Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (21)

Phiên bản Dịch · 2451 chữ

Chương 258: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (21)

Rốt cuộc xong phần tử hình công khai, Bạch Chỉ Lan đi tắm, uống thuốc, dùng sinh phát cao thoa tóc, sau đó đi ngủ. Giống tối hôm qua, cô chỉ mất tầm mười phút liền ngủ say, lông mày giãn ra, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Hôm nay, Lâm Đạm đúng năm rưỡi liền tỉnh, tắm một lần mất nửa tiếng, đúng sáu giờ vào bếp làm bữa sáng cho con gái.

Một đoàn người xem ăn hàng đúng kỳ hạn tới, chuẩn bị thưởng thức tài nấu nướng xuất thần nhập hóa của mẹ Bạch, đang suy đoán xem sáng sớm hôm nay cô sẽ làm món gì.

【 Tôi đoán là nấu mỳ. 】

【 Cầm xương, chắc là nấu canh xương đấy. 】

【 Làm nước xương nấu mỳ hoặc là phở. 】

【 Sai bét! Mẹ Bạch dùng búa đập vỡ xương rồi, giờ còn hầm cái rắm. 】

Người xem đều bị hành động không giải thích được của Lâm Đạm làm cho bối rối. Bọn họ chỉ biết xương có thể nấu canh, song không biết xương đập vỡ rồi vẫn có thể ăn.

【 Chẳng lẽ là đang làm thức ăn cho chó? 】

【 Có lý! Nhất định là thức ăn cho chó! 】

Đúng vào lúc này, quốc trù (đầu bếp cấp quốc gia) Viên Trọng Nhất log in. Hiện tại ông là một trong số fan hâm mộ trung thành của mẹ Bạch, mỗi ngày ba bữa vào giờ cơm mở trực tiếp lên xem Lâm Đạm xuống bếp. Cũng may Lâm Đạm tựa hồ có chứng ám ảnh cưỡng chế, mỗi sáng sớm sáu giờ làm bữa sáng, buổi trưa mười hai giờ làm cơm trưa, buổi chiều sáu giờ làm cơm tối, tuyệt không sớm hay muộn hơn một phút nào, thời gian còn chuẩn hơn cả đồng hồ. Điều này cũng phản ánh tính cách tự hạn chế mình của cô. Chỉ cần người xem tới vào ba khung giờ này, nhất định có thể thấy cô đang bận rộn trong bếp.

Tiếp sau Viên Trọng Nhất, avatar của Lãng cũng sáng lên.

Lâm Đạm hoàn toàn không biết lúc này đang cầm búa, gõ bể từng khúc xương, sau đó đổ tủy xương vào bát. Làm xong công đoạn này, cô lấy ra một khối thịt nạc dầm nát, hòa lẫn với nước gừng, từ từ xoa nắn trong chậu, trực tiếp nắn đến khi tan ra thành dịch thể đậm đặc mới ngưng.

Người xem còn đang suy đoán cô đập xương làm gì, Viên Trọng Nhất đã chậm rãi đánh hai chữ: 【 Tuyệt diệu! 】

Thổ hào Lãng cắm đầu tặng lễ vật, một câu cũng không nói.

Làm xong nhân thịt, Lâm Đạm lấy bột mì đã chuẩn bị tốt từ tối hôm qua ra, cán thành lát mỏng, múc một muỗng thịt lại múc một muỗng tủy xương đổ vào, nhẹ nhàng bao thành một cái túi xinh đẹp. Chỉ trong chốc lát, mười lăm chiếc túi đã được bao xong, được cô bỏ vào lồng hấp nóng hổi.

Viên Trọng Nhất lần nữa thở dài nói: 【 Hay cho tài nấu nướng tinh xảo! Đây là món bánh bao súp. Muốn làm bánh bao súp, nhân thịt phải dùng thịt ba chỉ, làm vậy rất béo. Còn phải đem thịt cua, gạch cua cùng mạt gừng ra nghiền lấy dầu, hòa chung với nước tương, rượu gia vị, bao một miếng bì heo đông bên ngoài, như vậy mới có thể chưng được mùi vị nước canh đậm đà. Nhưng điều kiện của Lâm nữ sĩ có hạn, không mua được nguyên liệu nấu ăn như thịt cua và gạch cua, lại không kịp làm thịt đông, liền trực tiếp dùng tủy xương thay thế. Tủy xương chưng tốt chất keo đậm đặc, mùi vị ngon hơn xa so với các nguyên liệu làm bánh bao súp truyền thống! Tài nấu nướng của Lâm nữ sĩ quá tinh diệu, ngay cả tôi cũng phải cam bái hạ phong! Thật hi vọng có một ngày được gặp mặt Lâm nữ sĩ! 】

Không liên lạc được với bản thân Lâm Đạm, Viên Trọng Nhất chỉ có thể ngày nào cũng tới xem trực tiếp bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình. Nghe lời của ông, người xem đã chảy nước miếng đầy đất, xuyên thấu qua màn hình trông Bạch Chỉ Lan vẫn đang khò khò ngủ, không nhịn được hâm mộ ghen tị.

【 Mỗi ngày tỉnh ngủ là có đồ ngon để ăn, tại sao vận Bạch Chỉ Lan lại tốt như vậy? 】

【 A a a a, mẹ Bạch ơi mẹ có còn nhận con gái nuôi không? Chính là loại ăn như thùng nước gạo vậy đó! 】

【 Tui đếm đếm, mẹ Bạch chỉ làm có mười lăm cái bánh bao, căn bản không đủ ăn nha? Thứ cho tui nói thẳng, một mình tui có thể xử lý sạch đống này! 】

Thổ hào Lãng lại khen thưởng một loạt, sau đó bình luận: 【 Người khen thưởng nhiều nhất có thể được Lâm nữ sĩ tặng bánh bao súp không? Hi vọng website có thể nói đề nghị này cho cô ấy. 】

【 Con bà nó, bà con làng nước ơi mau tới đây xem nè, chỗ này có người công khai ăn gian! 】

【 Đả đảo thổ hào, đòi bánh bao súp! 】

【 Có đặc quyền thì giỏi lắm à, trực tiếp liên lạc với mẹ Bạch, quá đáng lắm luôn á. 】

Một đám người hi hi ha ha trêu đùa Lãng, sau đó tặng quà.

Lâm Đạm làm xong bánh bao thì bắt đầu nấu canh. Một nồi canh tốt có thể giải quyết hết thảy món ăn, cho nên công đoạn này không thể thiếu được. Cô đem ống xương, giò heo, gà, vịt theo từng thứ tự trước sau bỏ vào lọ sành, đổ vào nước suối lấy sau núi, dùng lửa nhỏ đun liu riu, sau đó xào một chảo thịt thái dưa chua, để tổ làm chương trình mang đi ăn với mì.

Tổ làm chương trình ở nhờ nhà các thôn dân, thức ăn do thôn dân phụ trách, họ trả tiền nhà, coi như giúp người dân ở đây kiếm tiền.

Làm xong bữa sáng cho tổ làm chương trình, bánh bao cũng đã chín, Lâm Đạm lúc này mới đánh thức Bạch Chỉ Lan. Bạch Chỉ Lan không biết trên mạng có bao nhiêu người hận mình, mơ mơ màng màng đi rửa mặt, đánh răng, ngồi vào trước bàn ăn.

"A, hôm nay ăn bánh bao ạ? Con không thích ăn bánh bao đâu." Cô bắt đầu đợt than phiền hàng ngày.

Người xem mặt xanh lè, giận dữ bất bình nói: 【 Thân ở trong phúc mà không biết hưởng! Không ăn thì mang lên weibo rút thăm trúng thưởng đi, cho chúng tôi ăn! 】

【 Cách này hay đấy! Mau mau mau, nhanh nhanh tới weibo Tiểu Quả cho ý kiến, để cô ấy chuyển cáo tới Lan Lan! 】

【 Không thực tế. Xóm núi rất xa xôi, nghe mẹ Bạch nói muốn tới thành phố cũng phải mất mấy tiếng, còn gửi tới thành phố của chúng ta nữa, bánh bao súp cũng hỏng mất rồi! 】

【 A a a a! Muốn ăn! 】

Người xem kêu rên, đạo diễn tổ làm chương trình bỗng nhận được một cú điện thoại, vâng vâng dạ dạ vài câu đồng ý rồi giơ bảng lên, lặng lẽ gọi Lâm Đạm ra ngoài. May mắn Bạch Chỉ Lan đã bắt đầu ăn điểm tâm, người xem dùng ánh mắt lấp lánh ánh sáng xanh nhìn cô, không chú ý Lâm Đạm rời đi.

"Đạo diễn, cậu có chuyện gì không?" Lâm Đạm lễ phép hỏi.

"Là như vầy," Đạo diễn xoa xoa tay, nghiêm mặt nói: "Lâm nữ sĩ, người xem đặc biệt kính mến tài nấu nướng của dì, muốn nếm thử bánh bao súp dì vừa làm. Bởi tiếng hô hào của mọi người quá nóng bỏng, chúng tôi quyết định chọn lựa một người xem may mắn nhất tặng bánh bao, dì xem có thể không?"

Làm một lồng bánh bao mà thôi, có gì không thể? Lâm Đạm suy nghĩ một chút, vuốt cằm nói: "Được, chờ lát nữa tôi làm lồng bánh bao đông lạnh, mọi người dùng thùng lạnh vận chuyển, sau khi tới tay người xem may mắn thì đem hấp, mùi vị không khác biệt so với bánh bao tôi hấp."

Đạo diễn cao hứng lắm, luôn miệng nói: "Quá tốt quá tốt, làm phiền dì rồi Lâm nữ sĩ. Chờ lát nữa quay cô Bạch đút cỏ cho lừa ăn, dì làm bánh bao trong bếp nhé." Mới đầu, khi tổng đạo diễn phái anh ta đi quay Bạch Chỉ Lan, anh ta còn cảm thấy không phục, giờ mới phát hiện mình quá may mắn! Ngày nào cũng được ăn ngon, còn leo lên được nhân vật lớn như "Lãng"! Lồng bánh bao này anh ta kiểu gì cũng phải hoàn chỉnh đưa đi!

Nếu tổ làm chương trình đã sắp xếp thời gian xong cả, Lâm Đạm cũng không còn gì để nói. Cô cầm một cái cốc, giả vờ mình ra ngoài ống kính để rót nước, bỗng nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng thét chói tai của Bạch Chỉ Lan: "A a a! Cái bánh bao súp này nóng quá đi! Nóng nóng nóng nóng nóng!"

"Nóng thì con nhổ ra." Lâm Đạm mặt đầy bất đắc dĩ quay lại.

"Con đánh chết cũng không nhổ! Ăn quá ngon! Nước ở trong thật đậm đà, vị giác của con sắp nổ tung rồi mẹ biết không?! Sao mẹ chỉ làm có mười lăm cái? Quá ít!" Bạch Chỉ Lan nướt mắt lã chã nói. Miệng của cô bị hun nóng đỏ, đang một bên quạt gió một bên hà hơi, nhưng sống chết không chịu nhổ bánh bao súp ra, thật sự là muốn ăn không muốn sống.

Người xem bị cô làm cho dở khóc dở cười, nhưng lại cảm thấy cô như vậy thật sự rất đáng yêu.

【 Tình nguyện bị nóng chết cũng không muốn nhổ bánh bao súp, ôi tấm lòng quật cường của ăn hàng! 】

【 Phục Bạch Chỉ Lan rồi, ha ha ha ha... 】

【 Ai bảo ăn một mình, đây chính là báo ứng đó! Cười khóc! 】

Lâm Đạm giơ khăn tay lau miệng cho Bạch Chỉ Lan, mình ăn bốn cái, còn lại đẩy về phía đối phương. Ăn bữa sáng xong, Bạch Chỉ Lan - con người tự xưng dạ dày bé - xoa bụng nói: "Ăn chưa no, còn đói." Trong ngôi nhà này, cô áo đưa tới tay, cơm tới há mồm, trừ ăn uống vui đùa, cơ hồ không cần làm bất kỳ chuyện gì khác.

Các khách quý khác ra sức tận hiếu với ba mẹ, phong cách hoàn toàn khác hẳn cô. Nhưng người xem không hề thấy ghét cô như vậy, còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Một là bởi Lâm Đạm dung túng; hai là bởi suốt mười tám năm cuộc đời, cô chưa từng cảm thụ qua tình thương của mẹ, thật vất vả gặp mặt mẹ mình, chẳng lẽ còn không cho cô hưởng thụ chút sao?

Nhìn dáng vẻ ngạo kiều của cô, người xem chỉ thấy cao hứng và đau lòng, nào có thể ghét bỏ?

Hôm nay là ngày cuối của tập 1, hai mẹ con vẫn như cũ chẳng chuẩn bị làm gì. Ăn bữa sáng xong, Bạch Chỉ Lan chạy ra sân sau chơi với Ngốc Bao và Chạy Nhanh, Lâm Đạm thì đi vào bếp, làm một lồng bánh bao cho "người xem may mắn". Sợ đối phương sức ăn lớn, cô làm hai mươi lăm cái, bỏ vào thùng lạnh do tổ làm chương trình chuẩn bị, sau đó chặt xương sườn, chuẩn bị làm canh xương sườn hầm khoai tây.

Người xem đúng giờ chạy đến xem mẹ Bạch làm cơm trưa, lại đúng giờ chạy đến xem cô làm cơm tối, chủ đề ngày hôm nay vẫn là ăn, ăn xong xương sườn hầm, thật sự thèm chết người! Thật vất vả chịu đựng đến tối, Lâm Đạm mở TV, thưởng thức tập 《 Phù sinh nhược mộng 》 mới nhất. Người xem rối rít chạy tới cùng cô xem TV, nguyên tưởng kỹ thuật diễn của Bạch Chỉ Lan vẫn khô khan như thường lệ, lại không ngờ, lần này cô gái nhỏ bỗng bùng nổ diễn xuất một phen.

Công chúa do cô thủ vai ôm chân tướng quân, trách móc từng câu một: "Chàng tại sao không yêu ta? Tại sao?"

Nàng biểu tình bi thương ai oán, như kể lể như khóc than, con ngươi đỏ bừng nhìn tướng quân chăm chú, tựa như chớp mắt sau sẽ rơi xuống hai hàng huyết lệ, lại tựa như muốn moi trái tim mình ra, để đối phương nhìn thật kỹ một lần. Không có được câu trả lời mong muốn, lại nước mất nhà tan, nàng nghĩa vô phản cố nhảy xuống vách đá, trước khi chết quay đầu nhìn lại một cái, ánh mắt xa xăm, thư thái, nhưng lại đau đớn tới tận xương cốt. Bóng người đỏ rực của nàng biến mất dưới sườn núi, chỉ để lại một giọt nước mắt vẩy vào trong gió.

Người xem lần đầu bị cô cuốn vào vai diễn, cùng cô vừa khóc vừa cười, trái tim đau đến chết lặng. Nàng rốt cuộc chết rồi, song ai cũng không có được giải thoát, ngược lại lâm vào niềm thương nhớ và tĩnh lặng khôn nguôi.

Qua rất lâu mới có người viết thế này: 【 Tôi vạn vạn không ngờ tới, cảnh diễn đặc sắc nhất của phim, không đến từ nữ chính, cũng không đến từ nam chính, ngược lại đến từ Bạch Chỉ Lan. Cô ấy thật sự không có thiên phú diễn xuất sao? Vốn câu trả lời của tôi là khẳng định, nhưng bây giờ, tôi bắt đầu hoài nghi! Tôi thấy được trên người cô ấy đặc điểm chỉ có tại các diễn viên thiên tài, đó là linh khí tràn đầy và tình cảm phong phú! 】

Cùng lúc đó, điểm đánh giá của 《 Phù sinh nhược mộng 》 vì một cảnh diễn này, tăng vọt đến 7.3.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 713

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.