Phóng mắt mà xem, khắp khu bình luận chẳng có lời bình nào tích cực, thậm chí có người còn trông đợi nói: 【 Người của bộ Lâm nghiệp và cục Cảnh sát lúc nào tới? Tôi muốn xem cảnh mẹ Bạch Chỉ Lan bị bắt đi ngồi tù. 】

【 Cái này hay, cái này kích thích! Đến lúc đó tôi nhất định like cho các đồng chí công an! Đều nói mẹ giỏi ắt có con hay, Bạch Chỉ Lan từ nhỏ đã ra ngoài bán thân, mẹ cô ta chắc hẳn không phải thứ tốt gì. Người như vậy sao vẫn chưa cút khỏi giới giải trí? Nhìn tới nhìn lui vẫn là Bạch Trúc nhà tôi thuần khiết nhất. 】

Trong tiếng công kích ác ý của người xem, Bạch Chỉ Lan há miệng, rồi lại ngậm, cuối cùng cười lắc đầu: "Con không có gì muốn hỏi."

"Có thật không? Nếu lần này con không hỏi, có lẽ sau này không còn cơ hội đâu. Con biết đấy, mẹ trước giờ là người cực kỳ ít nói." Lâm Đạm giọng bình tĩnh.

Bạch Chỉ Lan tựa hồ bị xúc động, không ngừng dùng móng tay cào ống tay áo, qua một lúc lâu mới nói giọng khàn khàn: "Mẹ yêu con không? Mẹ quan tâm con không? Nếu như mẹ yêu con, tại sao mười lăm năm trước cho tới giờ mẹ không đi tìm con? Bởi vì con bây giờ là ngôi sao, cho nên mẹ mới tới nhận con đúng không? Con muốn biết con trong lòng mẹ rốt cuộc có vị trí gì."

Bạch Chỉ Lan nhìn chằm chằm Lâm Đạm, không dám bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên biểu tình của mẹ mình.

Người xem hi hi ha ha chửi bới, hô hào giả tạo làm ra vẻ, bây giờ, bất kể hai người biểu hiện trước ống kính thế nào, mọi người đều cho rằng họ đóng kịch, diễn tốt kịch bản chuẩn bị xong từ trước.

Lâm Đạm châm chước một hồi mới mở miệng: "Biết trong mấy hộp giấy này có gì không?" Cô cầm con dao lên, rạch hộp giấy số 26 ra.

Bạch Chỉ Lan ngồi trên ghế salon, chết lặng nhìn từng hành động của mẹ. Cô không biết mấy cái hộp này thì liên quan gì tới mình.

Lâm Đạm lấy CD và poster ở trong ra, bày lên bàn, giải thích: "Đây là album 《 Khu rừng hắc ám 》 con phát hành đầu năm nay, vì ủng hộ lượng tiêu thụ của con, mẹ đã mua 100 cái." Cái hộp rất nhanh bị cô đào rỗng, cô lại rạch hộp số 25 và 24 ra, bên trong vẫn là CD và poster, mặt bìa toàn là 《 Khu rừng hắc ám 》.

Bạch Chỉ Lan nhìn đống CD, lại quay sang Lâm Đạm, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Nhưng vẫn chưa xong, Lâm Đạm rạch hộp số 23, 22, 21 ra, tiếp tục nói: "Đây là album 《 Điên cuồng 》 con phát hành tháng 11 năm ngoái, mẹ mua 100 cái," Ngay sau đó là hộp số 20, 19, 18, "Đây là album 《 Thú trong lồng 》 con phát hành tháng 3 năm ngoái, mẹ mua 100 cái," Tiếp theo là 17, 16, 15, 14, 13: "Đây là album 《 Gào thét 》 con phát hành năm trước nữa, mẹ mua 1000 cái."

Lâm Đạm đặt tất cả số album chỉnh tề lên bàn, trên bàn không để đủ thì để xuống đất, sau đó mở hết hộp đánh số từ 12 đến 2 ra, thở dài nói: "Đây là EP đầu tiên con phát hành, lúc ấy con đang thi đấu, so lượng tiêu thụ với một ca sĩ khác, cho nên mẹ mua được bao nhiêu thì mua hết. Mẹ chỉ là một nông dân trồng hoa, không có bản lĩnh gì, chỉ có thể làm cho con những việc này."

Album bày đầy trên bàn, trên hộc tủ, trên kệ, thậm chí hết mặt đất, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, Bạch Chỉ Lan trên bìa mỗi album giống như có ánh mắt, dò xét tất cả mọi người trong phòng. Bạch Chỉ Lan sớm sợ ngây người, hoàn toàn không biết nên phản ứng cái gì.

An Trọng Anh che miệng, thấp giọng hô "Ôi trời ạ."

An Lãng ánh mắt sâu thẳm, biểu tình khó dò; An Tử Thạch nhìn chằm chằm Lâm Đạm, hốc mắt hơi đỏ lên. Anh hoàn toàn không nghĩ tới dì Lâm bề ngoài tỉnh táo cơ trí lại cất giấu trái tim nóng bỏng như thế. Mỗi một album trên đất là một phần tình yêu của dì dành cho Bạch Chỉ Lan. Nếu nói tình thương của mẹ có thể đánh giá trên thang điểm 100, thì số điểm của dì cơ hồ đã vượt qua cực hạn.

Người xem lòng đầy ghét bỏ từ nháo loạn tới an tĩnh, từ an tĩnh tới hoàn toàn đầu nhập. Nhìn đại dương album kia, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ: 【 Fan cuồng chỉ sợ cũng không so được với mẹ Bạch Chỉ Lan. 】

Lâm Đạm mở cái hộp cuối cùng, lấy ra một xấp vé dày: 【 Đây là vé vào cửa concert của con, có thể mua mẹ đều mua hết, vô luận bao xa mẹ cũng sẽ tới xem con. 】

Cô cầm ra một xấp ảnh, "Đây là con lúc mười lăm tuổi học lớp 11, con thích nhạc rock, cả ngày ăn mặc kỳ cục, còn học hút thuốc uống rượu, mẹ rất không thích, nhưng không dám xông lên dạy dỗ con, mẹ sợ con không tiếp thu được người mẹ như mẹ."

"Mẹ, sao mẹ có ảnh mười lăm tuổi của con?" Bạch Chỉ Lan giọng khô khốc, một suy đoán hiện lên trong óc cô.

"Bởi năm con mười lăm tuổi mẹ ở ngay bên người con. Con muốn ra nước ngoài học nhạc, Bạch Bằng Phi không đồng ý, con cãi nhau to với Lưu Mạn Ny, bị cô ta đuổi ra khỏi nhà. Cô tới nhờ cậy bạn tốt của con, cô bé đó không có ba mẹ, ở cùng bà nội, cho nên con ở trên ban công nhà cô bé đó, mỗi ngày phải trả một trăm tệ tiền thuê. Con biết rõ cô bé đó chèn ép mình, nhưng con không có cách nào, bởi con là con gái Bạch Bằng Phi, không ai cho rằng con thiếu tiền."

"Nhìn con ngồi dưới nhà khóc, mẹ liền thuê một căn nhà gần đó, giả vờ mình mở dịch vụ giao hàng qua mạng, nhưng chân bị thương, không có cách tự mình đi giao, bắt chuyện với con, để con giao giúp mẹ. Mỗi ngày mẹ trả con hai trăm tệ làm thù lao. Con sướng phát điên, trời chưa sáng đã đạp xe ba bánh tới nhà mẹ thuê giao hàng. Nhưng con không biết, trong những cái hộp con giao toàn là gạch, mỗi ngày con đưa đi rồi, mẹ lại đạp xe đi lấy về. Nhìn thấy con không ngừng tra tài liệu học bổng học viện âm nhạc nước ngoài, mẹ nghĩ, nếu Bạch Bằng Phi không muốn cho con xuất ngoại, thì tự mẹ đưa con đi. Vì vậy mẹ về quê một chuyến, bán hết hoa lan của mình đi. Chỉ có hoa lan đã nở mới bán được giá, hoa lan mới nhú nụ thì không đáng tiền, mẹ không cần biết hao tổn bao nhiêu, mẹ chỉ biết mẹ muốn đưa con ra nước ngoài."

"Mẹ không nuôi hoa nữa, mẹ chỉ muốn bồi bên cạnh con, giúp con thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì. Con muốn học âm nhạc, mẹ đưa con tới học viện âm nhạc tốt nhất, nhưng mẹ không đủ tiền, phải nghĩ một ít biện pháp. Vì vậy mẹ bảo con mẹ không ship hàng nữa, mẹ buổi tối bày sạp hàng ở chợ đêm, như vậy có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Con thấy chân mẹ không tiện, mỗi ngày tan học đều tới giúp mẹ, mỗi ngày làm việc đến mười hai giờ đêm còn chưa chịu ngủ, nhất định phải giúp mẹ thu sạp, về đến nhà mới chịu đi."

Lâm Đạm vừa nói vừa lật ảnh ra, "Con khi đó hỏi mẹ: Bà chủ, sao dì thích chụp ảnh vậy ạ? Mẹ chỉ cười cười không trả lời. Bây giờ mẹ có thể nói cho con tại sao, bởi vì con là con gái mẹ, nếu như một ngày con rời đi rồi, trừ mấy tấm ảnh này ra mẹ còn có gì?"

Chuyên viên quay phim phóng đại tấm ảnh kia lên, trong ảnh, Lâm Đạm gầy trơ xương ôm Bạch Chỉ Lan trẻ tuổi non nớt cười rực rỡ. Cô khi đó với cô bây giờ cứ như hai người, nhưng cô không kiêng kỵ chút nào.

Người xem ngu người, Bạch Chỉ Lan cũng ngu người.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 581

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.