Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ của nữ phụ pháo hôi (10)

Phiên bản Dịch · 2573 chữ

Chương 247: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (10)

Lúc Lâm Đạm buộc Bạch Chỉ Lan tẩy trang, bên trực tiếp của Bạch Trúc và Lưu Mạn Ny cũng xảy ra một chuyện khá thú vị. Hai mẹ con này tới trường đua ngựa tư nhân của nhà họ Bạch quay tập 1 chương trình, Bạch Trúc dùng thời gian nửa ngày để biểu diễn cho người xem thuật cưỡi ngựa điêu luyện của mình, sau đó tới phòng bếp, dùng nguyên liệu nấu ăn cao cấp là thịt bò Kobe và trứng cá quả làm một bữa tối thịnh soạn. Hai mẹ con vừa nói vừa cười, bầu không khí hết sức ấm áp. Thời điểm cơm nước xong xuôi chuẩn bị đi tản bộ, hai người biết được một con ngựa mẹ chuẩn bị sinh ngựa con, vội vàng chạy đi kiểm tra tình huống.

Người xem rất hướng tới cuộc sống nhà giàu có, nghe nói con ngựa này giá trị cao tới mười triệu, phối giống mất mấy triệu, nhất thời cảm thấy hứng thú hơn, rối rít tràn vào xem trực tiếp của Bạch Trúc. Khi chú ngựa con cả người ướt đẫm dưới lời khích lệ của Bạch Trúc run lẩy bẩy, các khán giả bị sinh mệnh kiên cường ấy làm cảm động, để lại vô số lời khen ngợi.

Cùng lúc đó, tỉ lệ xem của Bạch Trúc rốt cuộc vượt qua mấy khách quý khác, song lại bị dung nhan của Bạch Chỉ Lan đoạt mất ngọn gió. Chẳng qua không sao, ngọn gió như vậy ai thích cướp thì cướp, cô ta rất hoan nghênh.

Tiểu Quả hết chuyển từ trực tiếp của Bạch Trúc sang trực tiếp của Bạch Chỉ Lan, lo lắng nói: "Làm thế nào bây giờ đây hả chị Vũ Vi? Bạch Trúc với mẹ cô ta nhận được toàn lời khen ngợi, người xem nói Bạch Trúc người đẹp tâm thiện, gia thế tốt, là thần tượng tiêu chuẩn, mẹ cô ta thì ưu nhã cao quý, ôn nhu dễ thân cận, là danh viện đệ nhất thành phố H; nhưng đến chị Chỉ Lan thì há mồm liền mắng mỏ. Chị xem bọn họ bình luận này, em sắp tức chết rồi! Bọn họ nói chị Chỉ Lan là đồ lừa gạt, là kẻ mặt rách, còn screenshot mặt của chị Chỉ Lan rồi truyền khắp mạng xã hội. Họ còn nói dì Lâm là bà mẹ ma quỷ, đặc biệt hố con gái, còn nói dì không bằng cấp đi hành nghề chữa bệnh, phải tố cáo lên cơ quan ban ngành quản lý. Bình luận xấu của cộng đồng mạng quá nhiều, chúng ta có cần thông báo cho bên công ty để họ xử lý không chị? Chị Chỉ Lan bị bệnh, chúng ta phải đưa chị ấy tới bệnh viện chứ, cứ để chị ấy quay tiếp như thế, sự nghiệp của chị ấy coi như xong, chị ấy là ca sĩ đẹp nhất Trung Quốc, không có hai chữ 'đẹp nhất' này, fan còn muốn mua đĩa đơn của chị ấy nữa không?"

Quách Vũ Vi mặt không đổi liếc nhìn khu bình luận, khoát tay: "Chị đã khuyên em ấy rất nhiều lần, em ấy cứ không nghe, chị không còn biện pháp nào. Nếu không chờ tí nữa quay xong em đi khuyên em ấy đi, để em ấy tới bệnh viện?"

"Được, đợi lát nữa em sẽ nói với chị ấy. Em còn tưởng dì Lâm rất quan tâm chị ấy cơ, không nghĩ tới đối xử với chị ấy cũng chẳng ra làm sao. Con gái bệnh nghiêm trọng thế còn không đưa đi bệnh viện, còn mạnh mẽ để lộ trước ống kính, dì Lâm rốt cuộc nghĩ gì vậy trời? Em nghe nói dì Lâm cầm mấy triệu tiền cát-xê, đây là sợ không quay nữa thì tổ làm chương trình sẽ đòi tiền hủy hợp đồng à? Trên thế giới sao lại có loại mẹ như thế chứ? Mệnh chị Chỉ Lan khổ quá." Tiểu Quả vừa nói hốc mắt liền đỏ.

Ấn tượng đầu tiên của cô với Lâm Đạm không tốt, giờ qua sự kiện tẩy trang, cô có chút hận đối phương. Dì ta rõ ràng biết rõ bệnh của chị Chỉ Lan rất nghiêm trọng, hình tượng rất chật vật, tại sao còn muốn bày ra trước ống kính chứ, len lén mang chị ấy đi bệnh viện không tốt sao?

Nhưng Tiểu Quả không biết rằng, Lâm Đạm tự có cân nhắc của chính mình. Bệnh của Bạch Chỉ Lan sở dĩ nghiêm trọng như thế, gốc rễ không phải ở cơ thể, mà là ở trong lòng. Lòng cô bé bị bệnh, chỉ cần một ngày chứng trầm cảm của cô bé không tốt, những triệu chứng này sẽ càng ngày càng nặng thêm. Ngắn ngủi một năm, cô bé sẽ bị dư luận đại chúng kích thích tới mức nhảy lầu, nếu Lâm Đạm không lựa chọn thủ đoạn cương quyết giữ cô bé lại, trời mới biết ra ngoài rồi, cô bé sẽ phải chịu tổn thương lớn hơn nữa không. Tâm linh yếu ớt của cô bé đã không thể chịu được bất kỳ gánh nặng nào nữa, huống chi, mang cô bé tới bệnh viện thực sự sẽ vạn sự đại cát sao? Thứ cho Lâm Đạm nói thẳng, nếu bàn về phần điều dưỡng thân thể, Trung y đủ để hất văng Tây y mấy con phố.

Cân nhắc đủ các loại phương diện, Lâm Đạm mới không bảo ngừng quay, ngược lại cứ thuận theo tự nhiên tiếp tục. Hình tượng hỏng bét của Bạch Chỉ Lan chỉ là tạm thời, cô có lòng tin giúp được đối phương trở về trạng thái đỉnh cao. Trong lòng xoay chuyển trăm mối, song trên mặt cô không hiện chút nào, xách mấy con cá mè đi vào bếp, chuẩn bị làm cơm tối.

Người xem trực tiếp bắt đầu từ từ tản đi, dẫu sao gương mặt của Bạch Chỉ Lan bây giờ quá đáng sợ, nhìn nhiều sẽ thấy cay mắt.

Bạch Chỉ Lan hoàn toàn có thể tưởng tượng ra gió tanh mưa máu trên internet, nhưng cô cưỡng bách chính mình không để ý nữa. Cô nhìn chằm chằm mấy con cá mè nói: "Con từ nhỏ đã không thích ăn cá."

Lâm Đạm nghe mà như không thấy, chỉ để ý mài dao.

Bạch Chỉ Lan nhìn mẹ mình một cái, lặp lại: "Cá là thứ con ghét nhất, cực kỳ ghét!" Nếu mẹ thật sự quan tâm cô, thì nên hỏi một chút cô thích ăn nhất cái gì chứ? Cha mẹ người khác không phải đều vậy sao? Tại sao cha mẹ cô đều không giống mọi người vậy? Bọn họ rốt cuộc có yêu cô hay không? Nếu không yêu, vậy còn sinh cô ra làm gì?

Bạch Chỉ Lan tim quặn đau, cảm giác chán ghét mãnh liệt tràn đầy óc cô, khiến cô căm ghét hết thảy mọi thứ xung quanh, càng căm ghét mình hơn. Nếu như ngay từ lúc bắt đầu đã không có sự tồn tại của cô, thì thật tốt biết bao? Xuyên thấu qua nước trong thùng, cô thấy mặt mình, nổi ban đỏ ửng, da dẻ vàng vọt, vành mắt xanh đen, dược cao xanh xanh... Các loại màu sắc xấu xí chồng lên nhau, khiến cô sâu sắc cảm thấy buồn nôn.

Cô như vậy, đừng nói ba mẹ không thích, bạn học không thích, người xem không thích, ngay cả chính cô cũng không thích. Trước kia còn có fan ủng hộ cô, nhưng qua hôm nay, khi họ biết được mặt mũi thực của cô, chỉ sợ cũng rời cô mà đi phải không?

Chuyện thống khổ nhất thế gian không phải tuyệt vọng, mà là chết lặng. Chết lặng đến mức không cảm giác được sự tồn tại của mình, ngay cả muốn khóc cũng không khóc được, đây mới là vực sâu thực sự. Bạch Chỉ Lan nhìn chằm chằm cái bóng trong nước, dần dần cảm thấy nghẹt thở.

Nhân viên quay phim tựa như phát giác sự khác thường của cô, cho gương mặt chết lặng của cô một lần cận cảnh. Đúng vào lúc này, Lâm Đạm đưa tay ra, bắt một con cá mè vui vẻ bơi, quăng mạnh xuống đất, dọa Bạch Chỉ Lan giật mình. Mặt nước xao động, xóa tan bóng ngược của cô, khiến cô nhanh chóng từ trong trầm tư đi ra.

Cô nhìn con cá choáng váng mà chết trên sàn nhà, biểu tình có chút một lời khó nói hết. Chẳng lẽ mẹ có khuynh hướng bạo lực?

Nhân viên quay phim lập tức quay con cá mè chết trắng mắt, sau đó thu hết tư thái anh khí khi mài dao của Lâm Đạm vào ống kính.

Lâm Đạm đặt con cá dưới vòi nước, dùng sống dao dứt khoát cạo hết vảy, sau đó mổ bụng, kéo đồ lòng ra, cắt bỏ vây, toàn bộ hành trình chỉ tốn nửa phút. Nhân viên quay phim bị động tác chuyên nghiệp của cô trấn trụ, vây quanh người cô quay phim, trong lòng thán phục.

Bạch Chỉ Lan cũng nhìn trợn mắt há hốc mồm. Đây không phải giết cá, mà là biểu diễn phải không? Đầu bếp chuyên nghiệp cũng không có đao công lưu loát vậy đâu!

Nhưng chuyện vẫn chưa xong, Lâm Đạm đặt con cá mè đã xử lý xong lên thớt, phần lưng cắt một dao, phần bụng cắt một dao, phần đuôi cắt một dao, phần vây cắt một dao, sau đó xách đuôi cá lên, rung một cái liền rút sạch xương ra ngoài. Phải biết đây là một con cá mè, toàn thân cao thấp chỉ có xương sống thôi. Chỉ cần rút xương sống của nó ra, thì nó sẽ thành một con cá không có xương, đao công này thật là thần!

Nhân viên quay phim trừng mắt còn to hơn chuông đồng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đạm đã hoàn toàn đổi khác.

Khi Lâm Đạm chuyên tâm xử lý cá mè, tỉ lệ người xem đang thẳng tắp giảm xuống bắt đầu nhanh chóng tăng trở lại, mọi người đều bị đao công hoa lệ của cô hấp dẫn tới.

Bạch Chỉ Lan chu môi, cũng không biết nói gì cho phải. Nhớ tới khả năng nấu nướng của mình, lại nhìn tài nấu nướng của mẹ, cô không khỏi có chút đỏ mặt.

Lâm Đạm mang cá mè không xương đi rán vàng, róc khô dầu đợi dùng, sau đó bỏ một khối mỡ heo trong suốt vào nồi, dùng lửa nhỏ đun chảy. Một mùi thơm tươi mới ngọt ngào tràn ngập trong phòng bếp, khiến nhân viên quay phim điên cuồng chảy nước miếng.

Bạch Chỉ Lan nuốt nước miếng một cái, trái lương tâm nói: "Con cho tới giờ không ăn mỡ heo, sẽ mập đó."

Lâm Đạm liếc cô nhóc một cái, giọng cương quyết: "Mẹ làm cái gì con ăn cái đó."

Bạch Chỉ Lan hậm hực im miệng.

Khán giả xem trực tiếp rối rít thở dài: 【 Mẹ Bạch quả nhiên là ma quỷ! Tiêu chuẩn bà mẹ hổ báo luôn! 】

Mỡ heo đã nóng, Lâm Đạm thả lát gừng và hành vào nồi đảo một hồi, mùi thơm tuôn ra, sau đó cho cá mè không xương vào, rán hai mặt một lần, rót nước luộc gà đã chuẩn bị trước đó vào, từ từ hầm nấu. Một mùi thơm kỳ dị tựa như sữa bò, tựa như thủy sản tươi, vừa tựa như món ngon miền núi lan tràn trong phòng bếp, không thể ngăn trở chui vào lỗ mũi mọi người.

Nhân viên quay phim nuốt một ngụm nước miếng, yên lặng nhắm ngay ống kính vào nồi, hoàn toàn không nỡ rời đi.

Loại mùi hương này người xem hoàn toàn không ngửi được, nhưng họ lại có thể thấy tận mắt canh cá từ màu vàng đục ngầu chuyển sang màu trắng sữa, khi Lâm Đạm bỏ cà chua cắt lát vào canh, một chút thịt đỏ trôi nổi trong canh, hình ảnh này không nên quá đẹp mắt thế!

【 Xong rồi, mị đói quá! 】

【 Đêm hôm khuya khoắt phóng độc, tui báo cảnh sát đây! 】

Người xem lấy khăn giấy ra không ngừng bận rộn lau miệng, vốn tưởng rằng nồi canh cá đã nấu rất thành công rồi, không ngờ Lâm Đạm lại lấy ra một đôi đũa và một cái nhíp, dè dặt phá hủy đầu cá, nhưng hoàn toàn không phá hỏng hình dáng của đầu. Con cá mè ngay ngắn 'bơi lội' trong nước canh, thịt nhìn qua cực kỳ mềm non tươi mới, hay hơn chính là, nó không có xương, không cần gỡ, cứ thế mà húp ăn thôi! Đây quả thực là mơ ước của biết bao thực khách đó nha!

Khu bình luận lần nữa sôi trào, không phải bởi gương mặt của Bạch Chỉ Lan, mà là bởi món cá không xương ngon khó có thể hình dung này.

【 Muốn ăn! 】

【 Xong rồi, nước miếng làm ướt hết bàn phím rồi! 】

【 Giang Tô có một món ăn nổi tiếng gọi là đầu cá tháo xương, độ khó rất lớn! Nhưng món cá không xương do mẹ Bạch Chỉ Lan làm còn khó hơn cả món kia. Mình dám bảo đảm, dì là đầu bếp cấp bậc chuyên nghiệp! 】

【 Có thể lập team qua nhà mẹ Bạch ăn cơm được không thế? Tui sắp thèm ăn muốn chết rồi! Đêm khuya còn đầu độc người ta thế là không có đạo đức biết chưa! 】

Số người xem trực tiếp không ngừng tăng lên, có thể thấy tại Trung Quốc này, ăn hàng là đoàn thể số lượng khổng lồ thế nào. Chỉ cần có đồ ăn ngon, mặt có xấu nữa họ cũng chịu được.

Lâm Đạm cắt nhỏ hành lá, thuận miệng hỏi: "Con thích ăn nhất khẩu vị gì? Món cá không xương này có thể biến đổi hàng trăm loại, làm thế nào ăn cũng ngon."

"Con thích ăn cay." Từ khi mắc chứng trầm cảm, đây là lần đầu Bạch Chỉ Lan cảm thấy đói bụng.

Nhưng Lâm Đạm lại tàn nhẫn cự tuyệt: "Không được, hiện tại thân thể con không tốt, phải ăn thanh đạm."

Người xem phì cười ha ha, là bị Lâm Đạm chọc cười: 【 Mẹ Bạch thật sự là ma quỷ! Biết rõ con gái cần ăn thanh đạm, dì hỏi thế làm gì a! 】

Bạch Chỉ Lan giống như con gà mái nhỏ bị bóp cổ, tức giận trợn mắt nhìn Lâm Đạm, lại bị nghẹn không nói ra lời. Trông bộ dạng giận mà không dám nói của cô, người xem cảm thấy cô cũng chẳng khó coi đến thế, ngược lại có phần đáng yêu.

Lâm Đạm ném hành lá cắt nhỏ vào trong nồi, sau đó sắp mâm, động tác sạch sẽ lưu loát. Theo mùi thơm phiêu tán, trong phòng bếp liên tiếp truyền tới tiếng nuốt nước miếng, mọi người đều bị cô làm cho đói thảm.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 681

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.