Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (11)

Phiên bản Dịch · 2492 chữ

Chương 248: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (11)

Tiểu Quả vốn còn đang lo lắng người xem sẽ một mực diss gương mặt của Bạch Chỉ Lan, khiến cô trường kỳ nằm vững trên hot search, nhưng rất nhanh phát hiện, tài nấu nướng tinh xảo của Lâm Đạm đã đè tất cả bình luận kia xuống, khu bình luận toàn tiếng kêu rên đói bụng, một hàng "muốn ăn" vẫn còn liên tục kéo dài, ngoài ra không còn lời nào khác.

Tiểu Quả âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc nhìn về phía đĩa cá không xương kia không nhịn được hung hăng nuốt nước miếng một cái. Không chui được vào màn hình, người xem vĩnh viễn không thể tưởng tượng được con cá kia thơm tới mức độ nào, canh sữa trắng ngà, thịt cá tươi ngon, cà chua chua ngọt, quả thực là một thịnh yến cả thị giác lẫn vị giác!

Bạch Chỉ Lan nắm đũa, một lần nữa lặp lại: "Con ghét ăn cá."

Lâm Đạm gắp thịt tại bụng cá cho cô gái nhỏ, lơ đễnh nói: "Ăn đi."

Bạch Chỉ Lan quấn quít thật lâu, cuối cùng không đỡ được cảm giác đói bụng cồn cào, ăn hết thịt cá trong bát. Động tác lúc mới bắt đầu của cô rất ưu nhã, càng về sau càng như hổ đói, cứ như đã không ăn gì mấy hôm liền vậy. Nhân viên quay phim lập tức xúm lại, cho cô một cận cảnh.

Truyền hình trực tiếp một mảnh tiếng sói tru, dõi mắt nhìn quanh toàn là một đám quỷ đói kêu gào "muốn ăn", có người không ngừng bắn pháo icon thật là thơm. Bọn họ thậm chí có chút ghen tị sự may mắn của Bạch Chỉ Lan. Có một người mẹ tài nấu nướng phi phàm quá tuyệt, ăn cá không cần nhả xương! Kế sau #Dung mạo xấu xí của Bạch Chỉ Lan#, từ khóa #Mẹ Bạch thần trù# cũng leo lên hot search, vì tổ làm chương trình thu hút lượng view cực lớn.

Lâm Đạm một bên gắp thức ăn cho Bạch Chỉ Lan, một bên ôn hòa nói: "Ăn từ từ, không ai giành với con đâu."

Bạch Chỉ Lan vùi đầu mà ăn, tựa như không nghe.

Lâm Đạm nhìn mái tóc lưa thưa của cô gái nhỏ, tựa hồ bị cảnh trong mơ làm xúc động, chậm rãi nói: "Trước ba tuổi, con một mực theo mẹ sinh sống. Con biết không, cá đã từng là món con thích ăn nhất, mỗi ngày tới lúc nấu cơm, con sẽ chạy vào phòng bếp, kéo ống quần mẹ hô: Mẹ ơi con muốn ăn cá, mẹ làm cá cho bảo bảo ăn đi mẹ. Mẹ bị con đòi không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là ngày nào cũng tới mương trong thôn bắt cá. Cá trong mương cơ hồ bị con ăn hết, người trong thôn thấy thế cho con biệt danh mèo nhỏ ham ăn. Sau đó có một lần, mẹ chưa gỡ kỹ xương cho con, khiến con bị hóc, đau đớn khóc huhu. Mẹ cho con nuốt bánh bao, cơm khô, uống giấm, nhưng cái xương kia vẫn không xuống được. Mẹ không còn cách nào, chỉ có thể tin vào một phương thuốc dân gian một ông lão bày cho, bắt một con vịt, đổ nước miếng của nó vào cổ họng con. Con bị dọa sợ, ọe một cái nôn hết đồ trong bụng ra ngoài, kể cả cái xương kia. Từ đó về sau, con không hề ăn cá nữa, không phải vì không thích, mà là vì sợ hóc xương. Khi đó con còn rất nhỏ, đã không nhớ được, nhưng mẹ thi thoảng vẫn còn mơ thấy."

Lâm Đạm bị tình cảm nguyên chủ lưu lại vây khốn, đôi mắt hơi ửng đỏ tràn đầy buồn bã.

Bạch Chỉ Lan để đũa xuống, giọng khàn khàn: "Mẹ nói xong con hình như cũng có chút ấn tượng. Mẹ hủy hết xương cá, là vì sợ con hóc xương sao?"

Lâm Đạm không trả lời, chỉ gắp một miếng thịt cá cho cô, ôn hòa nói: "Ăn nhanh đi, chờ nguội rồi ăn không ngon đâu."

Bạch Chỉ Lan tựa hồ lấy được câu trả lời mình mong muốn, cúi đầu xuống và một miếng cơm, và cả giọt nước mắt vừa rơi vào trong miệng. Thịt gần mật hơi có vị đắng, nhưng ngọt vào tận lòng cô.

Đống bình luận xen ngang trực tiếp biến mất, qua một lúc lâu mới có người viết thế này: 【 Bởi con gái từng bị hóc xương, cho nên mẹ Bạch mới học món cá không xương này sao? Mười lăm năm không thấy, Bạch Chỉ Lan vẫn một mực ở trong lòng dì, chưa từng rời đi. Tôi cảm giác mình sắp khóc, vô luận thế nào, tình thương của mẹ là vĩ đại nhất. 】

【 Bạch Chỉ Lan hình như khóc, tôi thấy cô ấy rơi nước mắt. 】

Sau khi dòng này xuất hiện, người xem liền an tĩnh lại. Biết rõ là đang xem truyền hình trực tiếp, không phải tại hiện trường, nhưng bọn họ không muốn dùng ngôn từ quấy rầy đôi mẹ con lâu ngày xa cách này.

Một khi mở ra máy hát, Lâm Đạm muốn kể sạch tình cảm nguyên chủ muốn biểu đạt một mạch luôn. Cô xoa xoa đầu Bạch Chỉ Lan, từ từ nói: "Biết tên của con từ đâu mà tới sao? Ông ngoại con lúc còn sống từng nói, nếu như sau này mẹ sinh con trai thì đặt tên Khiêm Quân, con gái thì đặt tên Chỉ Lan. Trong 《 Lễ ký 》 có nói: Phụ nhân hoặc tứ chi lan, tắc thụ, hiến chư cữu cô. Ý là chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ như bạch chỉ. Hoa lan là một loại hương thảo, cần biếu cho trưởng bối. Tại niên đại ấy, bạch chỉ và hoa lan tượng trưng cho như ý cát tường. Trong 《 Y Lan Thao 》 từng ghi chép lại: Khổng Tử tự vệ về Lỗ, ẩn trong cốc, thấy hương lan xum xuê. Bùi ngùi cảm thán viết rằng: Phu lan, là vương giả trong hương thảo, nay lẻ loi tươi tốt, cùng các loại cỏ khác làm bạn. Vì vậy người đời sau thường dùng vương giả hương thảo để ví von hoa lan. Con chưa từng nuôi hoa lan, cho nên không biết, trong ngành kinh doanh này, nếu như tình cờ phát hiện một bụi lan cực phẩm, dù nó nở rộ trên vách đá dựng đứng, dù hái nó sẽ bỏ mạng, mẹ cũng sẽ nghĩa vô phản cố. Trong lòng ông ngoại con, trong lòng mẹ, con chính là một bụi lan như thế, độc nhất vô nhị trên thế giới này. Chỉ Lan, Chỉ Lan, con là hương thảo, là trân bảo, mẹ và ông cùng thấy thế, liền đem chữ đẹp nhất và trân quý nhất thế giới, giao cho con."

Bạch Chỉ Lan đã hoàn toàn ăn không ngon nữa, liều mạng hít mũi mới không làm nước mắt rơi vào trong bát. Cô cho tới giờ chưa từng biết hóa ra cái tên mình hàm chứa thâm ý như vậy, cô không phải không được yêu, chẳng qua người yêu cô không ở bên cạnh cô mà thôi.

Nhưng mười lăm năm trôi qua, tại sao mẹ không đến tìm con? Vấn đề này giống như xương cá cắm trong cổ họng cô, thủy chung không cách nào khạc ra được. Cô khát vọng câu trả lời, đồng thời lại sợ hãi nó. Cô e sợ đây chỉ là một giấc mộng, là mẹ đang diễn kịch trước máy quay, một khi hỏi lên, tất cả những gì đẹp đẽ sẽ tan biến.

Người xem truyền hình trực tiếp cũng đều trầm mặc. Trong số họ có rất nhiều người từ bên trực tiếp của Bạch Trúc chạy sang, bên kia bầu không khí vô cùng ấm áp hòa hợp, có lâu đài nguy nga, có trường đua ngựa bát ngát, có tuấn mã thuần huyết đắt giá, có cuộc sống xa xỉ mà người thường không cách nào tưởng tượng. Nhưng bỏ qua hết thảy, bên kia còn lại cái gì?

Lãnh hội qua phù hoa của gia đình giàu có, lại tới nhìn căn phòng bếp nho nhỏ, chỉ thắp sáng một ngọn đèn màu vàng quất, các khán giả bỗng nhiên lĩnh ngộ được —— hóa ra tình cảm chân thật nhất luôn được lưu trữ trong cuộc sống bình thường chất phác nhất. Không có nhà to cửa rộng, không có vật phẩm xa xỉ, song tình cảm đậm đến mức hóa thành thực chất kia đủ ấm áp để đền bù hết thảy thiếu sót.

【 Bạch Chỉ Lan không dám ngẩng đầu, chị ấy nhất định đang khóc. 】

【 Cô ấy không đâu, cô ấy có nói qua, từ lúc ba tuổi cô ấy chưa từng khóc lần nào. 】

【 Đứa trẻ có mẹ bên cạnh mới có tư cách khóc. Cô ấy bây giờ có thể khóc lớn rồi. 】

Nhưng Bạch Chỉ Lan không khóc, cô thật nhanh chớp mắt, để nước mắt rơi đi hết, sau đó nói giọng khàn khàn: "Ngẫm lại thấy mẹ câu chữ tỉa tót quá, con cho rằng mẹ chưa từng đi học chứ."

Người xem trực tiếp: 【 Phục rồi phục rồi, ngôi sao biết phá hư không khí nhất chính là Bạch Chỉ Lan mà! Mẹ còn ở đây, chị không biết làm nũng tí sao? 】

【 Làm nũng cái quỷ gì? Không cách nào tưởng tượng nổi bộ dáng Bạch Chỉ Lan làm nũng. Hình tượng của chị ấy chính là ngay thẳng đòi mạng. 】

【 Tui cũng cho rằng mẹ Bạch mù chữ! Nhưng mà dáng vẻ dì nói chuyện thật là mê người, thật là ưu nhã, nhìn một cái đã biết rằng đó là một tài nữ đầy bụng kinh luân! Không biết có phải học thuộc từ trước không? 】

Lâm Đạm cũng không cần Bạch Chỉ Lan đáp lại cái gì, chứng trầm cảm của đối phương rất nghiêm trọng, muốn mở rộng tư tưởng của cô trong một chốc một lát là không thể nào, "Ai nói với con mẹ không đi học?" Lâm Đạm giọng hết sức bình tĩnh: "Các con tiếp nhận nền giáo dục chín năm bắt buộc, mẹ thì học tứ thư ngũ kinh."

Bạch Chỉ Lan lúng túng, ngập ngừng nói: "Là giáo dục truyền thống như Khổng Tử dạy đó sao?"

"Không sai. Mau thừa lúc còn nóng ăn đi, mẹ đi chế thuốc cho con." Lâm Đạm bật đèn, đi vào căn phòng đối diện phòng bếp.

Người xem sợ ngây người, quay hồi lâu mới có người cảm thán nói: 【 Bảo sao khí chất của mẹ Bạch tốt thế, hóa ra dì tiếp nhận nền giáo dục truyền thống. Khó trách dì nhìn qua vừa thần bí, vừa pha chút cổ điển, còn có chút quạnh quẽ. Hoa lan là vương giả hương thảo, tui thấy mẹ Bạch rất giống hoa lan. 】

【 Cái này giải thích thông, nhìn cách nói năng và cử chỉ của mẹ Bạch, đúng là không giống người không có học. 】

【 Dì ấy cưỡng chế Bạch Chỉ Lan tẩy trang cũng là vì muốn tốt cho Bạch Chỉ Lan, khiến tui nhớ tới lúc mẹ tui cưỡng bách tui mặc thêm quần áo. Chỉ có mẹ ruột mới khăng khăng làm theo ý mình để tốt cho mình thôi, cho dù phương pháp không đúng lắm. 】

【 Mình cũng thế! Lúc mình còn trẻ không hiểu chuyện, say mê gia tộc Táng Ái, mẹ mình cũng giống hệt mẹ Bạch, ấn đầu mình vào chậu nước, cưỡng ép mình tẩy trang. Bây giờ nhớ lại mình vẫn thấy hài hài, cười xong bỗng dưng nhớ mẹ rồi. 】

【 Mình cũng nhớ mẹ nữa, mình phải gọi điện thoại cho mẹ mới được. 】

Vào giờ phút này, không biết có bao nhiêu người xem đang cầm điện thoại di động lên gọi điện cho mẹ. Chương trình này chủ yếu đề cao tình thân và năng lượng tích cực, mà Lâm Đạm và Bạch Chỉ Lan vốn là đôi mẹ con ít được coi trọng nhất, lại khơi dậy được nhiều đồng tình từ người xem nhất.

Hình thức chung đụng của hai người chẳng ấm áp hòa hợp chút nào, thậm chí có thể nói là va chạm không ngừng, nhưng, dưới sự xa lạ và mâu thuẫn kịch liệt ấy, chôn giấu thật sâu khát vọng và tình yêu của đôi bên. Cuộc sống của hai người không giàu có, không xa hoa, nhưng ấm áp hơn nhiều so với những người thừa thãi vật chất kia. Mà đại đa số gia đình đều giống hai người vậy, từ tranh chấp mà lý giải nhau hơn, thông cảm cho nhau hơn.

Loại thời điểm này mà vẫn còn chú ý mặt Bạch Chỉ Lan thì đúng là quá nông cạn phải không? Đại đa số người xem không còn hứng thú với đề tài này nữa, bọn họ càng chú ý hơn tới việc hai mẹ con này có thể phá vỡ ngăn cách mười lăm năm, đi vào trái tim nhau hay không. Ngôi sao gọn gàng xinh đẹp họ thấy nhiều lắm rồi, cái bọn họ cần là chân thực, hiền dịu, cùng với tình yêu.

Nhân viên quay phim đi theo Lâm Đạm vào căn phòng nọ, sau đó ngẩn người. Các khán giả thẳng đến lúc này mới phát hiện, hóa ra phòng bếp nho nhỏ này vẫn còn ẩn chứa càn khôn.

【 Đây là phòng thuốc phải không? 】

【 Kia là tủ cất giữ thảo dược, phẩm loại nhìn qua đầy đủ hết! Mẹ Bạch Chỉ Lan rốt cuộc học cái gì thế? Biết nấu nướng, biết y thuật, biết trồng hoa, thật toàn năng. 】

【 Cái tủ đến ra hình ra dáng, còn y thuật có được không lại là một chuyện khác. Có vài người chỉ học gà mờ lại thích khoe khoang, không trị hết bệnh là chuyện nhỏ, chỉ sợ hại chết người! 】

【 Anti im mồm đi! Mẹ Bạch cũng có xem bệnh cho mấy thánh đâu! 】

【 Dì ta không xem bệnh cho tôi, nhưng dì ta chuẩn bị xem bệnh cho Bạch Chỉ Lan nha. Tôi ngược lại muốn nhìn xem dì ta sẽ chữa cho Bạch Chỉ Lan thành cái dạng gì, đừng có mà quay được một nửa thì đưa người tới bệnh viện cấp cứu đấy, ha ha ha ha... 】

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 699

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.