Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (20)

Phiên bản Dịch · 2515 chữ

Chương 257: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (20)

Bị mẹ mình hung hăng đả kích kỹ thuật diễn một phen, Bạch Chỉ Lan lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và mẹ được kéo gần. Đều nói đánh là thương mắng là yêu, bên cạnh Bạch Bằng Phi, Bạch Chỉ Lan cảm thấy những lời này nhất định là chó má, cô giữa những lời mắng chửi của đối phương chỉ cảm nhận được nỗi chán ghét lạnh như băng, nào cảm thụ được tình yêu bao giờ? Nhưng ở cạnh mẹ, cô mới thật sự ý thức được, những lời này hóa ra có ý nghĩa như thế —— mắng con không phải vì ghét con, mà là vì hi vọng con trở nên tốt hơn.

Bất thình lình, những linh cảm bị uất ức phủi bay bỗng trở về, cô muốn ca hát, cô muốn viết nhạc, cô muốn làm một phần quà đặc biệt nhất tặng cho mẹ. Cô chạy về phòng, lấy ra một cây đàn guitar, nhẹ nhàng nghịch nghịch dây đàn, trong miệng la la mấy nốt không đầu không đuôi, nhấm nháp vài lần, sau đó ghi nốt nhạc lại.

Lâm Đạm vốn chỉ đứng một bên nhìn, sau đó tâm niệm hơi động, cũng lấy tì bà của nguyên chủ ra, cùng Bạch Chỉ Lan tới mấy nốt.

Bạch Chỉ Lan sửng sốt một lúc lâu mới hỏi: "Mẹ biết đàn tì bà?"

Lâm Đạm khẽ cười nói: "Nếu không con cho rằng tế bào âm nhạc của mình di truyền từ ai?" Dứt lời khảy một bài Mỉm cười.

Bạch Chỉ Lan vội vội vàng vàng mở miệng: "Mẹ chờ chút, bài Mỉm cười có thể hợp âm với khúc phổ của con, mẹ nghe được từ đâu thế? Chẳng lẽ từng có người phổ qua khúc nhạc như vậy?" Nếu thế thì cô phải buông tha bài hát này, nếu không sẽ bị người tố cáo là sao chép.

Lâm Đạm lắc đầu: "Không phải, mẹ căn cứ vào những gì con vừa hát mà sáng tác. Tới, mẹ con mình chơi đàn với nhau."

Bạch Chỉ Lan sợ ngây người, qua một lúc lâu mới cầm guitar lên, cùng mẹ đánh đàn, hai người mẹ một đoạn con một đoạn, con nhanh một chút mẹ chậm một chút, nhanh chóng hoạt động đầu ngón tay, cứ như so ai có thể áp chế ai. Hai người vốn chỉ định chơi một chút, bất tri bất giác liền nghiêm túc, bất tri bất giác liền mê mẩn, trên mặt tràn đầy vui thích và say mê.

Người xem trước máy vi tính cũng nghe như mê như say. Guitar và tì bà, vốn là hai món nhạc khí cách nhau một vạn tám nghìn dặm, hiện tại hợp chung với nhau, không ngờ có thể sáng tạo ra âm nhạc ưu mỹ êm tai đến thế. Khó trách Bạch Chỉ Lan tài hoa xuất chúng tới vậy, có một người mẹ thế này, muốn không ưu tú cũng khó.

Cô đàn đàn một hồi liền cao hứng hát lời ca: "Người là ngọn gió mùa xuân, từ từ phe phẩy, lộ ra ấm áp; người là cơn mưa mùa hạ, lấm tấm rơi, lộ ra ngọt ngào; người là ánh nắng mùa thu, ánh sáng vàng kim mang theo hi vọng; người là trận tuyết mùa đông, một mảnh trắng xóa thản nhiên; người là đôi cánh mang ta bay lượn, là đất đai dưỡng dục nên ta..." Cô hát đến hốc mắt đỏ lên, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn bất kỳ lúc nào khác.

Fan âm nhạc của cô sớm đã nghe khóc, kích động che miệng, không nói ra lời. Vào giờ phút này, bọn họ tựa như lại nhìn thấy ngôi sao sáng lấp lánh trên sân khấu năm nào, nhìn thấy quỷ tài chỉ cần tùy tiện cầm bút lên là có thể vẽ ra bản nhạc tuyệt đỉnh. Rất nhiều người ái mộ đều than vãn Bạch Chỉ Lan thay đổi, có người bởi vì điều này mà rời bỏ cô, song vòng vo một hồi họ mới phát hiện, cô không những không thay đổi, mà còn chói mắt hơn so với trước!

【 Ông trời của con ơi, lỗ tai con muốn mang thai rồi nè! Tài hoa âm nhạc của Bạch Chỉ Lan thực sự không giả! Bài hát này dễ nghe muốn khóc! 】

【 Các thánh không thấy bộ dáng mẹ Bạch gảy đàn tì bà quá đẹp sao? Lúc dì cong môi nhìn về phía Bạch Chỉ Lan biểu tình cưng chiều quá mức! Chỉ cần dì nhìn tui như vậy một cái, tui hóa thành tro cũng nguyện ý! Lần đầu tiên nhìn thấy dì, tui còn cho dì là một ngự tỷ anh tư hiên ngang, sau đó phát hiện dì thật ra là một hiền thê lương mẫu dịu dàng ôn nhu. Bây giờ, khi dì đàn tì bà, tui lại thấy trên người dì bóng dáng mỹ nhân cổ điển. Mặt nào của dì cũng mê người hết á, Bạch Bằng Phi đúng là mù rồi mới ly dị với mẹ Bạch! 】

【 Tế bào nghệ thuật của đôi mẹ con này cũng phát triển quá đi mất, tùy tiện chơi một chút cũng ra bài hát dễ nghe như vậy! Bài hát này vừa nhẹ nhàng khoan khoái vừa ấm áp muôn phần, giống như luồng hơi nóng từ lỗ tai chui vào lòng, cảm động phát khóc! Đây là phong cách mà trước giờ Bạch Chỉ Lan chưa từng thử qua, trước kia cô ấy rất thích rock, tính cách cứng rắn như đá, bây giờ tìm thấy mẹ rồi, người cũng biến thành mềm mềm mại mại, như vậy rất tốt! 】

Khu bình luận lại lần nữa nổ tung, khắp màn hình chạy toàn lời khen ngợi từ các fan, hoa hồng nở tung hết một đóa lại một đóa, đủ mọi màu sắc náo nhiệt cực kỳ. Thổ hào Lãng cũng xen lẫn trong đám người khen thưởng, chỉ tiếc lần này không thể độc chiếm phong tao. Nhìn thấy idol nhà mình rốt cuộc quay trở về vũ đài âm nhạc, hơn nữa còn thể ra tài hoa phi thường, các fan sao có thể không kích động? Bọn họ kích động liền run tay, run tay một cái liền ném đi một tàu lặn, tốc độ vèo vèo...

Tiểu Quả đắm chìm trong âm nhạc nhìn Bạch Chỉ Lan, ánh mắt ươn ướt. Chờ cô tỉnh hồn, bài ca đã hát xong, Bạch Chỉ Lan cầm bút lên điên cuồng viết, rất sợ làm rơi nốt nào đó. Lâm Đạm buông tì bà xuống, xoa xoa đầu cô, trở về phòng bếp xem canh.

Tiểu Quả mở di động, run giọng nói: "Chị Vũ Vi, chúng ta lại tăng fan rồi, follower sắp đạt tới ba chục triệu, có phải có chút khoa trương không? A trời ơi! Tỉ lệ xem của chị Chỉ Lan hoàn toàn át cả ảnh đế An! Không phải thi thoảng, mà là át mọi lúc! Số người xem trực tiếp của chị ấy còn nhiều hơn bên ảnh đế An năm chục ngàn người, ha ha ha ha..."

Quách Vũ Vi nhìn chằm chằm weibo đang không ngừng rớt fan của Bạch Trúc, hồi lâu không lên tiếng.

Tiểu Quả cũng không nhận thấy trạng thái khác thường của cô ta, tiến vào website kiểm tra bảng ái tâm, thở dài nói: "Ôi mẹ ơi, thổ hào Lãng này rốt cuộc là ai thế, lại tặng quà nữa rồi này! Hắn một ngày kiếm bao nhiêu tiền mới vung tiền qua cửa sổ như thế chứ hả? Có phải nhà có mỏ không?"

Quách Vũ Vi lập tức hồi thần, bắt đầu nghĩ cách thăm dò thân phận người này.

---

Bạch Chỉ Lan dựa vào một trận chửi mắng của mẹ mà thoát khỏi nguyền rủa từ bộ phim nọ, không gặp phải tình cảnh lúng túng bị anti hắt nước bẩn nữa, lại vì một bài hát mới chưa xuất bản, một phát đoạt lại danh hiệu "tài nữ âm nhạc". Chỉ tiếc hết thảy cô đều không biết gì. Cô viết xong ca từ lại sửa đổi lặp đi lặp lại rất nhiều lần, sau đó chụp ảnh gửi cho giáo viên của mình, để cô giáo hỗ trợ xem thế nào.

Chờ cô làm xong mọi việc thì đã sáu rưỡi chiều, Lâm Đạm đã sớm bưng giò heo hầm tốt ra ngoài, gọi: "Tới giờ ăn cơm tối rồi."

【 Mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, lúc vui thì chơi nhạc, đi dạo chợ, cuộc sống gia đình của Bạch Chỉ Lan sao lại dễ chịu thế này? 】 Một khán giả xúc động từ trong thâm tâm, lập tức thu được sự đồng tình của mọi người.

Bạch Chỉ Lan bưng bát lên, oán thán nói: "Còn uống canh nữa ạ? Canh giò heo còn dầu mỡ hơn cả canh gà, con không chịu nổi mùi này đâu."

Lâm Đạm lúc này không cưỡng bách cô uống nữa, ngược lại cười như không cười mở miệng: "Không chịu nổi thì thôi, mẹ phân canh cho tổ làm chương trình."

Bạch Chỉ Lan gò má đỏ lên, vội nói: "Đừng đừng đừng, con uống!" Dứt lời bưng bát uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó xới một bát cơm, chan canh ăn.

Người xem bị cô chọc cười, rối rít bình luận: 【 Mẹ ruột vĩnh viễn là mẹ ruột mà, trị con chỉ cần một câu! 】

【 Tại sao Lan Lan lần nào cũng phải ngạo kiều vậy chứ? Làm nũng cũng phải chọn thời điểm chứ, không thì để tổ làm chương trình tà ác chiếm tiện nghi à! 】

【 Canh giò heo trắng sữa thơm lừng, nhìn đã thấy dễ chịu! 】

【 Lại đến thời gian đầu độc cố định của mẹ Bạch. 】

【 Lại đến thời gian ngược fan cố định của Lan Lan. 】

Cùng lúc đó, nhân viên quay phim quay ống kính, đạo diễn lọt vào màn hình, chỉ thấy anh ta giơ một tấm bảng hiệu, phía trên viết: 【 Sao mới bảo là không uống? Sao bảo là không chịu nổi mùi? Nói không giữ lời, vô sỉ! 】

Biên kịch cũng giơ một tấm bảng hiệu, trên đó viết ba chữ lớn: 【 Khinh bỉ cô! 】

Đây là tổ làm chương trình kỳ ba ở đâu ra thế này? Các khách quý khác hoàn toàn không phải style này được không! Người ta hoặc là cùng cha ra ngoài du lịch, lĩnh hội danh lam thắng cảnh non sông Tổ quốc; hoặc là cùng mẹ về quê thăm cô dì chú bác, nhớ lại ngày tháng gian khổ năm xưa; hoặc là ra biển, hoặc là xuất ngoại, tìm đủ cách để đoạt con mắt người xem, chỉ có hai mẹ con Bạch Chỉ Lan một mực đợi trong khe núi, không phải ăn chính là chơi, quá mức tùy ý!

Nhưng chính bởi hai người quá mức tùy ý, mới có thể hấp dẫn càng nhiều người xem hơn. Cái gì là cuộc sống? Trong khổ có ngọt là cuộc sống, trong nụ cười có nước mắt là cuộc sống, ăn là cuộc sống, chơi là cuộc sống, ngủ cũng là cuộc sống...

【 Yêu hai mẹ con này chết mất thôi! 】 Có người thở dài từ trong thâm tâm.

Cùng lúc đó, Bạch Chỉ Lan đang tay cầm giò heo, gặm đến miệng đầy dầu mỡ, hoàn toàn không biết biểu tình thỏa mãn của mình hút thù hận thế nào. Lâm Đạm đã sớm ăn no, ngồi một bên liên tục gắp thức ăn cho con gái, thấy cô ăn gần hết mới đi nấu thuốc.

Hai người ăn xong thì dắt Ngốc Bao và chú lừa lông ngắn đi dạo trong thôn, mỗi khi đi qua một ngôi nhà, sẽ có một người già từ trong đi ra, cười híp mắt gọi một tiếng tiểu Lâm, cuối cùng mang thịt muối, hạt dẻ, mộc nhĩ, nấm hương các loại trong nhà mà ăn không hết ra, để Lâm Đạm mang về.

Lâm Đạm vừa đi vừa khoát tay từ chối, một dặm đường ngắn ngủi đi mất chừng hơn một giờ.

Bạch Chỉ Lan dưới sự chỉ điểm của mẹ không ngừng chào ông, bà, bác, chú, thím, sau khi về đến nhà thở dài nói: "Nhân duyên của mẹ thật tốt."

"Người trẻ tuổi trong thôn ra ngoài làm việc cả, mọi người chiếu cố lẫn nhau, quan hệ đều rất tốt." Lâm Đạm lơ đễnh khoát tay, vừa đi vào cửa thì thấy Lý Hiểu Na xách một bao tải tới, cười khanh khách nói: "Dì Lâm ơi, đây là hạt dẻ nhà cháu thu được năm nay, nghe nói dì thích ăn, nên mang tới cho dì."

Lâm Đạm lần này không từ chối, trực tiếp để Lý Hiểu Na vác vào phòng bếp.

Người đi rồi, Bạch Chỉ Lan mới hỏi: "Người khác đưa đồ mẹ đều từ chối, tại sao lại lấy đồ của Hiểu Na. Con thấy gia cảnh em ấy khó khăn, chút hạt dẻ này dù sao cũng coi như một phần lương thực."

Lâm Đạm vừa cất hạt dẻ vừa nói: "Mẹ vừa giúp cô bé chữa sạch mụn nhọt, dựa theo tính tình của cô bé, không báo đáp mẹ chút gì chắc chắn sẽ nhớ lâu trong lòng. Có thể khiến cô bé yên tâm hơn, cớ gì mẹ không làm?"

Bạch Chỉ Lan gật đầu, hiểu rõ mẹ mình hơn một phần. Mẹ rất hiền lành, nhưng cũng rất hời hợt. Mẹ vui vẻ trợ giúp người khác, nhưng cũng có giới hạn, không bao giờ làm chuyện vượt quá phạm vi năng lực của mình, mưu cầu để mình thoải mái, cũng khiến người khác thoải mái, không thua thiệt bất kỳ ai, cũng không để bất kỳ ai thiếu nợ gì mình. Mẹ là một người tốt, nhưng không phải tốt không giới hạn. Mẹ thật sự rất lợi hại!

Trong lòng nghĩ vậy, Bạch Chỉ Lan lại không hề biểu hiện ra mặt. Hai người cùng nhau cất hết hạt dẻ, để chỗ thông gió phơi nắng sau bếp, tránh cho ẩm mốc hay côn trùng, sau đó về phòng khách thưởng thức tập mới nhất của 《 Phù sinh nhược mộng 》.

Lâm Đạm vẫn phun tào như cũ, hết sức độc mồm độc miệng, người xem nồng nhiệt cùng hai mẹ con xem xong một tập. Bạch Chỉ Lan toàn bộ hành trình bụm mặt, tê liệt nằm nhoài trên salon giả chết, chọc cho người xem cười ngã ngửa.

Tối hôm đó, tỉ số người xem của 《 Phù sinh nhược mộng 》 lại tăng, từ khóa #Cùng mẹ Bạch xem phim# cũng leo lên top search.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 737

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.